Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 18



Hai người còn chưa kịp nói gì, thoáng cái xe đã tới tiểu khu.

Lúc xuống xe, tay Lâm Lâm vẫn chưa kịp ấm, anh đành chắp hai tay lại, đưa lên miệng hít một hơi thật sâu, vừa chà tới cọ lui, vừa đi theo Hứa Hạ Châu vào thang máy.

Thang máy vừa lên tới tầng ba, Hứa Hạ Châu đột nhiên quay đầu lại, nhìn Lâm Lâm một cách kỳ quái.

“?” Lâm Lâm nghiêng nửa người trên về phía sau, dùng ánh mặt kỳ quái dò hỏi Hứa Hạ Châu, “Nhìn em làm gì?”

Biểu cảm của Hứa Hạ Châu rất khó tả, y dùng tay bóp mũi lại, cau mày tỏ vẻ khó nói.

“Cậu lại đến chu kỳ nhiệt à?”

Lâm Lâm mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Sao có thể?”

Nếu chu kỳ nhiệt thường xuyên như vậy, thì chỉ có thể ở nhà không đi đâu được.

Thấy anh hỏi lại, Hứa Hạ Châu cũng cảm thấy vô lý.

Nhưng mùi này không phải là nhẹ nhàng ngắt quãng, mà là vô cùng nồng nặc, rất giống như sắp đến chu kỳ nhiệt.

“Pheromone của cậu nồng lắm…” Hứa Hạ Châu vừa nói vừa lùi lại một bước, lưng áp thẳng vào tường thang máy, rụt cằm muốn tránh xa Lâm Lâm.

“Không phải đâu……” Lâm Lâm cảm thấy hơi khó tin, “Em có cảm thấy gì đâu!”

Mặc dù anh thường tỏa ra pheromone mà không hề hay biết, nhưng nhìn phản ứng của Hứa Hạ Châu, rõ ràng khác với bình thường, không có khả năng không biết được. Huống gì trong thời gian chu kỳ nhiệt, ngoại trừ pheromone dao động, cơ thể cũng sẽ thay đổi rõ ràng, giống như bây giờ tung tăng nhảy nhót nghĩ cũng đừng nghĩ.

Vừa dứt lời, anh liền cảm thấy trên người Hứa Hạ Châu dần dần tỏa ra pheromone.

Lâm Lâm vội vàng bịt mũi mình lại, lùi lại một bước rồi dựa vào tường thang máy y đúc Hứa Hạ Châu.

Hai người chỉ biết nhìn nhau trong không gian chật hẹp bị ngăn cách bởi một vật cản vô hình.

Theo cách nhìn đó, người ta là nhìn nhau trìu mến, mà hai người bọn họ là trợn mắt tức giận nhìn nhau.

Hứa Hạ Châu liếc nhìn dãy số tầng đang tăng lên, nghĩ tầng còn lại không nhiều, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vẻ mặt lúc này của Lâm Lâm.

“Cậu còn không biết xấu hổ mà trừng tôi?” Hứa Hạ Châu tức giận đến mức muốn chửi bậy.

Lâm Lâm: “?”

Anh theo bản năng muốn phản bác Hứa Hạ Châu, nhưng lại phát hiện cổ họng mình như bị bóp nghẹt, ngay cả nói cũng rất khó khăn.

Tiếng mở cửa thang máy lúc này đặc biệt lớn, Lâm Lâm còn chưa kịp nhìn rõ ràng, Hứa Hạ Châu đã dùng đôi chân to dài bước ra khỏi cửa, người “vèo” một tiếng biến mất, động tác rất nhanh.

Lâm Lâm sững sờ hai giây, cũng vội vã ra khỏi thang máy.

Chỉ ngắn ngủi vài giây, Hứa Hạ Châu đã mở cửa ra.

Lâm Lâm đứng ở cửa nhìn vào, nhưng không thấy ai, vừa bước vào, anh đã thấy Hứa Hạ Châu mang theo thứ gì đó lao ra khỏi phòng ngủ, trong nháy mắt đã đến trước mặt anh như dịch chuyển tức thời.

Anh sợ đến mức tim thắt lại.

Mẹ anh, không phải vì cái trừng mắt mà muốn đánh người chứ? Còn nếu muốn đánh thật, thì không cần lấy vũ khí đâu.

Lâm Lâm hốt hoảng ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nhìn thấy Hứa Hạ Châu đang cầm thứ gì thì đã bị bình xịt ức chế xịt khắp mặt.

Anh bị xịt đến mức không mở được mắt, theo bản năng muốn lùi lại một bước, nhưng gót chân vấp phải ngưỡng cửa, chỉ biết ngồi phịch xuống, choáng váng không phản ứng cả một lúc lâu.

Hứa Hạ Châu thở hổn hển, mệt mỏi dựa vào khung cửa. Một lúc sau, y lại di chuyển chân, cúi thấp người, chống ngồi một chân lên tấm thảm cửa đối diện với Lâm Lâm ngoài nhà, cuối cùng mới đặt bình xịt trong tay xuống.

