Đông Nguyệt

Chương 2



Ngày đầu tiên ở nơi đây bọn họ cũng tương đối nhàn rỗi, hôm sau họ bắt đầu bận rộn dưới sự phân phó của trưởng thôn.

Lần đầu bọn họ trải nghiệm với công việc đồng áng nên cảm thấy rất mệt.

Chỉ mới có mấy ngày, mặt bọn họ đều rám nắng đen nhẻm, lúc ăn cơm cũng mạnh dạn và hòa nhập với cuộc sống ở nơi đây.

Mà ở thung lũng nhỏ này người bọn họ gặp nhiều nhất là Tiết Đông Nguyệt. Cô gái nhỏ mỗi ngày đều mang cơm đến, dù làm có vất vả mệt nhọc thế nào thì khi thấy nụ cười ngọt ngào của cô gái nhỏ bọn họ lại tràn đầy sức sống.

Mặc dù cô gái nhỏ không nói ra, thế nhưng bọn họ biết cô gái thích Đường Viễn Sơn.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp kia vốn dĩ không giấu được tâm tư, thêm nữa là vừa mới biết yêu nên mọi hành động cử chỉ đều rất dễ nhận ra.

Nói đến ngoại hình, nếu hai người này ở bên nhau thì con của họ không biết sẽ đẹp đến mức nào.

Lại nói Đường Viễn Sơn, cũng chỉ khi ở bên cô gái nhỏ, hắn mới có thể cười tươi như thế.

Có thanh niên trong nhóm còn nhìn thấy Đường Viễn Sơn để dành tiền mua quà cho Tiết Đông Nguyệt nữa mà.

Rõ ràng là hai bên đều thích nhau, nhóm thanh niên học thức có ý muốn làm bà mai, bọn họ đôi lúc còn tạo cơ hội cho hai người ở riêng với nhau.

Cuối cùng hai người ở bên nhau, nhóm thanh niên học thức xem như là chuyện ván đã đóng thuyền.

Mà chuyện của hai người bọn họ cũng truyền khắp nơi trong thôn.

Hầu hết người trong thôn này đều thật thà chất phát, nhưng vẫn có những người thích làm chuyện xấu sau lưng.

Đường Viễn Sơn vừa định đi tìm Tiết Đông Nguyệt.

Cánh cửa bất ngờ bị ai đó đá cái rầm, thoạt nhìn gã chẳng giống người tốt tí nào, gã còn đưa chân chùi chùi bùn đất lên sàn nhà.

Đường Viễn Sơn biết người này, trong thôn gã nổi danh là côn đồ ăn chơi lêu lỏng, nghe nói còn cầm tiền tiết kiệm của mẹ mình đi đánh bạc, đúng là một kẻ hư hỏng từ trong trứng.

Nhìn gã thật sự không vừa mắt tí nào, mặt mày hắn đều tỏ thái độ xem thường.

Trần Cường bắt gặp ánh mắt đó của hắn khiến gã càng tức giận, gã vung tay lên đấm về phía hắn, rồi nhóm thanh niên học thức vội vàng muốn ngăn cản nhưng không biết gã Trần Cường này nghĩ tới điều gì, gã cười to lên như thể thiếu đánh tới nơi.

"Nghe nói mày cùng Tiết Đông Nguyệt hẹn hò à? Loại quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ như cậu ta mày cũng không ghét à? Tụi bây đúng là một đám ngu..."

Gã còn chưa kịp nói hết thì đã bị Đường Viễn Sơn đấm một cú, dáng dấp thư sinh nhã nhặn ra tay nhưng nắm đấm lại mạnh phết đấy.

Trần Cường tức giận chửi rủa muốn đánh hắn, nhưng làm sao đánh lại người học võ như Đường Viễn Sơn, gã bị đánh một trận tơi tả, còn bị nhóm thanh niên thành phố tặng thêm cho mấy cú đá rồi mới xách mông bỏ chạy.

Gã đi rồi, nhóm thanh niên học thức lúc này mới nhìn nhau tiêu hóa hết mấy lời gã vừa nói.

Cái gì mà Đông Nguyệt là quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ đây chứ.

Chuyện này hỏi người trong làng một chút là biết ngay.

Tiết Đông Nguyệt lúc còn nhỏ sức khỏe yếu, suýt tí nữa đã bước vào cửa Quỷ môn quan, rồi nghe một vị hòa thượng nói phải nuôi đứa trẻ này dưới thân phận là con gái thì mới sống khỏe mạnh được.

Bởi ngôi làng khá nhỏ nên ít nhiều mọi người đều biết.

Có nhiều người thương xót cho đứa trẻ này, nhưng cũng có người vì ghét cha của đứa trẻ là trưởng thôn nên thường đặt điều nói xấu.

Tuy nhóm thanh niên học thức nhất thời có chút chưa chấp nhận được nhưng cũng không cảm thấy chán ghét ngược lại còn cảm thấy đau lòng cho Tiết Đông Nguyệt, một người bị chê trách dèm pha từ nhỏ như vậy nhưng lớn lên lại như ánh mặt trời sống vui vẻ yêu đời, so với bọn họ thì mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Cơ mà bọn họ vô thức liếc về phía Đường Viễn Sơn.

Lúc này trong lòng Đường Viễn Sơn cũng đang rối bời.

Hắn thích Tiết Đông Nguyệt, nhưng học hành mười mấy năm cũng không ai nói cho hắn biết phải làm sao khi thích một người cùng giới.

Hắn có thể chắc chắn mình không có xu hướng này.

Người con gái hắn thích đột nhiên biến thành đàn ông như hắn, nói kiểu gì cũng chưa tiêu hóa được.

Hắn cũng không biết tiếp theo phải đối mặt với Tiết Đông Nguyệt thế nào.

Nhưng hắn cũng không đắn đo lâu thì đã có người vội vàng đẩy cửa vào la lớn.

"Không xong rồi, Tiết Đông Nguyệt bị té xuống nước rồi."

Người này vừa dứt lời, ai đó đã vụt qua như một cơn gió.