Đối Tượng Xem Mắt Là Bạn Cùng Phòng Thời Đại Học Của Tôi

Chương 19



Lâm Lâm bị Hứa Hạ Châu xách đến bệnh viện, theo nghĩa đen, không nói quá.

Buổi chiều ngày 29, trường học bắt đầu nghỉ, sau khi hẹn Hứa Hạ Châu xong, anh xin nghỉ luôn buổi sáng.

Anh xin nghỉ thì còn dễ, Hứa Hạ Châu xin nghỉ lại rất khó, vì lý do này, y đã thức trắng hai đêm để hoàn thành công việc trước thời hạn.

Nhưng không còn cách nào khác, vì bác sĩ thăm khám ngày 29 Tết Dương Lịch mới có lịch trống.

Bệnh viện mà Hứa Hạ Châu liên hệ giúp, là một bệnh viện tư nhân nổi tiếng.

Khoảnh khắc đứng trước cửa bệnh viện, Lâm Lâm cảm thấy hai chân bủn rủn, quay đầu muốn chạy về, kết quả bị Hứa Hạ Châu túm lấy cổ áo, sau đó xách anh vào bệnh viện.

Một người đàn ông cao 1m8 ở trước mặt Hứa Hạ Châu cao 1m9 có vẻ rất yếu đuối, mất hết mặt mũi.

Chờ khám tổng quát xong, Lâm Lâm đã héo úa, mệt mỏi ngồi trong phòng khám nhìn bác sĩ, không có chút năng lượng nào.

Bác sĩ thăm khám là một bác sĩ lớn tuổi, râu tóc bạc phơ, mí mắt rũ xuống, dường như không thể nhìn thấy đôi mắt của ông. Nhưng vừa mở miệng, hơi thở mạnh mẽ khiến cả người Lâm Lâm run lên, lập tức lấy lại tinh thần.

“Hai năm trước mới phân hóa?”

“Đúng…… Đúng vậy ạ.” Lâm Lâm đặt hai tay lên đầu gối, dáng ngồi tiêu chuẩn.

Bác sĩ nhìn danh sách kiểm tra trong tay, dữ liệu về các mục kiểm tra tiếp nhận và giải phóng pheromone trên đó rõ ràng thấp hơn giá trị tham chiếu thông thường.

“Cậu nói trong hai tháng cậu đã trải qua hai lần chu kỳ nhiệt, hơn nữa lần thứ hai bản thân còn không phát hiện ra?”

Lâm Lâm gật đầu, mở miệng bổ sung: “Mùi pheromone của cháu rất nhạt, cảm giác tồn tại cũng thấp, ngày thường cũng có lúc tỏa ra pheromone mà không hề hay biết, nhưng tới chu kỳ nhiệt sẽ mẫn cảm hơn một chút, còn tình huống như lần này thì chưa bao giờ xảy ra ạ.”

Bác sĩ nghe xong lại không lên tiếng, cũng không nhúc nhích. Lâm Lâm lặng lẽ nhìn lướt qua, ngay cả động tác chớp mắt của ông cũng không nhìn thấy, giống như đang ngủ vậy.

Lâm Lâm nâng m ông lên, ngây thơ muốn chạy trốn, nhưng trên đỉnh đầu lại có một bàn tay ấn lên vai anh, đè anh xuống.

Một lúc sau, Lâm Lâm mới thấy bác sĩ lật lại danh sách kiểm tra trong tay, lúc mở miệng giọng nói vẫn rất vang dội như trước: “Mức độ pheromone thấp hoặc nhận thức chậm là bẩm sinh, không quá phổ biến nhưng lại bình thường. Nhưng pheromone của cậu lại không ổn định, cộng với việc sử dụng bình xịt ức chế trong thời gian dài, hiện nay xuất hiện tình trạng bất thường chức năng bài tiết của tuyến thể.”

Lâm Lâm chớp mắt, chờ bác sĩ nói tiếp.

“Nếu đã có triệu chứng tương tự thì phải chú ý, không nên sử dụng liều lượng bình xịt ức chế quá nhiều, nếu không, chức năng tuyến thể sẽ xuất hiện rối loạn, rất có khả năng mất chu kỳ nhiệt.”

Nghe đến đây, Lâm Lâm không nhận ra tính nghiệm trọng của sự việc, trọng điểm của anh còn đặt trên câu cuối cùng ‘mất chu kỳ nhiệt’, anh bất giác mở to hai mắt, khóe miệng nhếch lên điên cuồng.

“Vậy không phải khá tốt…”

“Tốt gì mà tốt!”

Vị bác sĩ lớn tuổi bị lời nói ngu xuẩn của anh làm cho tức giận, lộ ra hơn nửa đôi mắt bị che bởi mí mắt lỏng lẻo, rất có lực uy hiếp.

Ngay lúc Lâm Lâm sợ tới mức sắp nhảy dựng lên, trên bả vai lại có một bàn tay đ è xuống, Hứa Hạ Châu dùng sức ấn chặt anh vào trên ghế, không thể động đậy.

