Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 126: Phiên ngoại - Kiếp trước (2)



Khúc Mặc Thương cả kinh đến toát mồ hôi lạnh, lại không kịp phòng ngừa bị Lâm Thanh Hàm kéo lại. Đại não cô nhất thời choáng váng, chỉ cảm thấy chính mình đụng vào một cái ôm ấm áp mềm mại, còn mang theo một cỗ mùi hương dễ ngửi.

Cô theo bản năng hít vài cái, sau đó đột nhiên nhận ra mình đang vùi trong vòng tay của Lâm Thanh Hàm, càng muốn mệnh chính là thứ mềm mại mà môi cô vừa chạm vào tựa hồ là mặt của Lâm Thanh Hàm.

Khúc Mặc Thương vẫn luôn cho rằng mình là nữ hài ngoan ngoãn học hành, đừng nói hôn người khác, thậm chí còn chưa nắm tay. Nếu chỉ là một tỷ tỷ xinh đẹp thì không sao, nhưng Lâm Thanh Hàm này là đồng học của nàng, còn trở thành bạn gái tương lai của mình ở một thời không khác. Nghĩ đến đây, toàn thân Khúc Mặc Thương bốc hỏa, mặt đỏ như sắp bốc khối, lập tức đứng vững.

"Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý."

Lâm Thanh Hàm chỉ hơi nhíu mày, nhìn Khúc Mặc Thương trước mặt tuy đang cố gắng trấn định, nhưng thật ra là thẹn thùng hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, đạm thanh nói: "Không sao."

Khúc Mặc Thương nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn nàng, thấy Lâm Thanh Hàm không có nhiều cảm xúc, nhịp tim hỗn độn cũng dần dần ổn định.

Nhưng thấy cô chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, khóe môi Lâm Thanh Hàm hơi cong lên: "Hình như cô rất sợ tôi?"

Khúc Mặc Thương sửng sốt, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Tôi không có, sao tôi lại sợ cô chứ."

Ánh mắt Lâm Thanh Hàm nhu hòa hơn lúc làm việc rất nhiều, nhìn thấy bộ dạng có chút ngây thơ của cô liền không khỏi muốn trêu chọc.

Lúc này, Tiêu Vân Anh ở ngoài phòng cũng quay lại, nhìn Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương có chút khó xử: "Lâm tổng, công ty còn có cuộc họp, tôi phải qua đó gấp, chỉ sợ không có thời gian trò chuyện với ngài, không biết lần này ngài đặt biệt tới đây có việc gì gấp không?"

Lâm Thanh Hàm lắc đầu: "Không có việc gì gấp, chỉ đến gặp Mặc Thương mà thôi, ngài có việc gấp thì đi trước đi."

Tiêu Vân Anh có chút cảm kích nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu nói với Khúc Mặc Thương: "Tiểu Thương, buổi sáng con ở bệnh viện đợi đi, mẹ họp xong sẽ liền tới đây làm thủ tục xuất viện cho con rồi đưa con về nhà, được không?"

Hiện tại Khúc Mặc Thương chỉ còn lại ký ức lúc 15 tuổi. Mặc dù có chút không thể chấp nhận được, nhưng bà vẫn rất quan tâm đến tâm lý của cô, nói chuyện giống như nói với một đứa trẻ.

Khúc Mặc Thương nhìn Tiêu Vân Anh, thần sắc ổn trọng không ít, ngoan ngoãn gật đầu. Ửng hồng trên mặt dần rút đi, nghiêm túc nói với Tiêu Vân Anh: "Mẹ, con không có việc gì, mẹ yên tâm đi."

Tiêu Vân Anh kinh ngạc nhìn con gái trong chốc lát, giống như Khúc Mặc Thương ở trước mặt không có mất trí nhớ, trầm tĩnh như vậy cũng khiến bà yên tâm. Kỳ thực bà đang nghĩ, có lẽ mất trí nhớ là chuyện tốt cho Khúc Mặc Thương.

Rốt cuộc trước khi xảy ra chuyện Khúc Mặc đã gánh vác cho gia đình họ quá nhiều, mối quan hệ với cha cô vẫn luôn ở mức đóng băng, cô bị vị hôn phu phản bội, công ty thiếu chút nữa phá sản. Trong khoảng thời gian đó, hầu như Khúc Mặc Thương không lộ ra chút ý cười, cho dù khi nghỉ ngơi cô cũng lộ ra một cỗ mệt mỏi nặng nề.

