Đồng Nhân Good Omens - Tôi Là Một Chú Mèo

Chương 14: Thỉnh thoảng về



Clark nghênh ngang thẳng một đường tới đại điện chẳng chịu chút ngăn trở. Mà thật ra cũng không có kẻ nào dám khó nó. Chỉ là..

Tại sao lại có mùi của Thiên Đàng ở đây?

Bước chân nó chậm, rồi dừng lại ở ngã tư.

"Thật không ngờ lại có thể gặp một tạo vật lạ kì ở nơi như vậy."

Lạnh nhạt đưa ánh mắt về thứ đáng ra nên trái ngược mình kia, Clark đáp lời:

"Ngươi có vẻ hợp với câu nói đó hơn ta đấy, thiên thần Michael."

Không để thiên thần kia kịp phản bác, Clark lười xem mặt mũi người ta khó coi liền đã cao ngạo xoay người rời đi. Để lại ai kia nộ khí xung thiên, gân xanh nổi đầy trán.

Bị một ác quỷ bé nhỏ gọi thẳng tên, một Archangel kiêu ngạo như Michael nào có thể nuốt trôi cục tức này đây. Mà ở địa vị hiện tại của ả, lỡ giết một tiểu quỷ thì cũng đâu phải chuyện gì to tát chứ? Không phải đằng nào cuộc chiến cũng nổ ra sao?

Bàn tay đang siết chặt của ả âm thầm được buông lỏng chạm tới vũ khí. Ánh mắt cũng dần trở lên vô cùng nham hiểm. Ả ta cẩn trọng thu hẹp khoảng cách.

Chỉ không ngờ rằng, khi ả định xuống tay. Liền đã bị kẻ khác hớt tay trên.

Cẩn thận bọc mèo nhỏ trong khăn sạch, Beelzebub miệng lưỡi chẳng yên:

"Đúng là một đứa nhóc lề mề. Ngài ấy mất kiên nhẫn rồi đấy."

Ngưng một chút, ác quỷ liếc xéo Michael cảnh cáo:

"Việc cũng đã xong. Ngươi đi được rồi đó, thiên thần Michael."

"Vậy ta phải rời đi rồi."

Ở địa bàn của người ta, phải biết cúi đầu. Hiểu lý lẽ ấy, thiên thần dù cáu tới mặt đỏ bừng, răng nghiến ken két. Nhưng vẫn rất lý trí mà rời khỏi.

Thấy ả bị Beelzebub dễ dàng đuổi đi, Clark tò mò hỏi:

"Ngài Beelzebub quen biết thiên thần xấu tính đó sao?"

Nhìn cục cưng mềm mềm mắt đầy mong chờ trong tay, Beelzebub mềm lòng nhưng mặt lạnh tanh đáp:

"Xưa, cũng có thể coi là chỗ quen biết." Xong lại không quên nhắc nhở: "Ta biết, ngoài tên chủ nhân thiên thần bí ẩn kia, thì ngươi chẳng ưa ai trên đó. Dẫu thế, cũng không thể quá tùy tiện."

Clark cúi đầu buồn bực bĩu môi:

"Rõ ràng là bà cô đó chẳng có gì tốt cả. Toàn gây khó dễ cho bạn của tôi thôi. Còn không bằng được một góc nhỏ của ngài Beelzebub."

Beelzebub ngây người. Cô không nghĩ Clark sẽ có lúc cáo trạng với mình. Càng chẳng nghĩ, mèo nhỏ này rất biết cách làm người ta tâm tình nhộn nhạo.

Vuốt nhẹ đầu nhỏ an ủi, Beelzebub ho nhẹ một tiếng cho bớt ngại:

"Khụ. Ta là ác quỷ đấy. Ai lại đi so sánh giữa thiên thần với ác quỷ chứ?"

"Trước không có ai? Vậy tôi sẽ là người đầu tiên." Clark hào sảng nói.

Beelzebub không khỏi có chút ngẩn ngơ trước sự mới lạ. Nhưng cô cũng nhanh trở lại hiện thực, búng trán mèo ngốc, hiếm hỏi cười:

"Chịu thua nhóc đấy. Giờ đi được chưa?"

"Vâng, ngài Beelzebub."

Clark ôm trán, cười ngốc.

Lạch cạch. Lạch cạch.

Cửa đá to lớn nặng nề chuyển động. Hé lộ khung cảnh tráng lệ phía sau, cùng đấng toàn năng của chốn này. Chúa quỷ Satan.

Vẫn là cái dáng vẻ điển trai hay cau có, lạnh lùng như ngày nào, hắn chống tay ngồi chễm chệ trên ngai vàng sa hoa, phàn nàn:

"Chậm chạp."

Theo phản xạ có điều kiện, Beelzebub cúi người:

"Là tội thần.."

"Không phải lỗi của bọn tôi. Tất cả là tại ả thiên thần xấu tính đó."

Không vừa ý, Clark oằn người chui ra khỏi tay Beelzebub, xù lông cáu kỉnh phản bác.

Chúa quỷ hơi nhướng mày.

Cảm nhận được cái liếc mắt đầy ác ý thoáng nhắm tới mình, Beelzebub vô thức quỳ gối cúi đầu. Song lại sợ mèo ngốc cậy sủng làm càn, mà liều mạng giữ lấy tiểu ngáo. Và không ngoài dự đoán, Clark sau khi ra khỏi khăn, càng không sợ trời không sợ đất. Mà nhảy thẳng lên người chúa quỷ, không ngừng cáo trạng.

"Ngài biết không? Ả ta xấu tính lắm. Xỉa xói đã đành. Còn định ra tay với tôi nữa. Ngài xem. Xem này. Lông của tôi vẫn chưa hết dựng đứng đây này."

Beelzebub bất lực khóc ròng trong lòng.

Không lập tức xử lý cáo trạng của nó như mọi khi, chúa quỷ phất tay, ra lệnh:

"Lui ra đi, Beelzebub."

"Dạ?" Beelzebub ngơ ngác mất mấy giây, rồi mau chóng đáp: "Thần tuân mệnh."

Sau khi thấy bóng lưng lưỡng lự bước ra vẫn chẳng thể ngừng nhìn vào cánh cửa, chúa quỷ không khỏi thở dài. Đúng là biết mê hoặc lòng người.

"Nếu không có Beelzebub, ngươi tính đối đầu trực diện với một Archangel?" Satan kéo nhẹ râu mèo rủ xuống cằn nhằn.

Clark gật mạnh đầu:

"Vâng. Tôi không chắc sẽ thắng. Nhưng ít nhất, tôi sẽ khiến ả ta chẳng dám rời Thiên đàng."

"Giỏi mạnh miệng." Satan híp mắt, nhận xét.

Clark mặc kệ trên dưới, phồng má tức giận.

Trông cái dáng vẻ không sợ trời không sợ đất mình nuôi ra, Chúa quỷ bất lực buông mấy cọng râu mèo, nhàn nhạt hỏi:

"Tìm được rồi sao?"

"Vâng. Tôi tìm được rồi. Nhưng ngài đừng lo, tôi sẽ thỉnh thoảng về chơi với ngài mà."

Clark vui sướng đáp.

"Nhiều lời?" Lucifer vẫn cái vẻ lạnh lùng bất biến, xoa đầu nhóc mèo: "Ngươi đúng là một thứ vô dụng ủy mị nhất ta từng thấy. Hãy cẩn thận đấy."

"Vâng, ngài Lucifer."

Clark thích thú tận hưởng cảm giác được cưng nựng.