“Người trẻ tuổi không biết nặng nhẹ! Không có chu kỳ nhiệt nghĩa là mất chức năng của tuyến thể, phương pháp điều trị hiện tại là loại bỏ và thay bằng tuyến thể nhân tạo, sau khi phẫu thuật, dù có thành công thì tình trạng cơ thể sẽ không thể tốt bằng trước kia, hơn nữa sau khi thay đổi tuổi thọ cũng sẽ ngắn đi.”

Biểu cảm của bác sĩ khi nói rất sống động, như thể bộ râu của ông cũng đang bay.

Ông nhìn theo hướng hai tay trên vai Lâm Lâm, nhìn Hứa Hạ Châu đứng ở đằng sau.

“Rõ ràng có Alpha còn dùng bình xịt ức chế, cãi nhau cũng không thể lấy cơ thể ra làm trò đùa được!”

“Không phải! Anh ấy… cháu…”

Lâm Lâm hơi sững sờ, không biết nên giải thích thế nào, quay đầu lại muốn nhờ Hứa Hạ Châu giúp đỡ, còn chưa kịp nhìn thấy người đã bị Hứa Hạ Châu ghì chặt đỉnh đầu vặn lại, sau đó còn vỗ lên đầu anh hai cái.

Lâm Lâm: “…”

Sao mình lại thấy cách vỗ đầu này giống như vỗ đầu chó vậy nhỉ?

Bác sĩ nói rất nghiêm túc, sau đó Lâm Lâm cũng rất nghiêm túc lắng nghe, hơi ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Bình xịt ức chế không được sử dụng nữa, đối với các triệu chứng hiện tại của Lâm Lâm đều liên quan đến sự mất ổn định pheromone, bệnh viện đã kê một đống thuốc. Tuy nhiên, những loại thuốc này có thể điều chỉnh sự bài tiết bất thường của tuyến thể, nói cách khác, sau khi dùng thuốc, chu kỳ nhiệt sẽ đều đặn hơn, hơn nữa khi đó cũng không được phép sử dụng thuốc ức chế.

Lâm Lâm cảm thấy chuyện này rất mâu thuẫn, không cho dùng thuốc ức chế thì sao sống qua chu kỳ nhiệt được.

Lúc ấy ánh mắt bác sĩ nhìn anh không khác gì đang nhìn một kẻ ngốc, ngay cả nói cũng lười nói, giơ tay chỉ vào Hứa Hạ Châu, tất cả đều không nói nên lời.

Rõ ràng vấn đề này chỉ nhắm vào những người độc thân.

Khi lấy thuốc, điều dưỡng nói rất nhiều việc anh cần chú ý, mấu chốt là thức ăn có thể ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc, cho nên chỉ uống thuốc vào buổi sáng trước khi ăn.

Lâm Lâm và điều dưỡng xác nhận lại nhiều lần, sau đó ngồi lên xe Hứa Hạ Châu chuẩn bị về nhà.

Trên đường trở về cảm xúc Lâm Lâm có hơi đê mê, anh đang nghiêm túc suy nghĩ có nên đi xem mắt nữa hay không. Dù gì sau khi có Alpha, tất cả các vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.

Hứa Hạ Châu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi. Lăn qua lăn lại cả buổi sáng, bây giờ có hơi đói bụng.

Xét nghiệm máu yêu cầu bụng đói, bữa sáng Lâm Lâm còn chưa ăn. Vì phải dậy sớm đến bệnh viện, trước khi ra ngoài Hứa Hạ Châu cũng chưa kịp ăn gì.

Lúc lên xe, Lâm Lâm cảm thấy rất có lỗi khi để Hứa Hạ Châu chịu đói với mình, vừa định mở miệng nói cảm ơn, đã thấy Hứa Hạ Châu lấy ra một đống bánh mì và bánh quy, ăn trước mặt anh.

“Cậu có muốn ăn món nào không?” Hứa Hạ Châu hỏi.

“Không ạ.” Lâm Lâm lắc đầu, không có khẩu vị.

Nhưng Hứa Hạ Châu vẫn lái xe rời khỏi lộ trình về nhà, định tìm một chỗ ăn lót dạ trước.

Lâm Lâm đã thành quen, dù trước khi làm gì Hứa Hạ Châu đều hỏi ý kiến của người khác, nhưng người khác trả lời thế nào thì không quan trọng.

Anh thở dài, nói: “Nếu anh nghĩ kỹ rồi thì không cần phải hỏi em đâu ạ.”

Hứa Hạ Châu không biết có nghe ra lời phàn nàn của anh hay không, y cầm vô lăng nhìn thẳng về phía trước, trịnh trọng trả lời: “Trình Văn Gia nói như vậy sẽ tăng độ tương tác hơn.”

Lâm Lâm: “…”

Anh rất muốn tặng Hứa Hạ Châu một câu: Người sang tự mình hiểu lấy, không phải của mình thì đừng cưỡng cầu.

Tất nhiên cũng chỉ thầm nghĩ, tất nhiên là không dám nói.