Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 133: Phiên ngoại - Kiếp trước (9)



Mặc dù lời tỏ tình bất ngờ không bị Lâm Thanh Hàm nhìn thấy, nhưng đối với Khúc Mặc Thương hiện tại lại là nhẹ nhõm hơn là mất mát. Cô không có chút nắm chắc Lâm Thanh Hàm thích cô, cho nên bây giờ cô cần Lâm Thanh Hàm không hề có khúc mắc mà chấp nhận cách tiếp cận của cô.

Vạn nhất... vạn nhất Lâm Thanh Hàm bị mê hoặc, thực sự có chút động tâm với cô, cô liền có thể nhân cơ hội theo đuổi nàng, khi đó cô sẽ trưởng thành hơn, cũng có thể dễ dàng xử lý mối quan hệ của hai người.

Lâm Thanh Hàm không biết giờ phút này Khúc Mặc Thương đang nghĩ cách kết nối với chính mình, nàng thả lỏng người dựa lưng vào ghế, xem cuộc trò chuyện cuối cùng giữa nàng và Khúc Mặc Thương, sau đó từ từ thở ra. Nàng không xác định mình có thích Khúc Mặc Thương hay không, nhưng nàng thích nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, tuy thỉnh thoảng có chút ngớ ngẩn lại rối tinh rối mù rất đáng yêu.

Chẳng lẽ là nàng thực sự trâu già thích gặm cỏ non? Trong đầu Lâm Thanh Hàm nghĩ đến việc thay thế bộ dáng non nớt của một đứa trẻ mười lăm tuổi, lập tức rùng mình, không thể tưởng tượng nổi, nhưng là Khúc Mặc Thương lại vẫn có thể chấp nhận được.

Bất quá sau khi Lâm Thanh Hàm nghĩ xong, lại cảm thấy mình ngu ngốc, vỗ trán ngăn bản thân suy nghĩ. Kỳ thực, Lâm Thanh Hàm luôn cảm thấy mình thiếu thốn tình cảm, tình yêu mà nàng mong muốn nhất đã sớm bị Khổng Ích Tường phá hủy không còn một mảnh, nàng cũng không cảm thấy mình cần những thứ này như làm điều hòa cuộc sống.

Có rất nhiều người theo đuổi nàng, nhưng hầu hết đều khiến nàng cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút chán ghét. Nàng luôn nghĩ đời này mình sẽ không động tâm, mà chính Khúc Mặc Thương là người đánh vỡ ranh giới của nàng.

Lâm Thanh Hàm tự nhủ với bản thân, đối diện với Khúc Mặc Thương như vậy, nếu không xác định mình thích cô mà quyết đoán cự tuyệt, nhưng nàng có chút sợ khi thấy bộ dáng Khúc Mặc Thương thất vọng cùng khổ sở, đồng thời từ sâu trong đáy lòng cũng không muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với cô.

Không chấp nhận, không xa lánh, hẳn là nàng là tra nữ trong mắt thiên hạ đi. Lâm Thanh Hàm nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút hỗn loạn, cuối cùng chỉ có thể không ngừng nghĩ tới chuyện này.

Khúc Mặc Thương giống như thực sự tin Lâm Thanh Hàm không nhìn thấy tin nhắn, mỗi ngày bắt đầu hỏi đề Lâm Thanh Hàm, nói chuyện phiếm với nàng, cũng bắt đầu dò hỏi nàng hôm nay có thoải mái không. Khi bắt gặp những từ vựng vui nhộn mới học được, cô cũng sẽ nói với Lâm Thanh Hàm, tóm lại, phạm vi hai người trò chuyện ngày càng rộng, càng ngày càng tự nhiên.

Từ tin nhắn đến tin nhắn thoại, từ tin nhắn thoại đến gọi điện, Lâm Thanh Hàm hoàn toàn quen 8 giờ 30 phút nhấc điện thoại của mình, ngay cả khi ban ngày đã gặp mặt.

Ngoài việc học các khóa lý thuyết, Khúc Mặc Thương còn phải đọc một số văn kiện báo cáo dưới sự giúp đỡ của Tiêu Vân Anh, đồng thời bắt đầu vận hành một số phần mềm công việc.

Vì cả cô và Khúc Thịnh đều gặp chuyện, tất cả các cổ đông lớn đều biết Khúc Thịnh không thể trở lại công ty, cho nên Tiêu Vân Anh đã che giấu việc Khúc Mặc Thương bị mất trí nhớ với thế giới bên ngoài, chỉ nói cô hôn mê quá lâu, di chứng chưa khỏi hẳn nên hiện tại còn đang tịnh dưỡng.

