Đồng Nhân Good Omens - Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 11: El



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xuân sang hè đến, trên bãi cỏ non mềm, Clark vui vẻ tận hưởng những tia nắng ấm áp. Mùi hương thanh thuần của cỏ và sương sớm nhiều lúc khiến nó ảo tưởng rằng cơn đau từ những vết sẹo của quá khứ đã thuyên giảm.

Nhìn cục than thỉnh thoảng sẽ phát ra những tiếng "gừ gừ" trong cổ họng khi điên khùng lăn lộn, Crowley nhướng mày khó hiểu. Không phải mèo luôn thích lông của chúng được khô và mượt sao? Nghịch tới ướt nhẹp như thế có gì vui chứ?

Aziraphale khẽ cười:

"Nhóc ấy có vẻ hoạt bát hơn nhiều rồi."

"Hoạt bát? Không phải nó luôn tăng động như vậy sao?" Crowley ngả người vào ghế hỏi.

"Clark đúng là rất dính người. Nhưng hầu hết thời gian, nhóc ấy không chủ động kết giao, thường sẽ chỉ im lặng nhìn ngắm mọi thứ. Cứ như một ông lão tận hưởng những ngày cuối đời vậy." Aziraphale nhấp nhẹ tách trà: "Thật may là sự xuất hiện của chàng mèo trắng đã thay đổi nhóc ấy."

"Chàng mèo trắng? Ha ha, anh đùa tôi sao?" Ngoài mình ra, nhóc đó còn hứng thú với ai được chứ? Crowley đắc ý, cười nghiêng ngả.

"Ồ, không đâu, Crowley thân mến. Hãy nhìn xem, cậu bạn mới của chúng ta tới rồi." Aziraphale hào hứng tới mức buông xuống bánh và trà.

IMG

Từ trong bụi cây cách Clark không xa, một chú mèo trắng lông xù bông thanh lịch bước ra. Đôi mắt màu sapphire xanh được ánh nắng tô điểm, càng thêm rực rỡ, mị hoặc.

"El?"

Clark không chút đề phòng nằm ngửa bụng mềm, ngây ngô ngước lên nhìn chàng mèo trắng.

Như một thói quen, mèo El cúi xuống cọ cọ mũi hồng của mình với mũi đen của Clark chào hỏi, rồi thoải mái nằm bên cạnh thong thả liếm lông cho Clark.

"Đừng nghịch nữa. Lông ướt hết rồi. Em có thể bị ốm đấy."

"El? Chờ đã, El. Tôi còn muốn chơi tiếp mà. Hôm nay thời tiết rất tốt, nó sẽ sớm khô thôi." Clark đùng đệm mềm chặn lại động tác của mèo El.

"Clark?"

Mèo trắng nghiêm khắc nhìn cục than ngỗ nghịch. Sau cuối cùng vẫn là mềm lòng tới chơi chung.

Nói thật thì Clark cũng sẽ rất dễ thương nếu bên mắt trái của nó không bị khắc lên cái sẹo lớn dữ tợn ấy. Mèo El nhận ra điều đó nhờ con ngươi màu hổ phách sáng trong còn lại kia. Mà nói sao thì trong mắt người mình yêu, ai chẳng xinh đẹp.

Tận mặt nhìn thấy ông cụ cục than hiểu chuyện trở lên nhõng nhẽo, Crowley kinh ngạc tới mức rớt cả kính. Ở địa ngục, Clark luôn là cái bộ dạng khó đăm đăm, chỉ cần ghét thứ gì liền thuận lý thành chương, giết chóc thỏa thích mà lấy về. Bản mặt không biểu lộ cảm xúc của loài mèo càng làm nó thêm khó dò. Còn giờ? Thứ đang đội lốt Cục than này là gì? Sinh vật lông lá tàn ác nhất địa ngục mà hắn quen biết đâu?

"Ô dear, Crowley. Rồi anh sẽ quen thôi." Aziraphale tươi cười lau sạch cặp kính râm thời thượng rồi trả lại cho Crowley. Sau lại chỉ tới hai bóng hình một đen một trắng đang quấn lấy nhau, mà nhịn không được nắm lấy tay Crowley, buột miệng nói: "Nhìn chúng thật giống chúng ta."

