Đòn Trí Mạng

Chương 26: Tiền của anh đưa hết cho em rồi



Buổi chiều Lục Viện đến công ty, ngồi chưa đầy hai phút thì cửa văn phòng bị đẩy thật mạnh ra.

Y Sa vừa vào cửa liền chỉ vào cô hỏi: "Lục Viện, sao cô lại cản trở công việc của tôi?"

Y Sa vốn có một sự kiện phải tham dự vào buổi trưa, nhưng sáng nay cô ta được thông báo rằng mọi lịch trình đã bị đình chỉ. Có lẽ cô ta đã nghe được gì đó từ người đại diện nên đến công ty làm loạn, đúng như những gì Lục Viện mong đợi.

Lý Du đi sau Y Sa, liên tục xin lỗi: "Lục tổng, xin lỗi, tôi không ngăn được cô Y lại, tôi sẽ đưa cô ấy ra ngoài ngay."

Lục Viện hơi ngẩng đầu nhìn Y Sa, nâng tay ra hiệu: "Không sao, tôi cảm thấy cô ấy có rất nhiều điều muốn nói với tôi."

Y Sa đưa tay kéo ghế ra, kiêu căng ngạo mạn đứng trước bàn làm việc: "Lục Viện, sao cô lại đình chỉ công việc của tôi? Cô dựa vào đâu mà làm vậy?"

Lý Du cười khẽ trả lời: "Cô Y, chắc là cô cũng biết rồi chứ? Lục tổng mới là cổ đông lớn nhất và có quyền quyết định lịch làm việc của bất kỳ nhân viên nào trong công ty."

Tất nhiên Y Sa biết: "Thì sao? Công ty vẫn luôn do Tuấn Sanh quản lý, lịch trình của tôi cũng do công ty sắp xếp. Cô không hiểu gì cả, dựa vào đâu......"

Tuấn Sanh? Gọi đến là thân mật?

Cô nàng Y Sa này đúng là được cậy sủng sinh kiêu, Lục Viện không muốn nghe cô ta nói mấy lời vô nghĩa nữa, bèn ngắt lời: "Tham dự bữa tiệc tối qua cũng là công việc của cô à?"

Y Sa tức khắc nghẹn lời, cô ta nào có đủ tư cách tham dự, chẳng qua là lấy trộm thiệp mời từ chỗ Nhậm Tuấn Sanh thôi. Tuy nhiên, cô ta không ngờ rằng anh ta không chỉ phớt lờ mình mà còn bắt cô ta rời khỏi hội trường bữa tiệc.

"Y Sa, tôi không quan tâm chuyện giữa cô và Nhậm Tuấn Sanh, nhưng cô không nên rêu rao khắp nơi, đặc biệt là không nên mặt dày chạy đến trước mặt tôi." Lục Viện gõ ngón tay lên bàn, khẽ nhếch miệng, "Bây giờ mới chỉ tạm dừng công việc của cô thôi, nếu cô muốn rút khỏi giới giải trí thì tôi có thể yêu cầu công ty đưa ra thông báo. Người đại diện của cô không dạy cô dùng não trước khi làm việc sao? "

Lục Viện thực sự không quan tâm đến chuyện lộn xộn giữa Y Sa và Nhậm Tuấn Sanh. Khi cô ta xuất hiện tại buổi tiệc tối qua, cô cũng chẳng để ý lắm.

Chỉ là sáng nay, khi lướt weibo, nhìn thấy Y Sa đăng ảnh tiệc rượu tối qua, trong đó có hình cô và Nhậm Tuấn Sanh nắm tay nhau làm nền, mới khiến cô nghĩ rằng đã đến lúc cần cho cô ta một vài lời khuyên, bằng không Y Sa lại cho rằng mình có thể vô pháp vô thiên.

Y Sa tức muốn hộc máu: "Nhậm Tuấn Sanh không hề yêu cô. Chẳng phải hai người còn định hủy hôn sao? Sớm muộn cũng chia tay."

"Nhậm Tuấn Sanh nói với cô vậy sao?" Lục Viện từ từ ngẩng đầu lên nhìn Y Sa, "Trước khi đến đây, cô đã hỏi Nhậm Tuấn Sanh chưa? Nếu anh ta đồng ý giúp cô, cô cũng không cần đến gây sự với tôi. "

Sau khi biết công việc bị đình chỉ, Y Sa lập tức gọi điện cho Nhậm Tuấn Sanh, nhưng người kia chỉ nhẹ nhàng nói nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt.