Nhưng đây chỉ là biện pháp khẩn cấp, nếu lâu ngày Khúc Mặc Thương không xuất hiện thì một số người trong công ty sẽ không khỏi động tâm tư, điều lo ngại nhất chính là nếu bị những người có tâm lợi dụng thì lại là chuyện khác, lại là một lần đả kích đối với Khúc Thịnh đang trong thời kỳ hồi phục.

Quá trình này còn khó khăn với Khúc Mặc Thương hơn, hiểu được cuốn sách không có nghĩa là có thể liền áp dụng vào thực tiễn, đặc biệt là khi cô ở nhà vắng công ty, cách suy nghĩ của Khúc Mặc Thương sẽ luôn quá giáo điều và lý tưởng hóa.

Nhìn thấy Tiêu Vân Anh lần này nhặt được một đống tư liệu cho mình, cô có chút nản lòng, việc học kỳ thực là thế mạnh của cô, nhưng có một số việc vẫn cần có thời gian tích lũy.

Vì tâm tình hạ xuống, cho nên hôm nay Khúc Mặc Thương không gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Hàm đúng 8 giờ 30, khi cô lấy lại tinh thần cầm điện thoại lên thì thấy Lâm Thanh Hàm gửi tin nhắn thoại: "Hôm nay có chuyện gì sao?"

Khi Khúc Mặc Thương nhìn thấy tin nhắn của Lâm Thanh Hàm, nặng nề trong lòng cô lập tức bị xua tan, cô quên mất thời gian hôm nay, Lâm Thanh Hàm rất nhanh đã gửi tin nhắn lại, có nghĩa là nàng cũng rất chờ mong được nói chuyện phiếm với cô phải không?

Nhận thức này làm cho Khúc Mặc Thương tức khắc vui vẻ lên, sau khi cân nhắc câu nói, cô có chút trầm thấp nói: "Không có, chỉ là trước đó làm báo cáo có rất nhiều vấn đề, tôi có chút ngốc, luôn nghĩ mọi chuyện ở phía phiến diện."

Nghe xong lời này, Lâm Thanh Hàm khẽ nhíu mày: "Chị mới tiếp xúc với nó mấy tháng, trước đó còn đang tự đọc sách học hỏi, đã có thể làm được như vậy mà còn ngốc sao?"

Trong mắt Khúc Mặc Thương tràn đầy uể oải, khóe môi cong lên, ủ rũ tiếp tục nói: "Nhưng đọc nhiều sách như vậy, làm việc lại không quá linh hoạt, tôi biết vấn đề ở đâu nhưng lại không sửa được."

Lâm Thanh Hàm trầm tư một hồi: "Năng lực làm việc không thể so với kiến thức lý thuyết, thực tiễn mới là tốt nhất, chị cần thực tập."

Khúc Mặc Thương câu môi: "Ừm, tôi biết. Nhưng mà, tôi chưa tiết lộ chuyện mất trí nhớ, cho nên tôi nhất định không thể đến Thiên Thịnh."

Lâm Thanh Hàm nghe xong lời này khẽ cau mày, do dự một lúc liền gửi tới một tin nhắn: "Nếu chị không ngại, chị có thể tới chỗ tôi, tôi có thể dạy cho chị."

Khúc Mặc Thương do dự gõ chữ, "Tôi có thể đến Cảnh Thái thực tập sao?" mấy chữ này bị cô xóa rồi gõ, gõ lại xóa. Khi nghe thấy giọng nói của Lâm Thanh Hàm, cô ném điện thoại xuống giường, nắm chặt tay, trong lòng vui vẻ suýt chút nữa kêu lên.

Cô nhanh chóng hoãn lại, thu liễm vui mừng trong lòng, duy trì vẻ mặt đứng đắn nhào lên giường: "Thật sao? Sẽ ảnh hưởng đến công việc của em, gây phiền phức cho em không?"

Lâm Thanh Hàm nghe thấy vui vẻ bị kìm nén cùng thận trọng trong ngữ khí của cô, cong mày nói: "Để tổng giám đốc Thiên Thịnh làm thực tập cho tôi, hẳn là vinh hạnh của tôi, sao có thể phiền phức được."

Khóe môi Khúc Mặc Thương không nhịn được mà giương lên, vui vẻ như một đứa trẻ, lại lộ ra biểu tình thẹn thùng.

"Tôi nên chuẩn bị những gì, cần làm những gì? Khi nào thì có thể đi làm." Cô vội vàng hỏi rõ chuyện này, vội vàng mà mất đi sự bình tĩnh mà cô cố ý duy trì.

