Đòn Trí Mạng

Chương 42: Không hỏi đến việc riêng của nhau



Bữa sáng đã nguội lạnh, Chu Phù Thế đứng dậy bảo đi hâm nóng trước khi ăn, nhưng Lục Viện lại nắm lấy cổ tay anh nói không cần.

Cô cắn một miếng bánh bao, hơi cau mày: "Lạnh quá."

Chu Phù Thế đưa tay đến trước mặt cô, nói: "Nhổ ra đi."

Cô ngẩn ra, sau đó nhai miếng bánh bao trong miệng rồi nuốt xuống, "Không."

Anh lấy đi phần bánh bao còn lại rồi bóc một quả trứng đưa cho cô: "Ăn cái này đi."

Điện thoại di động của hai người gần như reo lên cùng lúc, ngay cả lời nói ở đầu bên kia cũng giống nhau, "Khi nào thì gặp nhau?"

Âm thanh ở đầu kia của hai chiếc điện thoại có vẻ hơi lớn, ngồi ở hai đầu sofa nhưng vẫn nghe loáng thoáng được nội dung cuộc gọi, hai người quay đầu nhìn nhau, cảm thấy có chút xấu hổ.

Lục Viện bảo Chu Phù Thế đưa cô về Cẩm Huy rồi để lại xe cho anh.

Xe dừng trước cổng khu dân cư, Từ Thiến đã chờ sẵn bên đường từ lâu, nhanh chóng bước tới, cúi người nhìn vào trong xe, quả nhiên, đội trưởng Chu cũng ở đây, bèn mỉm cười vẫy tay chào, "Hello."

Chu Phù Thế gật đầu, xem như đáp lại.

Lục Viện đẩy cửa xuống xe, quay đầu nói với Chu Phù Thế: "Anh đi đi."

Từ Thiến lại nhiệt tình mời, "Đội trưởng Chu, anh có vào không?"

Lục Viện nhanh chóng đóng cửa xe, kéo Từ Thiến đi vào trong tiểu khu, "Anh ấy còn có việc."

"Có việc?" Từ Thiến tràn đầy nghi hoặc quay đầu lại nhìn, xe vẫn dừng ở đó, "Việc gì?"

Lục Viện đưa tay ra nắm lấy cằm Từ Thiến, cưỡng ép cô nàng quay đầu lại: "Làm sao tớ biết được, cậu đừng nhìn nữa."

Từ Thiến khẽ nhíu mày, "Cậu không hỏi à?"

Lục Viện lắc đầu, "Có gì hay mà hỏi."

Hai người vào thang máy, Từ Thiến đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Cậu hỏi chưa? Đứa bé kia có quan hệ gì với anh ấy?"

Nhớ tới cuộc điện thoại lúc nãy của Chu Phù Thế, hình như là tiếng trẻ con, Lục Viện mấp máy môi, "Thiến Thiến, tớ và anh ấy đều không hỏi đến việc riêng của nhau."

Đối với quan hệ của hai người, Từ Thiến gật đầu đầy ẩn ý, "Được rồi."

Lục Viện vòng tay qua vai Từ Thiến, "Trưa nay ăn ở đâu?"

"Chính là quán lẩu lần trước chúng ta tới." Từ Thiến kéo Lục Viện ra khỏi thang máy, "Tớ đã chuẩn bị sẵn hai chiếc váy, cậu giúp tớ xem cái nào đẹp hơn được không?"

Đây là bữa tiệc được sắp xếp từ nửa tháng trước, đối tượng thầm mến của Từ Thiến về nước, cô nàng ngại dùng danh nghĩa cá nhân mời đối phương đi ăn nên kéo Lục Viện đi cùng. Bởi vì mọi người đều là bạn từ hồi trung học, góp vui vài câu trong nhóm, tình cờ lại là cuối tuần, nên biến thành buổi họp lớp.

Sau khi bữa tiệc kéo dài hai tiếng kết thúc, Lục Viện nhìn Từ Thiến trốn trong xe khóc như mưa, bất đắc dĩ thở dài, lẽ ra không nên để cô nàng đến đây.

