Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 132: Phiên ngoại - Kiếp trước (8)



Cô tâm hoảng ý loạn, cả người bắt đầu đứng ngồi không yên. Mặc dù cô có thể dễ dàng chấp nhận sự thật mình thích nữ nhân, nhưng Lâm Thanh Hàm không nhất định cũng như vậy a. Hơn nữa lúc này chính cô cũng mơ hồ, còn viện lý do mất trí nhớ, Lâm Thanh Hàm sẽ cảm thấy mình quá ngây thơ, hoặc là sợ mình làm phiền mà kéo ra khoảng cách.

Cô không biết làm sao, nghĩ nghĩ lại rồi nhắn lại một câu: Tôi gửi nhầm. Như vậy cho dù Lâm Thanh Hàm có nhìn thấy cũng không thành vấn đề.

Mối quan hệ xã hội hiện tại của cô rất hẹp, chỉ có Xa Giai Di và Lâm Thanh Hàm là bạn bè duy nhất mà cô vẫn còn liên lạc.

Cô thực sự không muốn mất đi người bạn như Lâm Thanh Hàm, xúc động trước đó của cô sau khi bình tĩnh lại đã chuyển thành thấp thỏm.

Cô đang cầm sách nhưng lại không đọc vào, chỉ nhìn vào điện thoại, muốn nhìn Lâm Thanh Hàm trả lời.

Bên kia, Lâm Thanh Hàm đang ngồi trong xe, nhìn điện thoại hiển thị đã bị thu hồi, còn có một câu giấu đầu lòi đuôi "Tôi gửi nhầm", trong lòng cảm thấy không nói nên lời. Mặc dù Khúc Mặc Thương đã thu hồi nhưng tốc độ quá chậm, khi thông báo hiện lên nàng liền liếc mắt nhìn một cái, tin nhắn hiện lên tự động làm nàng lập tức nắm bắt được mấu chốt. Khi nhìn thấy những dòng chữ đó, trái tim nàng bỗng nhiên loạn nhịp, sau khi nhấp vào xem, mấy chữ kia liền lọt vào mắt nàng.

"Tôi giống như có chút thích cô."

Lúc nhìn thấy tin nhắn, nhịp tim của Lâm Thanh Hàm đột nhiên trở nên hỗn loạn, cho dù trước đó nàng đã nhìn thấy một số dấu hiệu trong mắt Khúc Mặc Thương, nhưng lời tỏ tình trực tiếp như vậy vẫn khiến nàng rối loạn suy nghĩ, làm nàng nhịn không được đè áp ngực trái, từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua loại cảm giác này.

Chẳng lẽ thiếu niên biểu đạt tình cảm đều thẳng thắn như vậy sao? Nhưng Khúc Mặc Thương thẹn thùng sao có thể to gan như vậy. Vừa nghĩ tới đây, tin nhắn nhảy ra, Lâm Thanh Hàm sững sờ một hồi, lại không nhịn được cười ra tiếng.

Quả nhiên, người kia không có to gan như vậy, thậm chí nàng có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng yêu chân tay luống cuống đầy mặt đỏ bừng của đối phương khi nói một câu như vậy.

Nhưng một lúc sau, nàng dần dần thu lại ý cười, yên lặng nhìn tin nhắn của Khúc Mặc Thương, "Tôi gửi nhầm."

Nàng khẽ nhíu mày, cái gì gửi nhầm? Là nhầm nội dung, hay là nhầm đối tượng?

Sau khi buồn bực qua đi, Lâm Thanh Hàm mới bắt đầu nghĩ đến tình huống hiện tại, biểu tình của Khúc Mặc Thương không lừa được nàng, hơn nữa cùng với làn sóng thao tác này, trên cơ bản nàng đã hiểu rõ. Nhưng nàng nên xử lý phần cảm tình này như thế nào đây?

Bởi vì không biết nên trả lời như thế nào, Lâm Thanh Hàm không có trả lời tin nhắn, cũng không biết tâm Khúc Mặc Thương rối loạn một buổi chiều.

Không chờ được câu trả lời của Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương có chút mất mát, trước đó cô quá khẩn trương, trong lòng nghĩ ngàn vạn lần Lâm Thanh Hàm đừng nhìn thấy. Nhưng thật lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, nếu như Lâm Thanh Hàm không thấy tin nhắn, vậy cũng sẽ phát hiện nhắc nhở mình thu hồi tin nhắn, cùng với câu cuối cùng cô gửi đi, nàng không có khả năng không trả lời.

