Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 127: Phiên ngoại - Kiếp trước (3)



Giao thoa với Khúc Mặc Thương hẳn là bắt nguồn từ hơn mười năm trước, có lẽ cũng giống như thời điểm ký ức hiện tại của Khúc Mặc Thương.

Hiện tại hồi tưởng lại quãng thời gian đó quả thực có chút không đành lòng nhìn lại. Năm đó, nàng ít lời tự ti, bởi vì cuộc sống đã sớm làm nàng gai góc, ngay cả tự tôn đáng thương kia cũng bị tầng tầng u ám bao bọc, không nhìn thấy ánh sáng.

Ở lứa tuổi học sinh sơ trung, tính phản nghịch ở trong xương cũng không kiềm chế được bắt đầu trỗi dậy, cho nên đây cũng là thời kỳ để đồng học bắt nạt lẫn nhau. Khi đó, nàng thoạt nhìn quái gở lại đáng thương nghiễm nhiên trở thành mục tiêu bắt nạt của bọn họ. Nhẹ là không khách khí mà sai sử nàng, bắt nàng làm việc giúp bọn họ, sau đó ở sau lưng nghị luận giễu cợt nàng, nặng chính là tìm tra thậm chí là động tay động chân.

Lâm Thanh Hàm đều đã trải qua những thứ này, khi mới vào sơ trung, nàng rất thoải mái thanh thuần sạch sẽ, đến sau này bộ dáng của nàng trở thành nguồn gốc khiến nàng thống khổ, cho nên nàng mới để tóc mái, cả ngày cúi đầu nhìn ngực, hy vọng bọn họ xem nhẹ mà cho qua.

Mà hoàn cảnh của nàng đã ba năm không thay đổi, khi đó, rất ít người trong lớp có thể gọi tên nàng. Hơn nữa sau bài kiểm tra chuyển cấp vào tháng 10, nàng đã bị đá khỏi lớp 9.

Cô nhớ người trong lớp đều nhìn nàng thu dọn đồ đạc chuyển đến lớp 25. Mặc dù cúi đầu không thể nhìn thấy biểu tình của những đồng học học đó, nhưng nàng có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói thương cảm hoặc vui sướng của bọn họ bên tai mình.

Lúc đó trong lòng nàng thực sự rất khổ sở, đến bây giờ đã hơn mười năm nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác lúc đó. Bởi vì khi đó nàng biết rất rõ sinh ra không phải do mình, thứ duy nhất có thể so sánh với đồng học cũng chỉ là thành tích mà thôi, nhưng lúc đó nàng cũng thua đến rối tinh rối mù.

Lúc ấy lớp 9 ở tầng hai, còn lớp 25 ở tầng năm. Có rất nhiều sách giáo khoa dành cho học sinh năm ba, tài liệu ôn tập chất thành đống trong ngăn kéo, nàng chật vật kéo bàn một mình, dù muốn lặng lẽ rời đi, nàng cũng không tránh khỏi phát ra những tiếng động chói tai.

Đến bây giờ Lâm Thanh Hàm vẫn còn nhớ rõ nan kham của mình lúc đó, cuối cùng là Khúc Mặc Thương im lặng đẩy ghế ra, đi tới cùng nàng chuyển bàn lên tầng năm, giúp nàng chào hỏi lão sư chủ nhiệm lớp 25, an bài chỗ ngồi.

Khi rời đi cô còn nói một câu, chỉ là thay đổi môi trường mà thôi, cậu vẫn có thể học tốt.

Kỳ thực, đây không phải là lần đầu tiên Khúc Mặc Thương giúp nàng, trước đó nàng bị một nhóm nữ sinh cùng lớp bắt nạt, cũng là cô đã đưa nàng đến phòng y tế xử lý vết thương. Hơn nữa khi phát hiện trong ký ức mình bị bắt nạt, chỉ có Khúc Mặc Thương mở miệng nói thay nàng.

Chỉ là những chuyện này đối với Khúc Mặc Thương không có gì to tát, mà ngay lúc đó nàng thực sự không có chút cảm giác tồn tại, cho nên khi lên đại học gặp Khúc Mặc Thương, Khúc Mặc Thương hoàn toàn không nhận ra nàng, hơn nữa chỉ sợ đã quên trong lớp có một Lâm Thanh Hàm này.

