Đồng Nhân Good Omens - Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 12: Vì bản thân



Thấy đống linh kiện ngổn ngang, ánh mắt Clark sắc lạnh khóa lấy thiên thần non nớt đang ôm tay đau đớn.

"Thì ra là một thiên thần mới sinh. Nhìn cũng dễ thương đó."

Dáng vẻ tàn ác nghênh ngang, cũng chữ đỏ rực bay lơ lửng, thiên thần nhỏ dường như nhận ra danh tính của thứ đang bước tới. Nỗi sợ khiến cậu ta co rúm người. Nhưng cái miệng lại không an phận chút nào.

"Ác quỷ Clark! Đừng nghĩ ta sợ ngươi! Ta cảnh cáo ngươi đừng có lại đây."

"Xem ra, ở Trên Đó, ta cũng nổi tiếng lắm đấy chứ." Clark nghiêng nghiêng đầu ra vẻ hào hứng, nâng lên khóe miệng để lộ hai răng nanh sắc nhọn, gian ác: "Vậy chắc ngươi cũng biết kết quả của kẻ làm phiền ta nhỉ?"

Thật ra, nó chỉ muốn dọa nạt chút xíu để lấy về thứ kia. Nhưng không ngờ tới chính là thiên thần kia vậy mà lại mang theo Nước Thánh, còn đang định phản công.

Thấy lọ Nước Thánh bay tới, nó vội nhảy lùi ra xa. Nhưng vẫn là bất cẩn. Cảm giác bỏng rát khiến Clark có chút tuyệt vọng. Xưa nó đã từng nhiều lần thử động vào Nước Thánh vì không chịu chấp nhận bản thân đã trở thành ác quỷ. Và nó đã nhận được bài học đầu tiên. Hơn thế, mắt trái của nó cũng vì thứ này mà hỏng mất.

Thấy kẻ địch lùi về sau, thiên thần nhỏ đắc ý phe phẩy những tấm ảnh:

"Ta còn tưởng sinh vật của địa ngục mạnh mẽ thế nào? Thì ra cũng chỉ có thế thôi. Từ bỏ đi."

Từ bỏ sao? Mơ đi. Nếu họ bị phát hiện, thứ đẹp đẽ nhất, chân quý nhất đối với nó sẽ biến mất. Còn lâu nó mới để tuột mấy tấm ảnh đó!

Thấy Clark đột nhiên dơ cao móng vuốt, thiên thần bất an, chần chừ mở nắm một lọ khác, lớn giọng cảnh báo:

"Đừng có mà ngu ngốc làm bừa, thứ sinh vật bẩn thỉu."

Nó không nhịn được mà cười khẩy chế giễu:

"Nhóc nghĩ Nước Thánh và lửa Địa Ngục thứ nào sẽ nhanh hơn?"

Nói rồi, nó không chút lưu tình với bản thân, đâm móng vuốt sắc nhọn vào vết sẹo trên mắt trái lần nữa khắc hình chữ thập. Khiến nó nhìn càng trở lên khát máu. Tiện tay khi rút móng ra còn vẩy luôn máu lên người thiên thần kia.

"Ngươi.. Ngươi đây là định giở trò gì?"

Nhận ra mình đã trúng bẫy, thiên thần vội vã tìm cách loại bỏ những vết máu dính trên người, không kìm được mà chửi bậy.

Nghe vậy, Clark mất vui lấy một chân trước miễn cưỡng bịt tai:

"Thật khó nghe."

Ngọn lửa bùng lên theo vệt máu. Không sai, máu của nó chính là chất dẫn của lửa Địa Ngục. Thứ sức mạnh chỉ có phục tùng trước chúa quỷ.

Thấy Lửa tới đâu, tạo vật ở đó liền bị thiêu rụi, Thiên thần vừa lớn giọng kia sợ hãi ngã nhào, hoảng loạn chỉ biết nhắm chặt mắt chờ kết cục bị thiêu cháy. Nhưng rất lâu sau chẳng xảy ra chuyện gì cả.

"Đúng là thứ nhát cáy."

Nhìn từng con chữ chậm chạp rơi xuống đỉnh đầu mình, thiên thần kinh ngạc ngước lên thì lại chẳng thấy gì. Còn Clark đã sớm cùng đống ảnh cao chạy xa bay.

