Đòn Trí Mạng

Chương 16: Mau đưa cho tôi



Hai tay Elfa túm chặt cổ Lục Viện, kéo cô ra ngoài sân, Chu Phù Thế theo sát phía sau, giữ khoảng cách tầm hai mét.

Hắn quay đầu lại cảnh cáo anh, "Đừng đi theo nữa."

Chu Phù Thế không đi tiếp nữa.

Thấy không còn ai bám theo, Elfa kéo Lục Viện tới chiếc xe đậu bên đường, "Lái đi."

Hắn đẩy cô vào trong xe xong rồi quay đầu nhìn lại, Chu Phù Thế đứng ở cửa sân đã đột nhiên biến mất. Tuy nhiên lúc này hắn cũng không quan tâm nữa, nhanh chóng mở cửa xe phía sau ghế lái. Vừa lên xe, hắn lập tức vươn tay ra ghế trước, kề con dao găm vào cổ Lục Viện.

Vô-lăng ô tô ở Sudan nằm bên phải, tuy tay phải của Lục Viện bị thương, không sử dụng được nhưng không ảnh hưởng đến việc gạt cần số, cô giả vờ đáng thương nói: "Elfa, tay tôi đau quá, không lái xe được."

Elfa ấn con dao găm trong tay mạnh hơn, "Đừng giả vờ, lái xe cho tôi."

Lục Viện hơi nâng cánh tay phải lên, kiên quyết nói, "Anh tự nhìn đi."

Con dao găm trong tay Elfa vẫn kề vào cổ cô, không cho phép cô từ chối: "Lái xe nhanh lên."

Lục Viện lập tức cảm thấy cổ mình chảy máu, cô nghiến răng nghiến lợi rít lên đau đớn.

Lúc Elfa không để ý, Chu Phù Thế đã đi vòng ra phía sau xe ngồi xổm xuống. Khi hắn ta đóng mạnh cửa lại, anh cũng lặng lẽ mở cửa bên trái, vừa nghe Lục Viện và Elfa nói chuyện với nhau, vừa tìm kiếm thời cơ xông lên.

Cho đến khi nghe thấy Lục Viện kêu lên đau đớn, anh không rảnh lo nhiều nữa, nhanh chóng mở cửa xe, lao nửa thân trên vào trong trước, dùng cả hai tay nắm lấy tay phải đang cầm dao găm của Elfa, rồi dùng cùi chỏ đánh mạnh vào cổ hắn ta.

Động tác của Chu Phù Thế nhanh gọn đến mức Elfa không kịp phản ứng đã phải buông con dao găm trong tay ra vì đau đớn, lưng dựa vào cửa xe.

Chu Phù Thế hét với Lục Viện: "Xuống xe trước đi."

Lục Viện nhanh chóng mở cửa xuống xe, nhưng không bỏ chạy. Xuyên qua cửa kính, cô nhìn thấy Elfa giơ tay định đánh Chu Phù Thế, nhưng đã bị anh dùng một tay giữ chặt bả vai bị thương.

Hắn ta đau đến nhe răng trợn mắt, không còn chỗ nào để trốn.

Khả năng chiến đấu của Elfa vốn không tốt, càng không thể so với Chu Phù Thế, đây cùng lắm chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ.

Anh dùng dây thắt lưng trói Elfa vào cổng sắt trước sân, nhưng cổ Lục Viện quả nhiên có hai vết cứa, trong đó có một vết không ngừng rỉ máu, trông hơi đáng sợ.

Chu Phù Thế nhanh chóng đưa Lục Viện về xe của mình, bảo cô ngồi nghiêng ở ghế phụ, còn anh lấy hộp thuốc trong cốp xe ra, dùng đầu ngón tay nâng cằm cô lên, cô cũng ngẩng cao đầu phối hợp.

Cô nhìn lướt qua hộp thuốc rực rỡ muôn màu, bên trong có đủ loại thuốc cơ bản và các loại thuốc xử lý vết thương.

Đầu tiên anh dùng oxy già để khử trùng vết thương trên cổ cô, sau khi lau sạch vết máu mới phát hiện thực ra vết thương không sâu, thế là thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay to, cánh tay cường tráng, trông Chu Phù Thế đúng kiểu đàn ông thô kệch, nhưng khi bôi thuốc cho cô lại rất cẩn thận dịu dàng. Cô không cảm thấy vết thương quá đau, cũng không để ý nhiều. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, cô lại tưởng vết thương chắc chắn rất nghiêm trọng?

Anh lại dùng iodine sát trùng vết thương, sau đó bôi thuốc chống viêm, cuối cùng dùng gạc vô trùng băng lại, "Được rồi, mấy ngày nay đừng chạm vào nước."

Cô gật đầu: "Ừ, được."

Đến khi vết thương được xử lý xong xuôi, cảnh sát mới khoan thai đến muộn. Lục Viện muốn xuống xe gặp họ, nhưng Chu Phù Thế đã giữ cổ tay cô lại và nói: "Cô ngồi đi, để tôi."

Lục Viện nghiêng người dựa vào khung xe, nhìn Chu Phù Thế bình tĩnh nói chuyện với cảnh sát, nhìn anh dẫn cảnh sát đi tìm Elfa, sau đó lại nhìn Elfa bị cảnh sát đưa đi.

Kể từ khi mẹ và ông nội lần lượt qua đời cách đây vài năm, Lục Viện bị đám cáo già kia tính kế, phải liều mạng cố gắng đòi lại những thứ thuộc về mình. Lúc đó cô phải dựa vào chính mình, còn bây giờ đột nhiên cảm thấy có thể dựa vào Chu Phù Thế.

Nhưng ý nghĩ này chỉ kéo dài mấy giây thì lập tức nhận ra hiện thực, chỉ còn chưa đầy tám tiếng nữa cô sẽ trở về Trung Quốc. Nếu rời khỏi đây, và không có chuyện ngoài ý muốn, hai người sẽ không gặp lại nhau nữa.

Elfa bị cảnh sát bắt đi, Chu Phù Thế quay lại cạnh Lục Viện, nói: "Cảnh sát đã đưa người đi, chỉ cần bảo trợ lý của cô đến đồn cảnh sát là được."

"Ồ." Cô nghiêng đầu nhìn anh thu dọn hộp thuốc, vô tình thấy trên cánh tay anh có vài vết thương. Cô vươn tay nắm lấy cánh tay anh kéo đến trước mặt mình: "Anh làm sao vậy?"

Anh cúi đầu nhìn cánh tay mình rồi thản nhiên rút lại: "Không sao đâu."

Cô khẽ nhíu mày, cẩn thận nhớ lại, chắc là bị kính cửa sổ vỡ cào xước lúc chiều khi anh nhảy từ xe của mình sang xe của bọn cướp trong cuộc rượt đuổi: "Đưa iodine cho tôi."

Anh tiếp tục đóng hộp thuốc lại: "Thực sự không cần."

Cô cau mày thúc giục: "Mau đưa cho tôi."

Anh nhìn cô cúi đầu cẩn thận khử trùng vết thương bằng iodine, còn dùng miệng thổi khẽ.

Giờ khắc này, Chu Phù Thế đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị vật gì mềm mại đánh trúng.

Xử lý xong miệng vết thương, cô ngẩng đầu lên hỏi anh: "Có đau không?"