Nghĩ đến đây, những lo lắng cùng phiền muộn của Tiêu Vân Anh giảm bớt đôi chút. Bà đưa tay sờ đầu Khúc Mặc Thương, sau đó chào Lâm Thanh Hàm rồi đi ra ngoài.

Khi bị Tiêu Vân Anh sờ đầu ở trước mặt Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương cảm thấy có chút xấu hổ. Mặc dù cô lấy cớ mất tri nhớ, nhưng thực ra thân thể của cô lớn hơn Lâm Thanh Hàm một tuổi, đã gần ba mươi.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Khúc Mặc Thương có chút phiêu tán, đây thực sự là chuyện hoang đường. Khúc Mặc Thương năm nay gần 30 tuổi trở về thân thể nhìn lại tuổi thanh xuân một lần nữa, nhưng cô mới 15 tuổi chiếm lấy thân thể này cũng đã gần ba mươi.

Mặc dù cô vẫn luôn mong muốn mình có thể lớn lên, nhưng cái này có vẻ hơi quá nhanh. May mắn là mười mấy năm sau cô không bị tàn tật, thoạt nhìn vẫn khá tốt.

Lâm Thanh Hàm thấy cô lại ngẩn ra, không khỏi nói: "Sao lại phát ngốc như vậy, có chỗ không thoải mái sao?"

Rốt cuộc Khúc Mặc Thương lăn xuống cầu thang bị va vào đầu, hôn mê hơn 20 ngày, sau khi tỉnh lại thì mất trí nhớ, lúc này cô phát ngốc làm nàng lo lắng thân thể cô có cái gì không ổn.

Khúc Mặc Thương định thần lại, vội vàng nói: “Không có." Cô trả lời rất nhanh, ngược lại có chút giấu đầu lòi đuôi, cho nên mặt không khỏi đỏ lên.

"A, cô, cô ngồi đi, tôi đi rót nước cho cô."

Lâm Thanh Hàm nghe theo ngồi trên ghế, nhìn sắc mặt Khúc Mặc Thương đỏ bừng rối ren tìm cốc rót nước cho nàng. Nàng không thực sự khát, nhưng cũng không ngăn cản Khúc Mặc Thương, chỉ yên lặng ở một bên nhìn.

Quả thực đã thay đổi rất nhiều, cơ thể gần ba mươi tuổi này lại chứa đựng một tâm hồn mười lăm tuổi, cho nên hành động của cô bây giờ thoạt nhìn đáng yêu không thể giải thích được.

Khúc Mặc Thương đưa nước cho nàng, sau đó nhéo ngón tay ngồi trên giường bệnh, tuy mới mười lăm tuổi nhưng cô đã học được rất nhiều điều từ Khúc Thịnh, cô cũng không phải là nữ hài ngây thơ vô tri. Hơn nữa ngày đó quyết định đẩy Khúc Mặc Thương đi, cô đã biết chính xác mình sẽ gánh vác cái gì.

Cho nên sau mấy ngày tỉnh lại, ở cùng Tiêu Vân Anh nên cô đã hiểu chuyện xảy ra mấy năm nay, nhưng thời gian có hạn, Tiêu Vân Anh giống như đang gạt cô, cô cũng không hiểu quá nhiều.

Mà trong thời gian có ý thức này, cô thấy Lâm Thanh Hàm thường xuyên đến gặp mình, cho nên trong nhận thức của cô, hẳn là Lâm Thanh Hàm là bạn tốt của cô. Cô hỏi Tiêu Vân Anh, nhưng bà nói hai người không có nhiều giao thoa.

Suy nghĩ của cô lại phiêu xa, khi ý thức được điểm này, Khúc Mặc Thương nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thanh Hàm. Người ngồi trên ghế cách cô hơn một mét đang lặng lẽ cầm ly nước nhấp một ngụm, đôi mắt màu mực cũng không chút e dè mà nhìn cô.

Diện mạo của nàng thập phần thanh lãnh cùng xinh đẹp, chỉ có vài lần gặp mặt cũng chưa thấy có biểu tình gì. Giống như giờ phút này, tuy đang chuyên chú nhìn chính mình, nhưng ánh mắt vẫn nhàn nhạt như cũ.

Chỉ là, không hiểu tại sao Khúc Mặc Thương lại cảm thấy cỗ thanh lãnh này không có cảm giác xa cách, thế cho nên bị nàng nhìn đến có chút thẹn thùng, thấp giọng nói: "Thực xin lỗi, tôi lại thất thần rồi."