Nghe vậy, Crowley kinh ngạc mở lớn mắt, sau lại lòng đầy mong chờ, ôn nhu đáp:

"Anh nói đúng, Aziraphale."

Nhưng vui vẻ không được bao lâu, đột nhiên Clark trầm tĩnh lạ thường. Nó nhìn chằm chằm vào một bụi cây. Mèo trắng thấy sự lạ cũng nhanh chạy tới chắn trước nó.

Nhìn hành động trong vô thức này của El, Clark tâm mềm nhũn nhưng vẫn kiên định nói:

"El về trước đi. Tôi có việc phải làm rồi."

El cọ nhẹ mũi nhỏ, khuyên nhủ:

"Ồ, Clark của anh. Như vậy, quá nguy hiểm."

Clark cọ đầu vào cần cổ mèo El trấn an.

"Em sẽ ổn thôi. Em cần anh giúp tách hai kẻ ngốc si tình kia ra."

Lưỡng lự một hồi, El vẫn là bị ánh mắt kiên định của than nhỏ đáng yêu thuyết phục.

Thấy mèo trắng đột nhiên bỏ lại Clark, đi tới ngồi vào giữa họ dùng chân trước tách hai bàn tay đang nắm chặt của họ ra. Phát giác ra có sự lạ, Aziraphale và Crowley mau chóng tách ra. Có vẻ như, cấp trên lại có người mới được cử tới giám sát họ rồi.

Họ vừa tách ra không lâu, thì một tiếng nổ hòa cùng tiếng hét thảm thiết vang lên.

"Không có tro tàn bay lên. Người tới lần này là Thiên đàng." Crowley nhíu mày, thầm thì trong cổ họng. Hắn cần mau chóng mang Aziraphale tới nơi an toàn.

Không biết bằng cách nào, Crowley thần tốc định vị được chỗ của Aziraphale và El, xéc cả hai lên xe. Họ mau chóng trở về tiệm sách ẩn náu.

Trong khi ác quỷ có vẻ điềm tĩnh thì Aziraphale lòng nóng như thiêu, không ngừng đi qua đi lại.

Crowley giữ lấy hai vai Aziraphale, ôn nhu khuyên nhủ:

"Rồi tên nhóc ấy sẽ sớm về thôi. Đừng đi lại nữa. Anh làm tôi chóng mặt muốn chết."

"Tôi sao có thể ngồi yên đây, Crowley? Kể cả, với nhóc ấy, xử mấy giám sát Địa Ngục dễ như ăn bánh. Nhưng lần này, người tới thuộc Thiên Đàng."

Bắt được ý tứ trong câu từ, Crowley phát giác ra chuyện này có gì đó không đúng. Đặt xuống ly rượu, ác quỷ đan tay, chống cằm, nghiêm túc hỏi:

"Aziraphale? Có phải anh đã sớm biết nhóc cục than đó âm thầm bảo vệ chúng ta suốt 6000 năm qua?"

"Cái này.." Aziraphale chột dạ, ấp úng: "Tôi chỉ là.. hai bọn tôi.."

Được xác thực nghi ngờ bấy lâu, ác quỷ ngồi phịch xuống ghế, không khỏi rơi vào trầm tư. Đôi mắt rắn của hắn co rút. Cảm xúc giờ thật hỗn loạn. Không lẽ, hắn đã sai khi áp đặt cả mớ định kiến xấu xí lên tạo vật nhỏ bé ấy? Chỉ vì thấy Satan dung túng nhóc ấy?

Tưởng ác quỷ bị sốc nặng, Aziraphale vội đi tới giải thích:

"Xin lỗi Crowley. Tôi không phải muốn.."

"Anh không cần xin lỗi đâu, Aziraphale. Tôi hiểu anh mà." Crowley nắm lấy tay thiên thần, cần mẫn an ủi ngược lại: "Chỉ là tôi cần phải trấn chỉnh suy nghĩ của mình."

Hai người họ cứ vậy nói cho nhau rất nhiều chuyện. Cứ vậy từ từ phá giải hiểu lầm cũ mà không biết cảm xúc ẩn sau cặp mắt của El đã biến đổi.