Nó vui vẻ theo đường bí mật trở về tiệm sách. Ngậm một đống ảnh trong miệng, khiến nó khó khăn luồn lách qua khe hẹp. Bình thường nó sẽ âm thầm đốt sạch chúng trừ hậu họa. Nhưng trong đống ảnh này, có mấy bức đẹp không nỡ hủy. Thiên thần kia tay nghề cũng không tệ. Góc rất cận. Chụp rất rõ nét.

Trong khi Clark mải mê ngắm nghía mấy tấm hình, hoàn toàn không phát hiện cục bông trắng mềm mại phi thẳng tới. Phải tới lúc cả hai lộn mèo mấy vòng, nó mới có thể hoàn hồn về thực tại.

"El?" Clark kinh ngạc nhìn đám mây dính trên mình, không ngừng cọ tới cọ lui.

"Ơn chúa! Em làm tôi lo muốn chết. Tôi sẽ thế nào nếu em không trở lại đây?" El gục đầu vào cần cổ của Clark, hít hà mùi tro tàn nhè nhẹ khiến mình nhớ nhung.

"Ôi, El?"

Từ khi quen nhau, trong mắt Clark, El luôn là một chú mèo trầm tính, rất lý trí. Nên có thể nhìn thấy một El khác, làm nó vui sướng tới lòng mềm nhũn, cọ má, trấn an:

"Xin lỗi. Vì để anh lo lắng nhiều như vậy, chàng mèo ngốc của em."

"Clark."

Không để đôi mèo tiếp tục bán đồ ăn miễn phí, một vòng tay lớn mềm mại đã ôm siết lấy cả hai.

"May quá! Tạ ơn chúa. Nhóc đã an toàn về nhà rồi." Aziraphale nức nở.

Cái ôm bất ngờ của thiên thần làm Clark đơ tại chỗ. Phải tới khi những giọt lệ ấm nóng làm ướt một mảng lớn lông, thì Clark mới bừng tỉnh.

"Ngài đúng là một thiên thần mít ướt đó, ngài Aziraphale." Clark liếm nước mắt của thiên thần.

Sau lại nhìn thấy bóng Crowley tựa cửa vẫy vẫy tay với mình, Clark cười ngốc trong hạnh phúc, hoàn toàn quên sạch cảm giác đau đớn từ vết bỏng do Nước Thánh. Được làm gì đó cho người. Nó rất vui. Nhưng cái miệng..

"Ngài Crowley. Ánh mắt của ngài ớn chết đi được." Clark phàn nàn: "Ngài không dừng lại, lông tôi sẽ rụng hết đó."

Nụ cười trên môi ác quỷ bất giác trở lên méo mó. Cũng không thể hoàn toàn trách nó được. Miệng lưỡi này của nó đều do Crowley luyện ra cả. Giờ bị vả mặt, đáng đời.

Sau khi xác nhận người yêu an toàn thì mèo El mới miễn cưỡng đi khỏi. Aziraphale thì tinh tế lấy lí do chuẩn bị bữa phụ. Tạo không gian hiếm hoi cho hai ác quỷ tâm sự.

Crowley lần đầu ôn hòa hỏi:

"Tại sao nhóc làm vậy?"

Nhìn ánh mắt nhu hòa hiếm hoi dành cho mình, Clark lưỡng lự hỏi:

"Nếu tôi nói, không vì gì cả, ngài sẽ tin tôi chứ?"

Crowley rơi vào im lặng.

Thấy được tia do dự ẩn trong cặp đồng tử rắn, Clark như đã sớm quen với tuyệt vọng mà thả từng con chữ:

"Tôi đùa thôi. Làm chuyện có lợi cho bản thân không phải rất thường tình sao?"

Nhìn những con chữ màu vàng kim dịu dàng lượn quanh tay mình đầy âu yếm trước khi tan biến, Crowley nhíu mày:

"Nhóc thực sự muốn vậy sao?"

Clark thản nhiên đáp:

"Nó cũng giống như ngài bất chấp mọi thứ để bảo vệ thiên thần ấy. Nhiều lúc chỉ mình biết vậy là đủ rồi."