Khúc Mặc Thương rất xinh đẹp, bên ngoài dịu dàng mang theo lịch sự tao nhã, gần ba mươi tuổi rất có mị lực của nữ nhân thành thục, nhưng lại không thể nhìn ra cô đã gần ba mươi. Hiện tại trí nhớ của cô quay trở lại năm 15 tuổi, cho nên phần thành thục bên trong lại lộ ra thanh thuần cùng tú lệ, chẳng hạn như khi cô thỉnh thoảng thẹn thùng đỏ mặt, rất đáng yêu.

Có lẽ đối mặt với Khúc Mặc Thương 15 tuổi, Lâm Thanh Hàm đã tận lực thu liễm khí tràng của mình, khi nói chuyện ngữ khí và ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

“Có phải có rất nhiều nghi hoặc hay không?” Lâm Thanh Hàm đại khái có thể đoán được nguyên nhân khiến Khúc Mặc Thương thường xuyên thất thần, một người sau khi một giấc tỉnh lại, phát hiện mình bị mất ký ức mười năm, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy không biết phải làm sao, muốn đi tìm kiếm chút sự tinh.

Bất quá Lâm tổng tự nhận là thu liễm, mà ở trong mắt Khúc Mặc Thương cũng rất lạnh lẽo. Nhưng cô thẹn thùng hơn là thấp thỏm, gật gật đầu: "Mấy ngày nay tôi đã biết nhiều chuyện từ mẹ tôi. Bà ấy nói bởi vì ba tôi bị bệnh, cho nên hiện tại tôi đã tiếp quản Thiên Thịnh."

Khi nói đến bệnh tình của Khúc Thịnh, Khúc Mặc Thương cảm thấy tâm tình có chút hạ xuống, tuy nàng và Khúc Thịnh vẫn luôn chiến tranh lạnh nhưng trong lòng cô rất thương yêu ông, cô không thể chấp nhận được nam nhân cổ hủ cùng nghiêm túc kia, cuối cùng chỉ có thể ném công việc ông coi trọng nhất mà nằm liệt ở trên giường.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của cô, Lâm Thanh Hàm đặt cái ly xuống, nói: "Ba cô tốt hơn nhiều rồi."

Khúc Mặc Thương thấy nàng nói lời này mà vẻ mặt vẫn vô cảm, chẳng giống như an ủi người, không khỏi bật cười: "Ừm."

Lâm Thanh Hàm hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại cười, nhưng nàng không nói gì thêm.

Khúc Mặc Thương nghĩ tới những lời Tiêu Vân Anh đã nói, có chút xin lỗi nói: "Mẹ tôi nói tôi đã ký hợp đồng với cô trước khi bị thương, là cô đã giúp Thiên Thịnh vượt qua nguy cơ lần này. Kết quả là tôi bị thương, hợp đồng cũng không được thực hiện, chậm trễ thời gian hợp tác của chúng ta, rất xin lỗi, cũng cảm kích cô vì đã cứu tế."

Lâm Thanh Hàm không nói lời khách khí, chỉ ừm một tiếng, sau đó hỏi cô: "Vậy hiện tại cô có tính toán gì không? Cô không nhớ mười năm qua đã xảy ra chuyện gì sao?"

Khúc Mặc Thương trầm mặc một chút: “Tôi không nhớ, ngay cả chiếc điện thoại này tôi cũng có chút xa lạ.” Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, ngữ khí có chút ảm đạm.

Lần đầu tiên tiếp xúc với sự vật hơn mười năm sau, cô còn kinh ngạc hơn, nhưng mấy ngày nay bình tĩnh lại thì càng lo lắng hơn, cô giống như tách rời với xã hội này.

"Ba tôi bị bệnh cần mẹ tôi chăm sóc, vốn dĩ tôi nên thay bọn họ khởi động Thiên Thịnh. Nhưng hiện tại tôi không biết gì cả, mẹ tôi còn phải chăm sóc tôi." Tiêu Vân Anh đã không còn trẻ, hơn nữa bị đả kích liên tiếp, làm cho bà càng già nua. Mặc dù Khúc Mặc Thương có mối hệ không mấy tốt đẹp với Khúc Thịnh, nhưng cô trưởng thành cùng hiểu chuyện hơn những hài tử cùng tuổi, làm sao mà cô không biết hai người họ gây dựng sự nghiệp gian khổ như thế nào, nhưng cô còn quá nhỏ, còn chưa học được quý trọng cùng kìm nén bản thân.

Nhưng hiện tại cô thực sự cảm thấy đau lòng hai người họ, rồi lại cảm thấy bất lực.

