Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 2: Tự cho là A O



Nói là bạn cùng phòng, thật ra chỉ ở cùng có một năm.

Lâm Lâm là đàn em kém Hứa Hạ Châu hai khóa, chuyển vào với một tân sinh viên khác, lúc ấy Trình Văn Gia và Hứa Hạ Châu đều đã năm ba, một năm sau hai người chuyển ra ngoài cho thuận tiện.

Bốn người ba chuyên ngành, ngày thường cũng ít chạm mặt, hơn nữa giữa các Alpha thường xuyên có không khí căng thẳng, nói là bạn cùng phòng, nhưng Lâm Lâm chỉ quen thân mỗi Trình Văn Gia.

Nếu đối tượng xem mắt là Trình Văn Gia thì không sao, nói cười chọc đôi ba câu là xong, ổn hơn thì có thể ra ngoài ăn khuya. Nhưng đụng ai không đụng lại đụng phải Hứa Hạ Châu, người anh ít tiếp xúc nhất trong bốn người. Không chỉ không thân, anh còn hơi sợ Hứa Hạ Châu.

Hồi còn đi học, mỗi lần nói chuyện với Hứa Hạ Châu, lòng anh cứ nôn nao, y như lúc leo tường trốn học bị thầy hiệu trưởng bắt được rồi kéo đến sân thể dục xử tội công khai, nên lúc này Lâm Lâm mới đứng ngồi không yên.

Anh cúi đầu thầm tính toán, dù sao cảm giác tồn tại của anh lúc trước rất thấp, chắc cũng có khả năng Hứa Hạ Châu không nhớ anh.

Người mở miệng nói trước là Hứa Hạ Châu, dùng phương thức khách sáo thường thấy nói: “Đã lâu không gặp…”

Tóc gáy Lâm Lâm dựng đứng, cố gắng không nói lắp bắp: “Có phải anh nhận nhầm người không… Chúng ta từng gặp nhau à? Sau khi tôi tốt nghiệp đại học thì bị tai nạn nên mất trí nhớ, anh là ai vậy nhỉ?”

Để nhìn đáng tin hơn, sau khi nói xong anh còn giả ngu giả ngơ chớp đôi mắt vô tội.

Hứa Hạ Châu vô cảm nhìn chằm chằm người đối chuyện, không lên tiếng.

Bởi vì miệng đau, không muốn nói chuyện.

Nhưng bộ dạng này của y trong mắt Lâm Lâm lại khác, không đến mấy giây đã đầu hàng, không còn gì luyến tiếc ngồi trên ghế.

“Được rồi, tôi không bịa nổi nữa…”

Không đánh mà thắng, chưa đánh đã bại.

Hứa Hạ Châu giả vờ cầm cốc cà phê vừa rồi lên nhìn, không dám uống, đành đặt về chỗ cũ.

Nếu đã cảm thấy xấu hổ, thì không cần phải tra tấn lẫn nhau nữa.

Lúc Hứa Hạ Châu lấy chìa khóa xe trong túi ra, thuận tiện hỏi một câu, không ngờ lại thuận đường với Lâm Lâm.

“Trùng hợp tôi cũng muốn đi khu Văn Tây, cậu đi cùng tôi đi.”

Nói xong liền đứng dậy ra ngoài, động tác nước chảy mây trôi, thậm chí không cho người ta cơ hội từ chối.

Trong xe bật điều hòa, nhưng Lâm Lâm ngồi ở ghế phụ vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Không biết có phải do đai an toàn chặt không, mà cảm thấy hô hấp hơi khó khăn. truyện tiên hiệp hay

Anh còn đang ảo não, lần đầu tiên xem mắt lại không làm đúng quy trình, trước đó xem ảnh chụp của đối phương thì đã không ra nông nổi này. Giờ ngẫm lại, bản thân bất cẩn thật.

Hứa Hạ Châu cũng không hứng thú, cho nên tùy tiện đưa ra một chủ đề, hỏi anh: “Sau khi cậu tốt nghiệp vẫn ở thành phố Z hả?”