Nhưng cả buổi chiều nàng không trả lời nên rất có thể nàng nhìn thấy cho nên tức giận, hoặc không muốn trả lời, coi như không biết gì. Nhận ra điều này càng làm cho Khúc Mặc Thương khó chịu hơn, buổi tối cô ăn không ngon, ăn một lát liền lấy cớ buổi trưa ăn no rồi đi lên lầu.

Tiêu Vân Anh và Khúc Thịnh nhìn nhau, hai người đều có chút lo lắng. Kỳ thực sau khi Khúc Mặc Thương tỉnh lại, hai người lo lắng việc mất trí nhớ sẽ ảnh hưởng lớn đến cô, nhưng biểu hiện của cô đã vượt quá sự mong đợi của hai người. Đột nhiên quên đi ký ức hơn chục năm, đổi thành ai cũng sẽ hoảng sợ, thậm chí vì không thể hòa nhập với xã hội mà sinh ra vấn đề tâm lý. Nhưng Khúc Mặc Thương đã thích nghi tốt ngoài dự đoán, rất tự giác nhờ Tiêu Vân Anh giúp cô lập kế hoạch, đồng thời tự đọc và tự học ở nhà, không bao giờ khiến hai người lo lắng.

Mấy ngày nay cô rất vui vẻ, sao hôm nay cao hứng phấn chấn đi ra ngoài với Lâm Thanh Hàm, lúc trở về lại uể oải như vậy.

Buổi tối, Tiêu Vân Anh làm đồ ăn khuya mang lên lầu, gõ cửa mấy lần chờ Khúc Mặc Thương mở cửa.

“Mẹ, con xin lỗi, con vừa mới thất thần." Khúc Mặc Thương nhìn Tiêu Vân Anh nói.

“Đây đây, cơm chiều con không ăn nhiều nên mẹ làm đồ ăn khuya cho con.” Tiêu Vân Anh mang đồ ăn khuya vào phòng.

Đưa đồ ăn khuya cho cô, Tiêu Vân Anh ôn thanh cười nói: "Mẹ có cảm giác tâm trạng con không tốt, có thể nói với mẹ không?"

Khúc Mặc Thương cụp mắt, dời mắt đi tựa hồ có chút do dự. Cô không biết phải nói với Tiêu Vân Anh như thế nào, không thể nói với bà là cô thích Lâm Thanh Hàm, nhưng có thể Lâm Thanh Hàm không thích cô.

"Có liên quan đến Lâm tổng sao? Mẹ cảm giác con ra ngoài một chuyến liền biến thành như vậy."

Khúc Mặc Thương lắc đầu, nhưng chỉ ngẩng đầu lên hỏi Tiêu Vân Anh: "Mẹ, trước kia con đã từng yêu chưa? Còn có con cũng từng có hôn phu, vậy con thích anh ta sao?"

Tiêu Vân Anh sửng sốt, một lúc sau mới thấp giọng nói, "Mặc dù khi còn đi học con không giao tiếp với ba mẹ nhiều, nhưng con vẫn luôn đúng mực, thành tích cũng rất tốt, cho nên trừ khi con giấu quá kỹ, hẳn là không có. Về phần Mạnh Gia Hòa...." Tiêu Vân Anh dừng một chút, cẩn thận nhìn biểu hiện của con gái mình, lại nói tiếp: "Mẹ vẫn luôn cho rằng con tương đối đạm mạc với chuyện tình cảm, hiện tại nhớ tới khi con cùng cậu ta ở bên nhau, cũng không có thể hiện nhiều yêu thích."

Khúc Mặc Thương trầm tư một hồi, đột nhiên cảm thấy đau đầu, làm sao có thể có vị hôn phu? Lâm Thanh Hàm biết mình đã có vị hôn phu, vậy nhất định cảm thấy mình hồ nháo.

Sau khi Tiêu Vân Anh nói xong, có chút hoài nghi hỏi cô: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"

Khúc Mặc Thương cau mày: "Không có gì, mẹ, mẹ nói xem hiện tại con không nhớ gì nữa, nếu con thích người khác thì có phải là tình yêu không?"