Sau khi vào Đại học Yến Kinh, kỳ thực nàng đã gặp Khúc Mặc Thương vài lần. Lúc đó, chủ yếu là Khúc Mặc Thương đang vẽ tranh. Lâm Thanh Hàm cũng thích vẽ tranh, cho nên nàng đã âm thầm chú ý đến cô vài lần, nhưng Khúc Mặc Thương không biết.

Nàng đối với Khúc Mặc Thương không nói nên lời là cảm giác gì, dù sao trước khi Thiên Thịnh xảy ra chuyện thì hai người cũng chưa bao giờ gặp riêng. Sau khi biết Thiên Thịnh bị Khổng Ích Tường tính kế, nàng đã suy nghĩ rất lâu, thật giống như nói nàng nhường miếng mỡ tới miệng là vì trả thù Khổng Ích Tường, cùng với cảm kích nàng đã chôn chặt trong lòng hơn mười năm, còn có chú ý mà chính nàng cũng không rõ ràng lắm.

Còn việc ra tay cứu giúp Khúc Mặc Thương thì thật sự là theo bản năng, khi thấy cô ngã xuống liền không theo khống chế mà túm lấy cô, nhưng nàng không muốn miệt mài tìm hiểu kỹ nguyên nhân.

Khúc Mặc Thương thấy Lâm Thanh Hàm an tĩnh uống nước, ánh mắt vô hồn, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó, không khỏi nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng.

Lâm Thanh Hàm quả thực rất xinh đẹp, nhìn kỹ như vậy, quả thực giữa lông mày của nàng có bóng dáng của Lâm Thanh Hàm thời niên thiếu.

Đặc biệt là đôi mắt, vẫn có màu đen thuần túy có vẻ rất thâm thúy xinh đẹp. Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên giúp Lâm Thanh Hàm giải vây, trong nháy mắt nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của nàng khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt kia ẩn nhẫn lại quật cường, đẹp đến động lòng người.

Cô nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Hàm, rất nhanh Lâm Thanh Hàm đã nhận ra. Nhìn thấy cô ngây người nhìn vào mắt mình, nàng hỏi: "Đang nhìn cái gì mà xuất thần như vậy?"

Khúc Mặc Thương còn đang đắm chìm trong cảnh đẹp, miệng nhanh hơn não, theo bản năng đáp: "Đôi mắt của cô, rất đẹp."

Lâm Thanh Hàm không nghĩ tới cô nói ra lời này, sững sờ tại chỗ. Mà người đối diện phản ứng lại những gì mình nói, mặt lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "A, không, không phải, ý tôi là, cô, tôi, thực sự rất đẹp." Kết quả ấp úng nửa ngày cũng không biết giải thích thế nào, cho nên cuối cùng đành căng da đầu lặp lại lần nữa.

Nhìn Khúc Mặc Thương hận không thể chui vào khe nứt trên mặt đất, Lâm Thanh Hàm không nhịn được mà cười thành tiếng. Đó chỉ là nụ cười rất nhẹ từ xoang mũi, mặt mày hơi cong, sau đó lướt qua trong giây lát.

Mà nụ cười này chỉ như phù du sớm nở tối tàn, băng tuyết tan ra trong chốc lát. Vốn dĩ Khúc Mặc Thương xấu hổ không dám nhìn thẳng, nhưng nụ cười nhàn nhạt của Lâm Thanh Hàm quá đẹp, kể từ khi tỉnh lại đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Thanh Hàm cười, vì thế người vừa rồi hận không thể cắn đầu lưỡi lại nói một câu: "Cô cười lên càng đẹp."

Nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Khúc Mặc Thương, Lâm Thanh Hàm câu môi cười, sau đó nàng đặt cái ly xuống, nói: "Nghe ý tứ của mẹ cô, chiều nay cô xuất viện phải không?"

“Ừm, tôi đã sớm không có gì nghiêm trọng.” Khúc Mặc Thương đỏ mặt đáp lại.

Lâm Thanh Hàm gật đầu: "Cô có nghĩ tới kế tiếp phải làm gì chưa?"

Nghe xong, Khúc Mặc Thương khẽ nhíu mày: "Tôi vẫn chưa nghĩ tới, nhưng điều quan trọng nhất đối với tôi bây giờ là mau chóng học cách quản lý Thiên Thịnh, giúp ba mẹ tôi giảm bớt gánh nặng. Nhưng tôi còn chưa học cao trung, sao có thể quản lý tốt Thiên Thịnh đây."