Lục Viện rút khăn giấy đưa qua: "Không sao đâu, không sao đâu, cậu ta đính hôn rồi thì thôi. Thiến Thiến nhà chúng ta có điều kiện tốt như vậy, còn sợ không tìm được mối khác tốt hơn sao."

Từ Thiến càng khóc thảm thiết hơn: "Nhưng tớ rất thích cậu ấy. Bây giờ cậu ấy đã đính hôn rồi, tớ thực sự không còn cơ hội nào nữa."

Bình thường nhìn Từ Thiến vô tư, nhưng lại cực kỳ rụt rè trong tình yêu, từ đầu đến cuối đều không dám thổ lộ tình cảm, làm sao đối phương biết được?q

Lục Viện duỗi tay ôm Từ Thiến, vỗ lưng cô nàng, "Được rồi, được rồi, không khóc nữa. Nhân viên bán hàng nói chiếc túi mà cậu thích đã có hàng, mới chuyển về cách đây hai ngày, tớ tặng cậu nhé."

Từ Thiến lập tức ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Lục Viện: "Thật sao?"

Có thể dùng tiền giải quyết thì không phải chuyện lớn, Lục Viện trịnh trọng gật đầu: "Đi thôi, Lục tổng dẫn cậu đi tiêu tiền."

Lục Viện mua cho Từ Thiến hai chiếc túi, cũng coi như an ủi được cô nàng, câu nói kia quả nhiên không sai, túi xách có thể trị được bách bệnh.

Hai người đi thang máy ngắm cảnh xuống tầng dưới của trung tâm thương mại, một sân chơi nhỏ dành cho trẻ em được bố trí ở chính giữa sảnh tầng một, nơi có nhiều phụ huynh đang chơi đùa cùng con cái.

Lục Viện tùy ý liếc nhìn, thấy một bóng người quen thuộc ở lối vào sân chơi trẻ em. Chu Phù Thế vẫn mặc bộ quần áo như lúc sáng, ngồi xổm dưới đất cởi giày cho một cậu bé. Không biết cậu bé nói gì mà anh hơi ngước lên, cười vui vẻ.

Thấy Lục Viện sững sờ, Từ Thiến nhìn theo ánh mắt của cô, kích động nhảy dựng lên, "Đúng, đúng, chính là cậu bé kia, là đứa trẻ tớ nhìn thấy hôm đó."

Cửa thang máy mở ra ở tầng một, Lục Viện bước nhanh ra ngoài, Từ Thiến cũng nhanh chóng đi theo, không ngờ lại đụng phải một đôi nam nữ có hành động thân mật từ đối diện đi tới.

Nam chính là Nhậm Tuấn Sanh, nữ chính đội mũ đeo kính râm khẩu trang chính là Y Sa.

Hai người đó tất nhiên cũng nhìn thấy Lục Viện, nhưng Y Sa không những không buông tay Nhậm Tuấn Sanh mà còn kề sát vào hơn.

Thật khó để không khiến Lục Viện cảm thấy Y Sa đang khiêu khích cô?

Nhậm Tuấn Sanh vội vàng hất tay Y Sa ra, có chút xấu hổ đi đến trước mặt Lục Viện: "Em đi mua sắm với Từ Thiến à?"

Từ Thiến trợn mắt nhìn anh ta, nói: "Không phải chuyện của anh."

Lục Viện không để ý tới Nhậm Tuấn Sanh, nghiêng người đối mặt với Y Sa, "Xem ra cô Y rất nhàn rỗi sau khi bị đình chỉ công việc."

Công việc bị đình chỉ mấy ngày, Y Sa tháo kính râm xuống, trừng mắt nhìn Lục Viện: "Công việc sao, chẳng cần thiết, có Tuấn Sanh ở đây, cũng không thiếu chút tiền ấy."

Nhậm Tuấn Sanh quay đầu lại quát lớn, "Y Sa, im đi."

Lục Viện không tức giận, ngược lại còn cười nói: "Đã vậy, bảo công ty quản lý chuẩn bị thông báo giải nghệ cho cô nhé?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Y Sa tái xanh, "Lục Viện, cô dám?"