Tiêu Vân Anh đầy mặt khϊếp sợ, sau đó lại có chút không nói nên lời, cuối cùng cảm thấy có chút khó làm: "Con thích ai? Không được, không được, có thể yêu đương, nhất định phải cho ba mẹ kiểm tra, đừng để bị người khác dụ dỗ."

Thấy Tiêu Vân Anh nóng nảy, Khúc Mặc Thương hối hận vì đã hỏi bà một câu như vậy, cuối cùng thất vất vả mới để Tiêu Vân Anh rời đi, Khúc Mặc Thương nằm ở trên giường nhìn trần nhà xuất thần.

Sau đó cô lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Lâm Thanh Hàm, mặt trên sạch sẽ, không có chấm đỏ, Khúc Mặc Thương nhìn ảnh đại diện đơn giản, ánh mắt có chút chua xót. Sao có thể như vậy, cho dù không chấp nhận cũng dứt khoát trả lời a, xoa xoa đôi mắt, mặc dù biết mình đang vô cớ gây rối, nhưng cảm giác chua xót trong lòng vẫn làm cô ủy khuất, tắm xong vẫn khiến cô không có tâm tư đọc sách, chỉ nằm ở trên giường.

Có lẽ bởi vì cảm xúc tiêu cực quá nghiêm trọng, Khúc Mặc Thương đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác không thực tế rất nghiêm trọng. Cô thoát ly sinh mệnh mười lăm tuổi, chiếm lấy thân thể hai mươi chín tuổi này, lại không có kinh nghiệm cùng tri thức hai mươi chín năm, thế nhưng còn không biết làm sao mà thích Lâm Thanh Hàm ưu tú như vậy, có phải quá ngu ngốc hay không.

Rốt cuộc hai người hiện tại không phải là cô và Lâm Thanh Hàm ở thời không kia, bọn họ yêu nhau như vậy, nhưng cô và Lâm Thanh Hàm chỉ là bạn bè, mới quen biết nhau mấy tháng, làm sao có thể họ hy vọng xa vời.

Khúc Mặc Thương cảm thấy rất khó chịu, loại suy nghĩ tự sa ngã này đều làm lộ ra bất an cùng sợ hãi ở sâu trong nội tâm cô. Thậm chí là ba mẹ cô, cô đều có loại cảm giác là người khác, tựa hồ thực sự không có bất kỳ mối liên hệ nào với cô.

Lâm Thanh Hàm không biết hiện tại Khúc Mặc Thương miên man suy nghĩ, nhưng mãi đến 8 giờ 30 phút nàng mới thấy điện thoại sáng lên, lúc này mới mở máy lên nhìn.

Trên đó chỉ biểu hiện một câu cô gửi lúc trưa, vì rối rắm nên hoàn toàn không hồi âm cho cô. Hậu tri hậu giác nàng mới nghĩ tới, có thể Khúc Mặc Thương đều sẽ nhớ chuyện này cả buổi chiều, mà mình lại không trả lời cái gì, e rằng cô đã đoán được mình đã nhìn thấy.

Vậy nàng không trả lời, có thể cô sẽ hiểu lầm cái gì hay không? Cho rằng mình nhìn thấy nhưng không muốn để ý đến cô, cho nên tối nay cô mới không gửi cho mình một tin nhắn nào.

Lâm Thanh Hàm càng nghĩ càng có khả năng, do dự một chút muốn gửi tin nhắn, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Kỳ thực nàng cũng cảm thấy rất khó giải thích hành vi của mình, lý trí nói với nàng không nên tiếp tục như vậy với Khúc Mặc Thương, ít nhất nên giữ khoảng cách cho đến khi cô lấy lại trí nhớ, cũng không nên có những hành vi sai lệch nữa.

Nhưng nàng không nhịn được mà nghĩ về cô, mặc dù thời gian giao tiếp với Khúc Mặc Thương chỉ có mấy tháng, nhưng cô tương đối đơn thuần cùng rất tin tưởng nàng. Lâm Thanh Hàm vẫn có thể cảm giác được cô thực sự có chút cô đơn.