Trùng hợp thay, điện thoại di động trên bàn reo lên, là cuộc gọi của Nhậm Tuấn Sanh, Lục Viện hếch cằm nhìn Y Sa, "Cô thử nghe xem anh ta nghĩ thế nào nhé?"

Lục Viện trả lời điện thoại, ngón trỏ mảnh khảnh đeo nhẫn Bulgari bấm chọn loa ngoài, "Có chuyện gì vậy?"

Nhậm Tuấn Sanh cất tiếng hỏi, "Y Sa có đến công ty em không?"

Tin tức truyền đi khá nhanh, cô nghiêng đầu nhìn Y Sa: "Có."

Nhậm Tuấn Sanh im lặng vài giây rồi nói: "Viện Viện, buổi tối anh ăn cơm với mấy lãnh đạo thành phố, có người chỉ đích danh Y Sa. Đưa cô ấy đi tham dự mấy buổi tiệc xã giao giúp anh bớt lo không ít. Trước mắt cô ấy vẫn còn khá hữu ích với công ty. Anh không có vấn đề gì về việc em đình chỉ công việc của cô ấy, nhưng có thể đợi thêm vài ngày......"

Những lời sau đó không cần nghe nữa, chắc hẳn Y Sa đã hiểu hết, Lục Viện thản nhiên nói "Tôi hiểu rồi", sau đó cúp điện thoại.

Nhìn Y Sa hai mắt đẫm lệ chạy ra khỏi văn phòng, Lục Viện bất đắc dĩ bĩu môi, tự hỏi không biết là do Nhậm Tuấn Sanh giỏi lừa gạt phụ nữ? Hay là tại Y Sa ngây thơ đây?

Buổi tối Lục Viện không có xã giao, bảy giờ rời công ty về nhà cũ, dì Lưu dành một ngày làm đủ các loại sủi cảo, chờ cô về ăn.

Sủi cảo vẫn ngon như xưa, Lục Viện cắn một miếng, dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương nói: "Ngon quá, dì Lưu làm sủi cảo ngon nhất."

Nhưng dì Lưu lại kể về ông và mẹ cô: "Bà cô mất sớm, ông cô sợ mẹ cô chịu ấm ức nên không đi tiếp bước nữa. Sau này, khi mẹ cô mới hai mươi tuổi, bất chấp sự phản đối của ông ấy để lấy bố cô. Chỉ là không ngờ..."

Thực ra, Lục Viện vẫn còn cha và hai anh trai ở Bắc Kinh. Tuy nhiên, bố mẹ cô đã ly hôn khi cô chưa đầy hai tuổi, vì họ của cả hai gia đình đều là Lục nên cô không cần sửa đổi.

Sau khi Lục Viện cùng mẹ trở về sống ở Thâm Quyến, cô mất liên lạc với cha mình. Trong những năm qua, ngoại trừ việc gặp hai anh trai trong đám tang của mẹ và ông, cô chưa bao giờ chủ động liên lạc với họ.

Dì Lưu cứ nhớ mãi về chuyện cũ, Lục Viện cũng không ngắt lời. Tuy nhiên, khi cô đang định ăn cái sủi cảo thứ hai thì điện thoại di động trên bàn reo lên.

Cuộc gọi đến từ một số lạ, nhưng đây là số riêng của cô, chắc là người quen gọi.

Lục Viện nhìn dì Lưu, dì lập tức hiểu ý đứng dậy tránh đi.

Lúc này cô mới trả lời: "Alô."

Đầu kia không có ai đáp lại.

Chờ vài giây, Lục Viện lại lên tiếng lần nữa: "Xin chào."

Lại đợi vài giây, vẫn không có ai đáp lại.

Lục Viện đang chuẩn bị cúp máy, bên kia cuối cùng cũng lên tiếng: "Lục Viện, anh không có nơi nào để đi."

Nhận ra tiếng của Chu Phù Thế, Lục Viện bất đắc dĩ cười nói: "Sáng nay không phải đã nói chắc chắn không cần em quan tâm sao?"

Chu Phù Thế im lặng vài giây mới mở miệng, "Nhưng tiền của anh đưa hết cho em rồi."

Có thể nghe ra một chút uất ức trong giọng nói của anh, có phải anh đang ám chỉ là tại cô không? Cô cũng đâu có đòi tiền anh?

- ------

Vở kịch nhỏ:

Chu Phù Thế buổi sáng: Ông đây không cần tiền của em, còn cho em thêm.

Chu Phù Thế buổi tối: Đã đưa hết tiền cho em rồi, anh thật đáng thương.