Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 92: [NGOẠI TRUYỆN] A CHIẾU (PHẦN 5)



Võ Hoàng hậu nàng quá bận rộn đi!

Thân là hoàng hậu một nước lớn, thân là vị "Thiên hậu" đầu tiên trong lịch sử, thân là Thiên hậu "không thể không" tấp nập bị phong ba vay nhiễu, phải thay Hoàng đế xử trí triều chính, nàng quá bận rộn rồi!

Bởi vì quá bận rộn, bởi vì mỗi ngày đều bị chuyện triều chính cùng hậu cung ràng buộc tinh thần, thỉnh thoảng còn phải đến trấn an vị Hoàng đế vô cùng mẫn cảm, đang bị bệnh tật giày vò, còn có thân nhân càng ngày không làm cho nàng bớt lo lắng, dường như đầu óc của nàng mỗi ngày mười hai canh giờ đều không được nghỉ ngơi.

Vì đầu óc bị vô số chuyện vụn vặt chiếm dụng lâu ngày, nàng thường xuyên coi nhẹ thời gian trước mắt.

Tỉ như, vật nhỏ nhà Thượng Quan gia kia, đã bao lâu rồi không nhìn thấy nàng?

Từ năm đó trở đi, vật nhỏ kia đã tới Học Cung, cứ thế biến mất trước mặt Võ Hoàng hậu.

Võ Hoàng hậu cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được tin tức nàng tới Học Cung từ chỗ đám cung nô.

Võ Hoàng hậu có thể tưởng tượng ra: Mấy tên tuỳ tùng kia, bất luận tuổi tác của bọn hắn như thế nào, bất luận trước mặt nàng bọn hắn biểu hiện kính cẩn nghe lời thế nào, chỉ cần đứng trước nàng bẩm báo, trong lòng bọn hắn nhất định sẽ nghĩ rằng, nàng để bọn hắn đi tìm hiểu tin tức của Thượng Quan Uyển Nhi nghĩa là để bọn hắn theo dõi động tĩnh của vật nhỏ kia.

Bọn hắn nhất định tự cho mình là đúng, tự cho rằng trong tâm Võ Hoàng hậu nàng cực kỳ kiêng kỵ hậu nhân của Thượng Quan Nghi, cũng e sợ hậu nhân của Thượng Quan Nghi sẽ tác oai tác quái trong cung.

Nghĩ tới những thứ này, Võ Hoàng hậu nhếch miệng cong cong.

Tuỳ bọn hắn nghĩ ra sao, chẳng lẽ nàng lại quan tâm a?

Nàng không chỉ không quan tâm tới những lời của mấy tên ngoài mặt trung thành vô hạn với nàng, nàng còn rất tình nguyện để cho bọn hắn khẽ nhìn liếc trộm, đoán bậy đoán bạ đủ loại tâm tư trong lòng nàng.

Bọn hắn tự cho mình đã cất giấu lòng dạ rất tốt, nhưng lại không biết rằng, một chút tâm tư cỏn con này đã sớm bị nàng nhìn thấu.

Cái này mới thú vị a!

Nếu để cho đám nô tài này nhìn thấu nàng, vậy thì tôn vị này của nàng xem như thất bại đi!

Bất quá mấy chuyện này cũng không phải trọng yếu.

Chẳng qua mấy thứ này cũng chỉ là những chuyện vặt vụn giúp nàng giải khuây trạng thái bận rộn một chút mà thôi.

Vậy chuyện gì với nàng mới là quan trọng a?

Tỷ như, đại nhi tử của nàng, cũng chính là Thái tử Đông Cung đang bày trò gian trá gì đó ——

Trước nay nàng xem Đông Cung Thái tử cùng đám thần tử phụ tá hay khiêu khích của hắn đều gọi là "gian xảo" gian trá.

Bất quá, chỉ là cùng nàng chơi vài trò trẻ con, chẳng lẽ còn có danh tự nào khác gọi cho đẳng cấp hơn sao?

Nhìn như vậy thôi, nhưng Thái tử thật sự đã rất cố gắng học tập từ nàng rồi.

Mặc dù tính cách của hắn cực kỳ giống với phụ thân hắn.

Không, không chỉ có thế, thân thể của hắn thậm chí còn tệ hơn phụ thân hắn.

Nghĩ tới tình trạng cơ thể của nhi tử, đáy mắt Võ Hoàng hậu tối sầm lại.