"Trước tiên tôi sẽ gửi chức vụ cùng công việc cho chị, không cần chuẩn bị gì đặc biệt, chị có thể tự đặt giờ làm việc của mình, chỉ cần nhớ 9 giờ đến văn phòng chủ tịch ở tầng mười tám của tòa nhà Cảnh Thái là được rồi." Lâm Thanh Hàm cười một tiếng.

Khúc Mặc Thương đưa ngón tay di chuyển nhanh trên màn hình, cô không dám gửi tin nhắn thoại vì sợ để lộ cảm xúc. . Truyện Hot

Một lúc sau, Lâm Thanh Hàm nhận được tin nhắn của cô: "Lâm tổng không cần tiến hành phỏng vấn đánh giá tôi sao?"

Lâm Thanh Hàm không nhịn được trêu chọc cô: "Ừm, nếu đánh giá trượt, tôi có thể loại Tiểu Khúc tổng sao?"

Đây là lần đầu tiên Khúc Mặc Thương nghe thấy có người gọi cô là Tiểu Khúc tổng, giọng nói của Lâm Thanh Hàm thanh lãnh trầm tĩnh nhất quán, nhưng giờ phút này lại lộ ra một cỗ ý cười, thanh âm lại nhu hòa nhẹ nhàng, nghe nàng nói Tiểu Khúc tổng, Khúc Mặc Thương lập tức cảm thấy tim đập nhanh, nhảy đến bay lên.

Cô không gửi giọng nói, mà là tiếp tục gõ: "Tôi là được Lâm tổng đặc biệt cho phép, em dám loại tôi?"

Hai người đều cùng nhau ấu trĩ, sau khi nói lời chúc ngủ ngon, Khúc Mặc Thương kích động đến mức ngủ không được, cô bắt đầu nghĩ xem ngày mai sẽ xem những tư liệu gì. Mặc dù Lâm Thanh Hàm nói không cần chuẩn bị gì, nhưng cô vẫn muốn đi làm trong tình trạng tốt nhất. Ở văn phòng chủ tịch, chẳng lẽ lúc đi làm cô có thể luôn ở bên cạnh Lâm Thanh Hàm sao? Nghĩ đến đây cô không khỏi vui vẻ hơn, gần quan được ban lộc, như vậy cô có thể tiến thêm một bước.

Vốn dĩ Khúc Mặc Thương muốn đến đó, nhưng sợ quá vội vàng nên ở nhà đọc kỹ tư liệu Lâm Thanh Hàm gửi, đặc biệt chuẩn bị một bộ quần áo đi làm.

Hiện tại là mùa xuân, nhiệt độ ở Yến Kinh rất dễ chịu, ngày đi làm Khúc Mặc Thương mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng quần tây đen đơn giản, cô có dáng người rất chuẩn, tỷ lệ chân rất đẹp, một thân như vậy đi vào Cảnh Thái, làm người ở quầy lễ tân không nhịn được mà nhìn cô mấy lần.

Theo hướng dẫn cô nhanh chóng đến tổng bộ ở tầng mười tám, Tôn Nhã đã đợi cô ở đó, nhìn thấy cô liền sững sờ, cuối cùng nói: "Khúc... Khúc tiểu thư, mời theo tôi."

Lúc xoay người, khuôn mặt Tôn Nhã lộ ra vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc, Lâm tổng định để Khúc Mặc Thương làm việc trong văn phòng sao? Nhưng căn bản Khúc Mặc Thương chưa nhập chức, hơn nữa... Dù sao cô cũng là tổng giám đốc của Thiên Thịnh, tại sao lại đồng ý làm tiểu thư ký ở Cảnh Thái a?

Nghĩ đến ngày hôm qua Lâm Thanh Hàm cố ý thu dọn văn phòng rồi dọn bàn làm việc, cô vừa ghen tị vừa hâm mộ với người đồng hành mới này, hiện tại nhìn thấy, khó trách.

Nghĩ đến biến hóa gần đây của Lâm Thanh Hàm, lại nhớ tới Lâm Thanh Hàm đối xử đặc biệt với Khúc Mặc Thương, cô mơ hồ cảm thấy mình đã phát hiện ra có cái gì đó phi thường.

Khi Khúc Mặc Thương đi vào văn phòng, Lâm Thanh Hàm đang ngồi ở bàn xem văn kiện, cả người vốn là lạnh lẽo uy nghiêm, ngẩng đầu nhìn thấy cô thì vẻ mặt liền nhu hòa đi rất nhiều: "Tới rồi."

"Ừm, Lâm, Lâm tổng." Cô mạc danh có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng khi làm việc của nàng, hơn nữa thân phận của cô bây giờ đã khác, trợ lý của nàng vẫn còn ở đây, biểu tình của Khúc Mặc Thương rất chính thức.

