Đòn Trí Mạng

Chương 27: Anh định tống tiền em đấy à?



Lục Viện lái xe đến địa chỉ Chu Phù Thế gửi. Xuyên qua cửa sổ xe, cô nhìn thấy anh đang ngồi xổm trên bậc thềm bên đường, trông cũng hơi đáng thương, chẳng phù hợp với hình tượng đầy sức mạnh và thân hình cường tráng của anh chút nào, y như con chó sói lớn bị đối xử tệ bạc?

Cô bấm còi, Chu Phù Thế quay người lại, thấy một chiếc xe Maybach hạng sang. Sau khi xác nhận người ngồi trong xe là Lục Viện, anh chậm rãi đứng dậy đi về phía đó, còn ra hiệu cho cô mở cốp xe.

Tối hôm qua anh đi tay không, sao bây giờ lại có thêm một cái vali?

Cô khẽ cau mày, hạ cửa sổ xuống, thò đầu ra ngoài hỏi anh: "Anh định tống tiền em đấy à?"

Sau khi cất vali vào cốp xe, anh mở cửa ngồi vào ghế phụ, không trả lời câu hỏi của cô mà nhẹ nhàng nói: "Anh tưởng em sẽ không tới."

Cô không trả lời, chỉ đưa lại thẻ cho anh: "Cầm lấy đi, đừng nghĩ đến chuyện tống tiền em."

Anh không đưa tay nhận lấy mà thắt dây an toàn, "Không làm phiền em lâu đâu, anh chỉ nghỉ phép hai mươi ngày thôi."

Cô nhìn chằm chằm tấm thẻ, bĩu môi, "Bên trong có hai trăm nghìn thật sao?"

Anh chỉ vào ven đường nói: "Trước mặt có cây ATM, sao em không xuống kiểm tra thử?"

Bắt đầu từ sáng nay, cô nói một câu, anh đáp trả một câu, cô sắp bị anh chọc tức chết rồi. Cô nghiêng người dùng hai tay bóp cổ anh: "Chu Phù Thế, anh thử cãi thêm một câu nữa xem?"

Anh không đẩy cô ra, cười âu yếm, đưa tay bóp nhẹ cằm cô, "Không dám, anh sai rồi."

Chu Phù Thế vẫn muốn được sống, dù khát khao đó không nhiều lắm.

Lục Viện buông ra tay, khởi động xe lên đường, "Cả ngày nay anh làm gì?""

Buổi sáng, sau khi rời khách sạn, Chu Phù Thế đi đến rất nhiều nơi, nhưng lại tỏ ra đáng thương nói với Lục Viện: "Anh chẳng đi đâu cả, lang thang trên đường cả ngày, thực sự không có nơi nào để đi nên chỉ có thể gọi điện cho em."

Rõ là nói dối, Lục Viện không cần xác minh cũng biết, nhưng cũng không hỏi thêm nữa, chỉ quay đầu nhìn anh một cái, ánh mắt nói cho anh biết cô không tin.

Chu Phù Thế nhìn cảnh tượng ven đường lùi dần về phía sau, nhớ lại buổi chiều có người nói với anh rằng tình yêu bắt đầu từ lúc người phụ nữ cảm thấy thương hại một người đàn ông.

Lục Viện đưa Chu Phù Thế về căn hộ ở Cẩm Huy, cách công ty chưa đến mười phút lái xe, là nơi ở thường xuyên nhất của cô.

Căn nhà không lớn, có ba phòng ngủ và hai phòng khách, diện tích chưa đến 150 mét vuông, phong cách hiện đại, đơn giản sang trọng, dùng màu xám và hồng phấn làm chủ đạo.

Chu Phù Thế chắp tay sau lưng đi tham quan một vòng, cảm thấy màu sắc căn nhà khá tương phản với tính cách của cô, tuy mâu thuẫn nhưng lại rất đáng yêu, "Đây là nhà em à?"

"Không phải anh muốn đến nhà em sao?" Cô đá vào vali của anh, vali cứ trượt về phía trước và đập vào tường rồi mới dừng lại.