"Kỳ thực cô không cần phải lo lắng, bác sĩ nói cô có thể nhớ lại. Hơn nữa cho dù không nhớ được, vậy học những gì không biết là được. Theo tôi biết thì vốn dĩ cô không học trường kinh doanh, cũng là nhận nhiệm vụ trong lúc lâm nguy, buộc chín mình gánh vác."

"Cho nên, lúc trước cô có thể làm được, hiện tại cũng có thể làm được, tôi tin cô." Lâm Thanh Hàm không nhanh không chậm nói, còn mang theo chút nhàn nhạt, nhưng khi nói đến tin tưởng thì nhìn thẳng vào mắt Khúc Mặc Thương, nhấc lên sóng to gió lớn trong lòng Khúc Mặc Thương.

Đáy lòng Khúc Mặc Thương mười lăm tuổi có mộy loại kính nể đối với Lâm Thanh Hàm hiện tại, một người năm đó khốn cùng hèn mọn như vậy, trầm mặc ít lời đến quái gở, thật sự thấp hèn như bụi bặm. Nhưng hiện tại có bông hoa bất ngờ lớn lên từ trong bụi, sống tốt đến làm cho vô số người cực kỳ hâm mộ.

Cho nên lời nói của Lâm Thanh Hàm vừa cho Khúc Mặc Thương đang suy sụp vô thố như được tiếp sức, ánh mắt cô lập tức sáng lên: "Thật sao? Cô cảm thấy tôi có thể học lại lần nữa sao?"

“Ừm.” Có lẽ là bởi vì kinh hỉ trong mắt cô quá chói mắt, khóe môi Lâm Thanh Hàm khẽ câu lên.

Mà khoảnh khắc tiếp theo, Khúc Mặc Thương từ kích động lấy lại tinh thần rồi lại héo xuống, "Nhưng mà, một người chưa tốt nghiệp sơ trung phải học bao lâu mới có thể làm được?"

Lâm Thanh Hàm sửng sốt một chút, Khúc Mặc Thương thấy thế mím môi, có chút gian nan nói: "Trí nhớ của tôi vẫn còn ở nửa học kỳ trước khi thi vào cấp ba."

Lâm Thanh Hàm: "Kỳ biến ngẫu bất biến?"

Khúc Mặc Thương: "Hả?"

Lâm Thanh Hàm im lặng.

Nhìn thấy Lâm Thanh Hàm trầm mặc, niềm vừa rồi của Khúc Mặc Thương bị dội một chậu nước lạnh không còn một mảnh, cô lại ngu ngốc rồi, còn chưa tốt nghiệp sơ trung, dù có học thế nào cũng không thể tiếp quản một doanh nghiệp lớn giống như Khúc Mặc Thương trước đây được.

Rốt cuộc linh hồn của Khúc Mặc Thương hiện tại mới mười lăm tuổi, lo lắng này đã đè nặng trong lòng nàng mấy ngày nay, đặc biệt là sau những gì xảy ra trong nhà làm nàng càng sợ hãi hơn. Cô ngồi gục đầu ở đó, mắt đỏ hoe.

Cô không thích khóc, chỉ nén nước mắt không nói lời nào. Lâm Thanh Hàm cảm giác được cô trầm mặc, có chút bất an nhìn cô: "Làm sao vậy?"

Khúc Mặc Thương không trả lời nàng, chỉ lắc lắc đầu. Thấy vậy, Lâm Thanh Hàm bước tới, do dự rồi ngồi xổm xuốn, ngẩng đầu nhìn thấy Khúc Mặc Thương đang cố nén nước mắt, lập tức sững sờ.

"Đừng khóc, tôi nhớ rõ thành tích của cô ở sơ trung rất tốt, cuối cùng còn thi đậu vào đại học Yến Kinh, học rất nhanh. Hơn nữa chuyện phía công ty, tôi có thể dạy cô..."

Khúc Mặc Thương hơi ngẩng ảnh đầu nhìn nàng, có chút sững sờ, nước mắt cũng trào ra, trực tiếp rơi xuống má.

Lâm Thanh Hàm cũng nhận ra mình hứa hẹn quá mức, hơi nhíu mày nhưng cũng không thu lại: "Khi nào cô học xong nội dung của cao trung, nếu cô cần thì tôi sẽ dạy cô những mặt khác, đừng khóc."

“Hơn nữa, ba mẹ cô đều đã trải qua, lại có nhiều kinh nghiệm hơn tôi, cho nên cô không cần lo lắng.” Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Lâm Thanh Hàm vì an ủi người khác mà nói nhiều như vậy.

Chỉ là, Khúc Mặc Thương hẳn là một sự tồn tại đặc biệt.