Nàng cố gắng xua đi lo lắng trong lòng.

Mỗi ngay đều bận rộn đến thế, chẳng lẽ lúc này nàng cón muốn cho tâm tình thêm sa sút hay sao?

Tại sao lại không thể để mình cao hứng một chút, nghĩ tới những chuyện cao hứng?

Tỷ như... tỷ như vật nhỏ kia.

Quách lão đầu trong Học Cung mặc dù có quan hệ không tốt với nàng, nhưng khi đối mặt với nàng, coi như cũng cung kính khách khí.

Từ chỗ của hắn, tuỳ tùng của Võ Hoàng hậu nghe được rất nhiều chuyện liên quan tới Thượng Quan Uyển Nhi.

Nàng ấy rất thông minh, chuyện này không thể nghi ngờ gì.

Sự thật này, ngay từ lần đầu tiên Võ Hoàng hậu nhìn thấy nàng đã biết rõ.

Nàng ấy rất cố gắng, rất yêu thích đọc sách, điểm này rất phù hợp với truyền thống của Thượng Quan thị.

Thượng Quan thị sao?

Võ Hoàng hậu khẽ xuỳ một tiếng: Huyết mạch Thượng Quan thị đang chảy trong thân thể nhỏ bé của vật nhỏ kia, một khi đã vào cung, lọt vào mắt nàng, thì đời này phải là người của nàng! Ai cũng không được phép sửa đổi!

Quách lão đầu còn nói, vật nhỏ kia không thích làm thơ, chỉ thích luyện chữ và viết văn chương.

Không thích làm thơ sao?

Võ Hoàng hậu vuốt vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.

Thượng Quan Nghi cùng với đám công thần tiền triều kia chẳng phải đều thích làm thơ để bày tỏ tài hoa tới mức nào hay sao?

Vật nhỏ này vậy mà ngược lại, thật đặc biệt.

Nghĩ như thế, Võ Hoàng hậu không khỏi sinh ra mấy phần hiếu kỳ.

Nàng sai người âm thầm đem chữ cùng văn chương mà Thượng Quan Uyển Nhi viết đến cho mình, sau đó đặc biệt nể mặt trong lúc thời gian bận rộn cũng lấy ra nhìn một cái.

Võ Hoàng hậu cứ thế xem xét, cảm thấy chữ viết của vật nhỏ vẫn tốt vô cùng ——

Một hài tử lớn lên trong Dịch Đình như thế lại có thể tự tay viết chữ đã xem như cực kỳ khó rồi.

Thật không biết lúc trước Trịnh thị làm thế nào dạy được nàng!

Sau khi Võ Hoàng hậu cảm thán xong, thành kiến trước đây đối với Trịnh thị trong lòng Võ Hoàng hậu tựa hồ đã suy yếu bớt.

Bất quá, Võ Hoàng hậu trước nay kiêu ngạo, tuyệt đối sẽ không thừa nhận loại suy nghĩ vừa phát sinh này đâu.

Nàng vẫn tận lực chú ý tới văn chương mà Thượng Quan Uyển Nhi viết.

Thuở nhỏ Võ Hoàng hậu cũng theo mẫu thân đọc nhiều quần thư, đọc được rất nhiều sách luận, kiến thức sâu rộng, không ai không nể phục nàng.

Những năm nay do tiếp xúc liên tục với tấu chương tiền triều, đối với trình độ của phần tử trí thức đương thời nàng đã quá hiểu rõ, chuyện văn chương "tốt" hay "xấu", nàng có quyền lên tiếng.

Thế nhưng, dựa theo tài học vấn cùng tự phụ của Võ Hoàng hậu, sau khi đọc xong văn chương của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng không khỏi run lên ——

Loại văn chương này là do một tiểu cô nương thuở nhỏ lớn lên trong Dịch Đình, chỉ mới... mười mấy tuổi viết ra sao?

Không phải nói Thượng Quan Uyển Nhi dùng từ ngữ hoa mỹ, trau chuốt cỡ nào cho văn chương của mình, mà chính là...

Võ Hoàng hậu nhíu chặt đôi mày.

Thân ở tại vị trí tôn quý nhất Đại Đường, nàng có cơ hội tiếp xúc với đủ loại học sĩ uyên bác, trong đó cũng có rất nhiều thần đồng.