Cho nên, trong mỗi cuộc trò chuyện, Lâm Thanh Hàm luôn có thể chạm đến những suy nghĩ sâu kín nhất của cô, cũng chính vì điều này nàng mới càng thương tiếc cô. Tình cảm của con người đều là tương hỗ, người lăn lê bò lết trên thương trường như Lâm Thanh Hàm, đặc biệt là những người thân cận bên cạnh nàng, trên cơ bản cảm tình giữa nàng và họ đều có chút đạm mạc, cho nên người nàng tín nhiệm thực sự rất ít.

Cũng giống như Tôn Nhã và Trần Quảng Mạc, mặc dù nàng tín nhiệm họ, nhưng nàng chưa từng có một ít cảm xúc trong nội tâm với họ. Nhưng thật thần kỳ chính là, khi đối mặt với Khúc Mặc Thương, nàng giống như không có chút đề phòng. Sau nhiều năm, đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được trái tim đơn thuần của một người.

Cô sẽ vì một câu khen ngợi của mình, vì sự giúp đỡ của mình mà nhớ thật lâu, cũng giống như vẫn luôn nhớ mãi không quên chuyện mời nàng ăn cơm. Tuy có chút trẻ con, có thể cảm nhận được cô thật sự chỉ mới 15 tuổi, nhưng Lâm Thanh Hàm chưa bao giờ cảm thấy cô ấu trĩ, ranh giới giữa đơn thuần cùng thành thục không ngờ lại có mâu thuẫn cùng hài hòa ở trên người của cô.

Đại khái khi nàng cần thư giãn, Khúc Mặc Thương biểu hiện như một đứa trẻ, điều này luôn khiến nàng rất vui vẻ. Nhưng khi nàng cần lý giải, đối phương luôn có thể săn sóc phát hiện ra tâm tư của nàng. Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hàm nhanh chóng thu lại suy nghĩ, kéo khóe môi xuống, sờ sờ trán: "Thật muốn ăn cỏ mềm."

Nhưng sau một chút do dự, kỳ thực Khúc Mặc Thương đã hai mươi chín tuổi, cũng không bị coi là dụ dỗ trẻ em. Sau đó lại phỉ nhổ chính mình, không thể bao biện như thế được.

Nhưng cuối cùng sợ đối phương tim gan cồn cào nên trả lời tin nhắn: "Buổi chiều tôi có việc bận, mới đọc tin nhắn, đêm nay không đọc sách sao? Không hỏi đề?"

Nhìn kỹ lại, này không phải rất tự nhiên sao?

Bên kia gần như trả lời trong một giây: "Cuối tuần vẫn bận như vậy sao? Ăn cơm chưa?"

Lâm Thanh Hàm khẽ cười tiếp tục gõ: "Ăn rồi, hiện tại bận xong rồi. Chị đang học sao? Có quấy rầy chị không?"

Khúc Mặc Thương nhìn mình đang nằm trên giường, có chút xấu hổ: "Không có, tôi... đang nằm trên giường."

Nhìn thấy phía sau có mặt đang khóc, Lâm Thanh Hàm không nhịn được nở nụ cười: "Đêm nay cư nhiên lười biếng, có chút không giống chị."

Khóe môi Khúc Mặc Thương nhếch lên cao, vén chăn bông lên ngồi trước bàn học, lấy một cuốn sách chụp cho Lâm Thanh Hàm xem: "Tôi đang đọc sách."

"Thỉnh thoảng có thể nghỉ ngơi, bất quá hôm nay thu hồi cái gì vậy?"

Sau khi Khúc Mặc Thương nhìn thấy tin nhắn, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác mất mát, hóa ra cô không nhìn thấy a.

Nói chuyện phiếm với Lâm Thanh Hàm một lúc, bởi vì cô nhớ tới Lâm Thanh Hàm nói buổi chiều có việc bận, liền thúc giục Lâm Thanh Hàm nghỉ ngơi sớm, sau đó không tán gẫu nữa.

Nhìn cuốn sách dày cộm trên bàn, cô đánh lên tinh thần nghiêm túc đọc, cô đã rất chắc chắn tâm tư của mình. Cô vẫn chưa biết phải làm thế nào, nhưng cô nên tới gần nàng hơn, tuổi tác không thể bù đắp được, có một số thứ cần phải mài giũa theo thời gian, nhưng cô có thể làm năng lực tới gần nàng.

Lấy nhật ký ra, Khúc Mặc Thương viết một câu đơn giản bên dưới: Tôi đã thích một người, tuy rằng xa tầm với nhưng tôi cũng muốn chạy tới.