Đòn Trí Mạng

Chương 15: Trở về nấu món gì cho cô nhé



Hai người ở lại nơi trú ẩn một lúc, khi lên xe chuẩn bị rời đi thì trời đã tối hẳn.

Chu Phù Thế mở nắp bình nước khoáng đưa cho Lục Viện: "Đói không?"

Buổi sáng cô chỉ ăn mỗi hai quả trứng rán anh làm, đến tận bây giờ vẫn chưa ăn thêm gì, "Đội trưởng Chu, ở đây có chợ đêm không?"

Anh lắc đầu, "Gần đây không có quán nào, nhưng gần chỗ chúng ta ở có mấy quán ăn cũng được."

Lục Viện trầm ngâm gật đầu: "Anh thường ở Sudan à?"

Chu Phù Thế lái xe trở về, "Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến Sudan, còn mấy nước láng giềng thì đến vài lần rồi."

Lục Viện lần đầu tiên tới Sudan, cũng là lần đầu tiên đến châu Phi, nhưng cô vẫn biết chút ít về địa lý, "Kim tự tháp Ai Cập?"

Khóe môi Chu Phù Thế hơi nhếch lên, "Ngoài kim tự tháp Ai Cập còn có những di tích lịch sử khác."

Lục Viện đương nhiên biết, cô nghiêng đầu nhìn anh: "Đội trưởng Chu, anh đến châu Phi chấp hành nhiệm vụ à?"

Chu Phù Thế uống một ngụm nước, nói: "Phần lớn là vậy."

Xe đậu trong ngõ nhỏ bên cạnh, Lục Viện đi theo Chu Phù Thế vào nhà hàng, hoàn cảnh không tốt lắm, nhưng ít nhất cũng sạch sẽ hơn quán ven đường.

Nhìn Chu Phù Thế thuần thục gọi món ăn, Lục Viện có chút nghi hoặc, "Không phải anh nói đây là lần đầu tiên tới Sudan sao?"

Anh gật đầu: "Việc của chúng tôi là bảo vệ các cô nên đến trước vài ngày để tìm hiểu kỹ lưỡng khu vực này, đồng thời cũng cần ăn uống. Đây là nhà hàng mà chúng tôi đều cho là ngon nhất."

Sau khi gọi món, Lục Viện nhìn thấy rất nhiều người dân địa phương dùng bữa trong nhà hàng này và trực tiếp ăn bằng tay. Cô biết người dân nơi đây đã quen với việc đó, nhưng vẫn cảm thấy như vậy không hợp vệ sinh.

Các món ăn lần lượt được bày lên, mỗi món đều được đặt trong một chiếc đĩa bạc lớn. Sudan không có nhiều phương pháp chế biến, nên hầu hết đều là món hầm.

Trong nhà hàng, chỉ có Chu Phù Thế và Lục Viện ăn bằng dao nĩa. Tay phải của cô không tiện nên anh đặt mỗi món một ít vào đĩa của cô.

Lục Viện nếm thử tất cả các món, thịt bò hầm rất cay, đậu tằm hầm nấu đen thui nhìn đã chẳng muốn ăn, còn đậu bắp thì nấu đến chín vàng, chỉ có món salad rau trông có vẻ ổn. Nhưng tất cả đều không ngon, chỉ miễn cưỡng ăn cho no bụng.

Chu Phù Thế buồn cười khi thấy cô không thể sử dụng tay phải nhưng vẫn nhất quyết đòi cầm dao nĩa bằng tay ấy: "Cô dùng tay trái đi."

Cô chỉ đơn giản đặt dao nĩa xuống, "Tôi no rồi."

Anh nhìn thấy đồ ăn trong đĩa của cô hầu như không vơi đi, cũng biết cô ăn không quen, "Mấy ngày nay cô ăn rất ít, không đói sao?"

Cô nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: "Tôi sẽ đói, nhưng không phải là vấn đề lớn."

Như vậy còn không phải là đói sao? Chẳng trách cô lại gầy vậy? Cao 1m7 nhưng chắc chưa nặng đến 100 cân?

*1 cân Trung Quốc = 0,5968kg Việt Nam

Thấy Chu Phù Thế hơi cau mày, cô dùng tay trái chống cằm, dựa sát vào anh: "Sao vậy? Anh đang lo lắng cho tôi à?"

Khóe miệng anh hơi nhếch lên, không phủ nhận: "Trở về nấu món gì cho cô nhé."

Cô cười khẽ giải thích: "Trước khi đến đây tôi đã mang theo rất nhiều bánh quy và thức ăn nhanh, sẽ không để mình đói được đâu."

Anh suy tư gật đầu: "Ồ."

Cô thấy anh không có ý lãng phí đồ ăn, nói: "Anh cứ ăn từ từ, tôi đi vệ sinh."

Anh quay người chỉ vào cửa sau của nhà hàng: "Toilet nằm bên phải của sân."

Cô nhìn về hướng anh chỉ, nói: "Tôi biết rồi, anh ăn từ từ thôi."

Lục Viện đã đi hơn năm phút, Chu Phù Thế không khỏi có chút lo lắng. Ngay lúc anh đang định đứng dậy tìm người thì một cô gái từ cửa sau lao ra, hét lớn: "A...trong sân..."

Chu Phù Thế lập tức nhận ra điều, vội vàng chạy ra sân, quả nhiên đã xảy ra chuyện. Tay phải Elfa bóp cổ Lục Viện, tay trái cầm dao găm kề vào cổ cô.

Elfa cố gắng dùng vũ lực kéo Lục Viện đi, cũng may có người đúng lúc đi vào toilet nhìn thấy, nếu không có lẽ Chu Phù Thế sẽ không biết cô bị bắt đi.

Theo lý, không khó đối phó với Elfa đang bị thương ở vai, nhưng bây giờ cánh tay của Lục Viện cũng bị thương, không cử động thì không sao, nhưng khi cử động thì rất đau, nên cô càng không dám phản kháng.

Khi nhìn thấy Chu Phù Thế xuất hiện kịp thời, cô tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Đội trưởng Chu."

Chu Phù Thế hét lớn, "Elfa."

Khi Elfa nhìn thấy anh, khóe miệng hơi nhếch lên, con dao găm trong tay kề sát cổ cô: "Cô cho rằng anh ta có thể cứu được cô sao?"

Chu Phù Thế ngập ngừng tiến lên hai bước, "Nếu thả cô Lục, mày có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào."

"Đừng tới đây." Elfa hung tợn nhìn anh chằm chằm, cười khinh thường, "Sao? Đau lòng à?"

Chu Phù Thế dừng bước, "Mày muốn thế nào?"

Con dao găm lạnh ngắt kề vào cổ Lục Viện, cô không dám cử động quá nhiều, nhưng cũng không quá hoảng sợ: "Elfa, mày có yêu cầu gì thì cứ nói."

"Không phải tôi đã nói với cô tất cả yêu cầu rồi sao? Không phải lúc trước cô không đồng ý ư? Elfa ghé đầu vào tai Lục Viện hít một hơi dài, "Sao? Bây giờ chịu đồng ý rồi à?"

Lục Viện hít một hơi thật sâu, đè nén cảm giác ghê tởm trong lòng, "Bây giờ tôi có thể cho anh một chiếc ô tô và một khoản tiền. Nếu anh trốn khỏi đất nước này, chúng ta sẽ không còn liên quan gì nữa."

Elfa không tin Lục Viện, dùng cằm cọ vào má cô, "Ô tô? Một khoản tiền? Cô đang tống cổ ăn mày đấy à?"