“Đúng vậy.”

“À.”

Lâm Lâm vẫn đợi y nói tiếp, đợi nửa ngày liền phát hiện đối phương ‘đã rời khỏi cuộc trò chuyện’, thế là lặng lẽ quay đầu ra ngoài cửa sổ.

Khó thở quá…

Xe vừa dừng lại, Lâm Lâm đã tháo đai an toàn ra rồi nhảy xuống.

Anh giữ cửa xe cong lưng nói lời cảm ơn với Hứa Hạ Châu ngồi ở ghế lái, tiện tay đóng cửa xe rồi chạy đi.

Cửa xe đóng mở mang theo chút không khí lưu động, Hứa Hạ Châu đang ngồi trong xe vẫn còn mê man, theo bản năng hít mũi, cảm thấy mình ngửi thấy một mùi không bình thường, thoang thoảng, khi có khi không.

Nhưng Hứa Hạ Châu 800 năm chưa tiếp xúc với Omega lại không phát hiện ra vấn đề gì, thuần thục lùi xe quay đầu, không chút do dự lái xe đi về một hướng khác.

Lâm Lâm chạy lên tầng sáu như chạy trốn, nửa đường cũng không dừng lại thở dốc.

Anh nhanh chóng mở cửa, thay giày rồi lao vào phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy bình xịt ức chế bên trong, xịt vài phát cho mình.

Lâm Lâm bình tĩnh lại, ngồi xuống mép giường, cảm giác pheromone dao động trong người dần dần dịu xuống, mùi cuối cùng trong phòng cũng dần tản đi, khi đó anh mới thả lỏng người, ngã vào trên giường, thở dài một hơi.

Sở dĩ sau khi tốt nghiệp nhiều năm mà vẫn sợ đối mặt với Hứa Hạ Châu, chủ yếu là do Lâm Lâm là một Omega, mà bạn học, bạn bè trước kia của anh đều nghĩ anh là Alpha, hơn nữa còn chưa từng nghi ngờ.

Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến anh suy sụp.

Từ hồi cấp ba, các bạn học xung quanh đều bắt đầu phân hóa, chỉ có anh chậm chạp không có kết quả. Đối mặt với chiều cao và vóc dáng tương tự như những Alpha khác, Lâm Lâm khá lạc quan, nghĩ sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ đến, chờ thêm chút là được.

Cho đến khi sắp tốt nghiệp cấp ba, anh trở thành người duy nhất không phân hóa trong toàn khối.

Lúc này, dù lòng anh có lớn đi nào chăng nữa, vẫn cảm thấy lo lắng.

Người nhà cũng mang Lâm Lâm chạy đến bệnh viện mấy lần, kiểm tra từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, kết quả chẩn đoán vẫn không có gì bất thường nên cứ để tự nhiên.

Tuy rằng chưa phân hóa, nhưng đặc điểm ngoại hình lại rất rõ ràng, cho nên lúc phân ký túc vào năm nhất, anh nghiễm nhiên được xếp vào phòng Alpha. Hơn nữa, tính cách Lâm Lâm lại rất tốt, lúc còn học đại học, xung quanh anh lúc nào cũng có Omega bên cạnh, điều này đã tạo cho anh một ảo tưởng rằng, mình rất có sức hút với Omega.

Lâm Lâm đau lòng ôm lấy bản thân, khóc không ra nước mắt.

Tác động lớn nhất khi phân hóa chậm là pheromone không rõ ràng. Ngoại trừ chu kỳ nhiệt, anh không nhạy cảm và cảm nhận được pheromone của người khác. Hay nói một cách sinh động hơn, anh là một Omega trông giống Alpha nhưng lại không nhạy cảm với pheromone như một Beta.

Mà hôm nay, bất ngờ gặp lại Hứa Hạ Châu, anh vừa lo lắng vừa xấu hổ, các cảm xúc dao động quá nhiều trong thời gian ngắn khiến anh mất kiểm soát trong việc tiết ra pheromone.

Nhưng cũng may anh chuồng lẹ, không bị lật xe.