Anh không phủ nhận, "Anh ở phòng nào?"

Cô nhanh chóng mở cửa phòng khách, "Anh biết mật khẩu cửa ra vào rồi chứ? Anh ở phòng này."

Anh gật đầu suy tư: "Em ở phòng nào?"

Cô đặt một tay lên tay nắm cửa, hơi nghiêng người dựa vào cửa: "Em không sống ở đây."

Anh đẩy vali đi qua, thản nhiên nói: "Ồ."

Đây không phải là phản ứng mà cô mong đợi, chẳng phải anh nên thể hiện một chút tiếc nuối sao?

Cô quay lại phòng ngủ lấy đồ, "Em đi trước đây, anh nghỉ ngơi sớm đi."

"Được." Anh nhìn cô chậm rãi đi về phía cửa, "Ở nhà có gì ăn không? Anh chưa ăn tối."

Tay cô đặt trên tủ đồ ở huyền quan khựng lại một giây, khóe miệng hơi nhếch lên. Khi quay lại, cô thu lại nụ cười khó nhận ra: "Chắc là có, anh tự tìm xem."

Anh bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay cô đi vào phòng bếp: "Em tìm giúp anh."

Cô mở tủ lạnh ra, đáng tiếc bên trong ngoài đồ uống ra chỉ có một ít đồ ăn nhanh, "Hôm nay ăn tạm đi, ngày mai anh tự ra ngoài mua đồ. Bên kia đường có một siêu thị lớn."

Anh cúi xuống mở ngăn đông lấy ra một hộp sủi cảo: "Em muốn ăn không?"

Cô hơi nghiêng người về phía trước, nửa dựa vào anh, "Đội trưởng Chu, anh nấu à?"

Anh lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với cô, quay người đi vào bếp: "Em muốn ăn nước hay khô?"

Cô đi theo vào bếp, mím môi ra vẻ trầm ngâm: "Em muốn ăn hết, cũng muốn ăn sủi cảo chiên."

Vừa dứt lời, điện thoại của Lục Viện vang lên, người gọi đến là cô bạn thân Từ Thiến.

Lục Viện trả lời, ngay khi cuộc gọi được kết nối, bên kia đã kinh ngạc hét lên: "Lục Viện, thật sự điên rồi, điên rồi."

Giọng của Từ Thiến quá lớn, Lục Viện theo bản năng liếc nhìn Chu Phù Thế, xoay người đi về phía ban công, "Đừng la hét nữa, có chuyện gì vậy?"

"Chờ một chút." Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại trở nên ồn ào, sau vài giây lại trở về im lặng, sau đó Từ Thiến mới nói: "Đoán xem tớ vừa nhìn thấy ai?"

Ngoài việc được gặp thần tượng, chuyện có thể khiến Từ Thiến kích động đến vậy chỉ có thể liên quan đến cô. Tối nay, Từ Thiến đi dự tiệc cùng bố, vậy thì?

Cô đại khái đoán ra: "Nhậm Tuấn Sanh?"

Không thú vị, sao Lục Viện có thể đoán được ngay vậy.

Từ Thiến đi đến bãi đậu xe, lên xe, "Trong bữa tiệc hôm nay có mấy vị lãnh đạo thành phố, thế mà Nhậm Tuấn Sanh dám dẫn Y Sa tới xã giao. Thôi thì đưa đến cũng được, thế mà còn mắt qua mày lại. Cậu không biết mấy lão già biến thái đó thế nào đâu, chỉ nhớ lại thôi cũng khiến tớ ghê tớởm....."

Lục Viện không hề ngạc nhiên khi Nhậm Tuấn Sanh đưa Y Sa đi dự tiệc tối, chỉ không ngờ cô ta biết mình bị lợi dụng mà vẫn đi cùng. Điều này cho thấy cô ta không ngây thơ đến thế, hơn nữa cũng có thể thấy được khả năng dỗ dành phụ nữ của Nhậm Tuấn Sanh rất điêu luyện.