Nghe xong lời này, Lâm Thanh Hàm trầm ngâm một chút: "Kỳ thực có thể quản lý tốt một công ty hay không, điều quan trọng không phải là đã học được bao nhiêu kiến thức, mà là có năng lực học tập hay không. Kiến thức của cao trung cũng không phải cần thiết, bất quá không biết gì cũng không tốt, cô có thể dành thời gian đọc sách cao trung trước, tuy hiện tại cô đã quên, nhưng tốt xấu gì cũng đã học qua, cho nên theo lý mà nói cũng không có gì đặc biệt khó."

Tia khổ sở chợt lóe lên trên mặt Khúc Mặc Thương, cô thật sự là chưa học qua a, nhưng cô lại không thể nói, chỉ có thể gật đầu.

Lâm Thanh Hàm tự nhiên nhìn thấy biểu hiện trên mặt cô, cho rằng cô đang lo lắng: "Cô yên tâm, hiện tại Thiên Thịnh là đối tác quan trọng nhất của Cảnh Thái, vậy cô cũng là đối tác quan trọng nhất của tôi, cho nên nếu cô cần gì cũng có thể hỏi tôi."

Đôi mắt Khúc Mặc Thương đột nhiên sáng lên: "Thật sao?"

Lâm Thanh Hàm nhìn cô một cái: "Ừm, thật."

"Vậy tôi liên lạc với cô như thế nào? Đúng rồi, tôi có thể thêm QQ của cô không?"

Lâm Thanh Hàm hơi nhướng mày, sau đó phản ứng lại lúc này có lẽ Khúc Mặc Thương vẫn sử dụng QQ chứ không phải WeChat. Nhưng nàng cũng không phá hỏng, đối với những người mất trí nhớ, những thứ quen thuộc thường mang lại cho họ cảm giác an toàn.

Nàng lấy điện thoại ra, mở QQ đã lâu không dùng, nhẹ giọng nói: "Còn nhớ số QQ của cô không?"

Quả thực đúng như Lâm Thanh Hàm dự đoán, khi nàng nhắc đến thứ quen thuộc, trên mặt Khúc Mặc Thương lộ ra vài phần vui vẻ của một thiếu niên, trong lòng Lâm Thanh Hàm khẽ động, bộ dáng này của Khúc Mặc Thương tựa hồ thật sự là thiếu nữ mười lăm tuổi.

Theo id Khúc Mặc Thương đọc, Lâm Thanh Hàm liền tìm được QQ của Khúc Mặc Thương, sau đó bật cười lần thứ hai: "Nửa Đời Khuynh Thành, Nửa Đời Thương?"

Khúc Mặc Thương bị tiếng cười của nàng làm cho ngẩn cả người, sau đó nhớ lại tên trên mạng của mình, vốn dĩ cảm thấy rất bình thường, nhưng lại bị Lâm Thanh Hàm cười đến làm cho mặt nóng bừng, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tuy có chút không ốm mà rên, nhưng đồng học của tôi đặt tên còn hơn thế này nữa."

Lâm Thanh Hàm nắm tay đặt ở trên môi, sau đó hắng giọng nói: "Tôi biết trong trí nhớ của cô quen dùng QQ, nhưng hiện tại người ta quen dùng cái này hơn, chính là WeChat, hẳn là cô cũng có WeChat, có thể học dùng nó."

"Đưa điện thoại cho tôi."

Lâm Thanh Hàm vươn tay, ra hiệu với cô.

Khúc Mặc Thương sửng sốt một chút, sau đó ngoan ngoãn lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Thanh Hàm.

Lâm Thanh Hàm cầm điện thoại lắc lắc trước mặt Khúc Mặc Thương, sau khi mở khóa, nàng nhập một dãy số rồi gọi đi: "Đây là số tư nhân của tôi, cô có việc gì cứ liên hệ với tôi."

Khúc Mặc Thương nhận lấy điện thoại, nghiêm túc lưu lại: "Được."

Bộ dáng ngoan ngoãn của cô có chút không phù hợp với vẻ đoan trang lịch sự cùng tao nhã bên ngoài, nhưng lại có một cỗ đáng yêu khác. Trong lòng Lâm Thanh Hàm âm thầm nghĩ nghĩ, hôm nay tựa hồ có mấy lần cảm thấy Khúc Mặc Thương đáng yêu.

Nàng lắc đầu: “Tôi về trước, cô ở lại bệnh viện chờ mẹ cô đến đón, đừng tự mình ra ngoài.”

