Đồng Nhân Good Omens - Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 13: Một cái chạm



Sau một ngày kịch tính, tỉnh lại, Clark kinh ngạc trợn lớn tới mức mắt muốn rớt ra ngoài. Nó chưa từng nghĩ có ngày được thoải mái chạm vào Crowley. Chứ đừng nói là nằm trên đùi ác quỷ ngủ yên lành một đêm. Từ lúc mâu thuẫn khởi sinh, cả hai thường rất ít đụng mặt nhau. Làm nó chẳng được một lần ngắm ngài ấy gần như vậy.

Khuôn mặt luôn làm bộ dọa người khi ngủ không ngờ lại hiền dịu kì lạ. Mái tóc màu hoàng hôn được ánh ban mai chiếu qua lấp lánh như những sợi chỉ vàng quý giá vắt ngang thế giới u tối của nó. Khâu lại mảnh ký ức hạnh phúc đã sớm cũ mờ.

"Buổi sáng tốt lành. Nhóc dậy sớm thật đấy."

Aziraphale tươi cười đẩy nhẹ cặp kính vàng kim xinh đẹp đậu trên sống mũi cao thẳng đáng yêu.

Ban đầu, Clark khá bất ngờ vì bản thân không phát giác sự hiện diện của thiên thần. Nhưng khi nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau được cẩn thận dấu dưới chăn, nó liền hiểu ra, vui vẻ.

"Chào buổi sáng, ngài Aziraphale. Cảm ơn ngài. Nhờ ngài, tối qua, cả tôi và ngài Crowley đã ngủ rất ngon."

"Vậy thì tốt quá." Thiên thần hạnh phúc cười hiền, vuốt nhẹ đầu mèo ngốc.

Theo thói quen, nó nhảy sang ngồi lên đùi Aziraphale. Nhưng vừa chạm được một chân, thì cả người liền bị nhấc bổng.

"Nhóc nghĩ mình đang làm gì?"

Đối diện với đôi mắt rắn vàng kim, Clark tặc lưỡi.

"Đồ rắn ngâm giấm."

Nó dùng đuôi quất vào tay ác quỷ đánh lạc hướng. Clark dễ dàng tẩu thoát, kiêu ngạo ngồi lên đùi Aziraphale.

"Nhóc nói ai là giấm chua hả?"

Crowley nghiên răng.

Đang định chiến tiếp, thì được thiên thần nhắc nhở:

"Đừng chọc nhóc ấy nữa, Crowley."

Quay về vị trí, Crowley vẫn không nhịn được mà hậm hực, gầm gừ trong cổ họng vì thấy thiên thần của hắn nuông chiều thứ kia hơn mình. Nói hậm hực thế thôi chứ Aziraphale giỗ cái là lại ngoan như cún.

Mà nhắc tới cún, hình như, Cerberus có gửi nó lời nhắn rằng, sớm thôi, cậu ta sẽ tới thăm nó. Trong vai trò là hỗ trợ đứa con đáng mong chờ của chúa quỷ, kẻ sẽ giật dây cuộc chiến giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Gọi một đứa nhỏ với biệt danh đó, dù hơi quá, nhưng cho cùng cũng chỉ là có lệ. Bởi có hay không, họ cũng sẽ tìm một cái cớ khác, đủ hợp lí để khai chiến.

"Tôi muốn về địa ngục một chuyến."

"Nhóc lại có suy tính gì nữa à?" Crowley vô duyên hỏi.

Clark dù hụt hẫng như vẫn như cũ đáp:

"Cũng không có gì nhiều."

"Crowley." Thiên thần nhíu mày.

"Được rồi. Được rồi." Ác quỷ biết sai liền sửa: "Nhóc đi lâu không?"

Nghe vậy, trái tim nhỏ như được rót vào sự sống. Clark hiếm hoi hạnh phúc nâng khóe miệng.

"Không lâu đâu. Tôi đi rất nhanh sẽ về thôi."

Như nhìn thấy hình ảnh gì đó của quá khứ chồng lên hiện tại, Crowley trong vô thức vươn tay chạm vào cục bông trắng ấy. Nhưng lúc nhìn kĩ lại là chiếc mèo Clark lông đen tuyền. Ngượng nghịu, Crowley họ nhẹ một tiếng, nói:

"Vậy đi cẩn thận."

Nhận được cái xoa đầu sau từng ấy năm, Clark sống mũi có chút cay, vui mừng tới đuôi sắp biến thành quạt tới nơi.

"Vâng. Tôi sẽ về sớm nhất có thể."

Giả bình tĩnh, Crowlye ngoáy ngoáy lỗ tai: "Không cần vội. Cứ ở dưới đó chơi từ từ. Không lên càng tốt."

"Ôi Crowlye." Aziraphale đỡ trán

Trong khi Aziraphale tiễn mèo nhỏ tới cửa, Crowley lại không khỏi nghi hoặc nhìn chòng chọc vào bàn tay mình.

"Chưa bao giờ tôi thấy nhóc ấy vui như vậy." Thiên thần ngồi xuống bên cạnh Crowley.

Ác quỷ có chút chột dạ vội đút tay vào túi, ngả người lên ghế không cho là đúng, đáp:

"Chỉ là một cái chạm thôi."

"Đúng vậy." Aziraphale cười hiền, tựa đầu vào vai Crowley.

Thấy người yêu bên cạnh, ác quỷ không nhịn được mà hôn lên mái tóc vàng kim bồng bềnh. Đúng là nhiều lúc, chỉ cần một cái chạm cũng đủ làm người ta bùng cháy.

- Cổng Địa Ngục -

Việc nó đột ngột trở về khiến cho không ít ác quỷ chột dạ, cũng lại có ác quỷ vui mừng khôn xiết. Nhưng Clark không thèm quản nhiều như vậy. Tung tăng chạy tới chỗ cún lớn, nó thả ra từng con chữ to đùng:

"Cerberus. Cerberus. Tôi về thăm anh nè."

Thấy cục than nhỏ, Cerberus kinh hỉ song lại nhanh chóng đen mặt, hỏi:

"Sao nhóc lại về lúc này? Không lẽ tên khốn đó làm gì nhóc? Nói ta biết. Ta đi đòi công đạo cho nhóc."

Cerberus lo lắng liếm vết thương mới trên người Clark.

Được quan tâm, nó lại vui vẻ cười tươi như hoa.

"Bình tĩnh nào bạn của tôi. Sớm thôi, chúng tôi sẽ làm hòa với nhau."

Nghe vậy, Cerberus mới dám thở phào buông xuống lo lắng trong lòng:

"Vậy thì phải mừng cho nhóc."

"Vâng. Cảm ơn rất nhiều, Cerberus." Clark vui sướng nhào tới dang cả bốn chân ôm lấy mũi cún lớn.

Sau đó, hai người kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện xảy ra trong thời gian qua. Từ như mô tả của Clark, Cerberus dường như càng tò mò về vùng đất của con người. Nó cũng hào hừng nghe, mèo nhỏ sẽ giới thiệu chàng mèo El xinh đẹp.

Nhưng liệu có thể làm bạn hay không thì nó không chắc.