Kim loại dưới đáy chai đập vào sàn nhà sáng loáng của hành lang, phát ra âm thanh lanh lảnh, đôi mắt đờ đẫn của Lâm Lâm cuối cùng cũng tập trung lại.

Anh xoay mặt ho khan vài tiếng, đúng là không có tố chất, nhưng chịu rồi, Hứa Hạ Châu xịt thuốc ức chế vào miệng anh.

Ho khan xong anh lần theo nguồn phát ra âm thanh, trong lòng càng thêm tức giận.

Hứa Hạ Châu cầm hai bình xịt ức chế, dùng tay này, tay kia xịt vào mặt anh.

“Thù bao nhiêu vậy ạ?” Lâm Lâm đau khổ oán giận.

Hứa Hạ Châu không nói gì, nhặt lên một bình ấn xịt, không thể phun ra được nữa, y xịt hết một chai lên mặt Lâm Lâm, chai còn lại vẫn còn một chút ít.

Không chỉ tức giận đến mức gan đau, bây giờ thận còn hơi đau. Giá bình xịt ức chế không rẻ, cũng rất khó mua.

Chờ pheromone của cả hai tiêu tan, Hứa Hạ Châu cũng đã nghỉ ngơi đủ.

Y vịn khung cửa đứng dậy, tiến lên một bước, đưa một tay ra đỡ Lâm Lâm trên mặt đất.

Lâm Lâm giơ tay muốn chộp lấy, dùng hết sức lực mà không dậy nổi. Cảm thấy chân mình hơi mềm, xương cụt còn hơi đau.

Người tốt phải làm đến cùng, Hứa Hạ Châu khom người vươn cánh tay đến dưới nách Lâm Lâm, vòng tay qua lưng anh rồi nhấc bổng anh lên.

Giờ phút này Lâm Lâm mới hiểu vì sao Hứa Hạ Châu lại hỏi như vậy trong thang máy, sau khi đứng dậy anh mới phát hiện cả người mình bủn rủn, rất giống với triệu trứng trước và sau chu kỳ nhiệt. Tuy lần này ngã hơi đau, nhưng anh vẫn có thể phân biệt rõ cơn đau này và cơn đau kia.

Sau khi hiểu được anh bỗng cảm thấy sợ hãi, may mà ở cùng với Hứa Hạ Châu, bằng không mới chỉ nghĩ đến thôi cũng lạnh sống lưng.

Hai tay anh đặt lên vai Hứa Hạ Châu, vẻ mặt muốn khóc nghiêng đầu nhìn Hứa Hạ Châu.

Hứa Hạ Châu bị vẻ mặt đa cảm này làm cho hoang mang. Hiện tại y có bóng ma tâm lý với Lâm Lâm, hơn nữa khoảng cách gần này còn khiến y sợ hãi, dù cho tư thế ôm Lâm Lâm không đổi, nhưng tứ chi y lại cứng đờ, mặt liên tục rụt về sau tạo thành nhiều lớp cằm.

Cảm động lướt qua, Lâm Lâm buông tay chống lên eo mình, nói: “Anh đừng có ghét bỏ em thế…”

Tình huống bất ngờ hôm nay đều khiến cả hai bất ngờ, sau khi vào phòng thì ngồi trên sô pha không biết nói gì.

Lâm Lâm ngã lưng trên chiếc sô pha mềm mại, ngẩn người nhìn đèn chùm treo trên trần nhà.

Có nhiều thứ rất khó hiểu, rồi cảm thấy cơ thể mình gần đây rất kỳ lạ.

Chu kỳ nhiệt dự kiến xảy ra vào tháng 11 lại đến trước nửa tháng, không bao lâu sau, lại đến lần nữa. Hơn nữa còn xảy ra hiện tượng trước nay chưa từng có, nếu Hứa Hạ Châu không nói, ngay cả chính anh cũng không biết.

“Cậu nên đến bệnh viện kiểm tra thử xem.” Hứa Hạ Châu cũng dựa lên sô pha, một tay xoa xoa trán, có vẻ rất mệt mỏi.

Dù ngáo tới đâu cũng biết, chu kỳ nhiệt Omega đến thường xuyên, chắc chắn không bình thường.

Hứa Hạ Châu nói rất có lý, Lâm Lâm cũng nghĩ như vậy. Nhưng anh lại có cảm giác bài xích với bệnh viện, nhất là sợ bác sĩ nói mình có vấn đề gì. Việc giấu bệnh sợ thầy là không nên, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bác sĩ đoạt mệnh N, anh đã cảm thấy thấp thỏm.

Anh bực bội gãi gãi tóc, phát ra tiếng hừ hừ như heo kêu.

“Ngày nào cậu đi, tôi sẽ đi với cậu.” Thấy bộ dàng sống dở chết dở của anh, Hứa Hạ Châu bỗng nhiên mở miệng.

Lâm Lâm lại đổi thành hai mắt đẫm lệ, chân thành nhìn Hứa Hạ Châu, nói: “Đại ái vô tư, người tốt mà!”

Hứa Hạ Châu: “Nếu không cậu sẽ ảnh hưởng đến tôi.”

“…”

À.