Qua mười mấy năm, thế giới bên ngoài đã sớm xoay chuyển, đối với Khúc Mặc Thương hiện tại, chỉ sợ là vô cùng xa lạ.

Lâm Thanh Hàm ngăn Khúc Mặc Thương tiễn nàng, sau khi ra khỏi bệnh viện, điện thoại nàng rung lên, nàng lấy điện thoại ra liếc nhìn một cái, Nửa Đời Khuynh Thành, Nửa Đời Thương gửi cho nàng hai biểu cảm tươi cười, ừm, chính là loại cười ha ha.

Lâm Thanh Hàm nhìn điện thoại, khóe môi bất giác câu lên, mở cửa ngồi vào trong xe, chuẩn bị cất điện thoại đi. Nghĩ nghĩ, nàng mở trang web tìm kiếm, nhìn thấy lời giải thích của biểu cảm này, tùy tay gửi cho Khúc Mặc Thương.

Rốt cuộc về sau cô muốn nói chuyện phiếm với người khác, ngộ nhỡ lại gửi biểu cảm này bị hiểu lầm sẽ không tốt.

Khúc Mặc Thương nhìn khung thoại của điện thoại liên tiếp nhảy ra, sau đó nhấp vào, khi nhìn thấy nội dung trên đó, mắt cô bỗng nhiên mở to, nhưng khi đọc xong, tâm tình cô lại không tốt.

Cô cảm thấy việc cấp bách nhất bây giờ không phải là học kiến thức, mà là học thường thức, học cách hòa nhập với xã hội mười năm sau.

Buổi chiều, Tiêu Vân Anh đến làm thủ tục xuất viện cho Khúc Mặc Thương, sau đó đưa cô về nhà. Nhìn cách bố trí vừa quen thuộc vừa xa lạ trong nhà, ánh mắt Khúc Mặc Thương có chút chua xót. Bởi vì cô và Khúc Thịnh nằm viện, Tiêu Vân Anh lại bận chăm sóc hai người, ngôi nhà này đã lâu không có người ở, cả ngôi nhà có vẻ rất hoang vắng, cũng tích tụ rất nhiều bụi bặm.

Nếu dì Hoàng vẫn còn sống thì chắc chắn sẽ không có chuyện này, sau khi tỉnh lại đây là chuyện làm cô khổ sở nhất, dì Hoàng đã chăm sóc cô từ nhỏ thực sự đã sớm bỏ cô đi.

"Tiểu Thương, làm sao vậy? Con không thoải mái sao?" Tiêu Vân Anh lo lắng hỏi.

Khúc Mặc Thương không muốn làm Tiêu Vân Anh lo lắng, cô lắc đầu chuyển đề tài: "Mẹ, hiện tại con chỉ nhớ chuyện năm mười lăm tuổi, con cũng không biết mình có nhớ lại được không. Cho nên, con nghĩ điều quan trọng nhất là con muốn học cách hòa nhập vào xã hội này trước, còn có những thứ trước đây con đã học, đối với con cũng tương đương với chưa học."

Tiêu Vân Anh gật đầu: "Con có thể suy nghĩ rõ ràng như vậy là rất tốt. Mẹ sẽ sắp xếp mọi thứ con cần, con có cần mời lão sư không?"

"Hiện tại con không cần, trước tiên con sẽ thử tự học, nếu có cái gì không hiểu thì con sẽ cân nhắc. Hơn nữa mẹ cần phải đi làm, lúc con học con còn có thể chăm sóc cho ba."

Tiêu Vân Anh nhìn cô, mũi có chút chua xót, hai mươi năm qua Khúc Mặc Thương chưa bao giờ chịu ủy khuất gì, nhưng mấy năm nay những gì cô gánh vác còn hơn cả đời người.

Tốc độ của Tiêu Vân Anh rất nhanh, ngày hôm sau bà đã lập một phần danh sách, có liên quan đến những thứ bình thường trong cuộc sống, Khúc Mặc Thương cũng hiểu rất nhanh. Mà những kiến thức còn thiếu, đối với người có năng lực học tập tốt như Khúc Mặc Thương thì vấn đề không lớn như tưởng tượng.

Đặc biệt là nội dung của một số khóa học ở cao trung, vì không cần phải thi vào đại học, đối với cô đó chỉ là ăn một miếng bánh, điều duy nhất khiến cô tương đối bận tâm chính là một số khóa học đại học.