"Phụt." Lâm Thanh Hàm trực tiếp bật cười, liếc nhìn Tôn Nhã: "Chị không cần phải chính thức như vậy, Tôn Nhã biết chị, không có người khác ở đây chị kêu tên tôi là được rồi. Đây là bàn của chị, ngồi ở đó đi. Lát nữa sẽ có một cuộc họp, có phát sóng trực tiếp, chị ở đây xem video là được, không cần đi cùng tiếp xúc với bọn họ."

Khúc Mặc Thương ngày đầu tiên đi làm cũng chưa chính thức nộp đơn xin việc, Lâm Thanh Hàm sợ cô không thích ứng được, lại tránh thu hút sự chú ý của người khác nên nàng không định đưa cô đến đó.

Khúc Mặc Thương ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hơi cúi xuống đưa tay ra trước mặt Tôn Nhã: "Khúc Mặc Thương, về sau mong trợ lý Tôn chiếu cố nhiều hơn."

Cô thực sự hạ thấp phong thái, nhưng nói chuyện với Tôn Nhã bằng ngữ khí không nhanh không chậm, trong ý cười lộ ra thần thái ôn nhuận trầm tĩnh, lại có một loại năng lực cùng ảnh hưởng trời sinh, hoàn toàn bất đồng với Khúc Mặc Thương khẩn trương vừa rồi.

Tôn Nhã vội vàng bắt tay, trong lòng thầm cảm thấy có chút cảm khái, quả nhiên là tổng giám đốc của Thiên Thịnh, cho dù không nhớ rõ một số chuyện, nhưng hơi thở của lãnh đạo trong xương cốt vẫn còn.

Hai người đi họp, Khúc Mặc Thương bật máy tính để bàn, lấy giấy bút ra, chuẩn bị ghi lại nội dung cuộc họp. Trong các cuộc họp, đặc biệt là các cuộc họp lớn, quan trọng đều có yêu cầu ghi chép nội dung cuộc họp.

Thời gian đầu, Khúc Mặc Thương vẫn cẩn thận ghi chép, lắng nghe báo cáo của các trưởng phòng bộ phận khác nhau cùng phân tích tình hình hiện tại của họ. Theo như nhận định sơ giản của cô, trong số bốn người báo cáo, có hai trưởng phòng đang tránh nặng tìm nhẹ, để sót một số tin tức mấu chốt.

Ngay sau khi Khúc Mặc Thương đưa ra kết luận như vậy, Lâm Thanh Hàm không nặng không nhẹ ném hai tập tài liệu trong tay lên bàn hội nghị: "Giám đốc Khương, giám đốc Khâu, tôi tổ chức cuộc họp cho toàn bộ bộ phận trong vòng một giờ, không phải vì muốn nghe cái này. Nếu hai người làm báo cáo nói không có cơ sở, vậy tôi đây sẽ nhờ người khác gửi báo cáo đó thay cho hai người."

Khúc Mặc Thương nhìn bọn họ, quả nhiên là hai người này, cô có chút vui vẻ nhưng dần dần không nghĩ ra được vui vẻ này là như thế nào.

Trên màn hình, Lâm Thanh Hàm mở ppt và tóm tắt lại tình huống của hai bộ phận một lần nữa. Hôm nay nàng mặc một bộ tiểu tây trang màu trắng, áo sơ mi hở cổ màu tím, chân thon dài, cả người vô cùng tao nhã. Đặc biệt là dáng vẻ sắc bén khi đứng trước đĩnh đạt nói chuyện lại càng mê người, cuối cùng, Khúc Mặc Thương chỉ nhớ cầm bút phát ngốc ở nơi đó.

Sau cuộc họp, một nhóm người lại là trong lòng run sợ đi ra khỏi phòng họp, Lâm Thanh Hàm mặt vô biểu tình rời khỏi phòng họp, trước khi ra cửa xoay người nói: "Cho tôi xem hồ sơ thu mua trong ba tháng đầu tiên, còn có lịch đặt hàng trước trong tháng này."

"Được."

Sau khi vào văn phòng, Lâm Thanh Hàm nhìn thấy quyển sổ cùng tờ giấy Khúc Mặc Thương cầm trên tay, bước tới nói: "Nghe thấy thế nào?"

"Em, vừa rồi em rất xinh đẹp." Khúc Mặc Thương vô thức nói ra lời trong lòng, sau khi định thần lại vội vàng nói: "Không... Không phải, ý của tôi nghe, nghe, em nói rất tốt, rất lợi hại."

Nói xong, Khúc Mặc Thương hận không thể tát mình một cái, như thế nào khi gặp Lâm Thanh Hàm chỉ số IQ của cô lại có thể giảm trở lại mười lăm tuổi cơ chứ.