Nhưng Võ Hoàng hậu xem ra, những cái được gọi là "thần đồng" viết văn chương kia, phần lớn đều do dùng từ ngữ rườm rà theo dáng vẻ của đại nhân, cả bản văn chương đều không có lấy một thứ thuộc về chính mình.

Nói cho cùng, nhiều nhất xem như là học thuộc lòng rồi viết lại, chứ không thể gọi là "thần kỳ".

Thượng Quan Uyển Nhi lại khác.

Với ánh mắt sắc bén của Võ Hoàng hậu, nàng có thể mơ hồ phát giác ra hàm nghĩa bên trong văn chương của Thượng Quan Uyển Nhi, cố ý nguỵ trang thành dáng vẻ cũng như thức hành văn của "một tiểu hài nhi có chút tài mọn".

Có thể nói rằng Thượng Quan Uyển Nhi nguỵ trang rất khá, tựa như có thể qua mắt được tất cả mọi người, thậm chí có mấy chỗ còn cố ý dùng sai điển tích hoặc viết sai chữ.

Võ Hoàng hậu lại là một trong số rất ít người không bị nàng lừa ——

Cố ý sao?

Ngón tay Võ Hoàng hậu nhẹ nhàng đập lên văn chương trên bàn của Thượng Quan Uyển Nhi.

Khả năng thật sự có tài học, lại sợ bị lộ tài năng sắc sảo, sợ phải đứng mũi chịu sào (đảm nhiệm vị trí quan trọng), cho nên vật nhỏ này cố gắng ẩn giấu đi, đem bí mật cất giữ không thể nói cho người khác sao?

Thật thú vị!

Võ Hoàng hậu đưa ra kết luận sau cùng.

Nàng cũng không có gì đặc biệt, giờ phút này, trên khoé miệng của nàng còn treo một nụ cười, so với kết luận "thú vị" kia còn tăng thêm hứng thú.

Nàng cho gọi Triệu Ưng, để hắn cầm y nguyên những chữ viết cùng văn chương này đem trả lại Học Cung, đưa lại như cũ cho Quách lão đầu.

Dĩ nhiên không phải nàng sợ Quách lão đầu, chỉ là Quách lão đầu từng phụng dưỡng tiên đế, lại trôm nôm đương kim thiên tử từ nhỏ, nàng lại là hoàng hậu cũng nên có tư thái, biểu thị một chút cung kính, không phải sao?

Đám lão đầu nhi, lão thái thái thật sự phiền phức!

Võ Hoàng hậu yên lặng liếc mắt nhìn trời.

Tiết lão thái thái ở Tĩnh An cung cũng không hoà nhã với nàng! Giống như nàng đã gây vấn đề gì đó với lão thái thái vậy!

Nhớ tới vị kia trong Tĩnh An cung, nhãn tình Võ Hoàng hậu chợt sáng lên.

Chẳng phải Tiết lão thái thái ghét nhất phiền phức hay sao?

Vậy thì phải càng để bà bà gặp thêm phiền phức!!

Võ Hoàng hậu mừng rỡ khi nghĩ tới người khác gặp phải chuyện không ưng ý, hết lần này tới lần khác, cho dù gặp phải thứ gì, đối phương cũng sẽ không có cách nhấc chân thoát nổi.

Thế là nàng lại gọi Triệu Ưng, phân phó cho hắn như thế như thế.

Triệu Ưng nhận lệnh, lập tức nhanh chóng đi làm.

Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm bóng lưng vừa béo vừa linh hoạt của hắn, còn có tư thế "vì Thiên hậu nương nương, xông vào khói lửa cũng không từ nan" kia thật là buồn cười.

Kể từ năm đó nàng xử lý Tần Huy xong, lão gia hoả Triệu Ưng này phụng dưỡng nàng càng lúc càng thêm tận tâm tận lực.

Không biết có phải vì chuyện của Tần Huy mà hắn ý thức được rằng phải ôm thật chặt chân vàng chân ngọc của hoàng hậu thì mới có tiền đồ, hay là từ nay về sau không còn người cạnh tranh nữa mà làm việc càng hiệu quả hơn a.

Dù sao những chuyện đó cũng không trọng yếu, cái mà Võ Hoàng hậu muốn chỉ là kết quả.

Triệu Ưng làm việc nhanh chóng, rất nhanh liền trở về, đem chuyện bên trong Học Cung hồi bẩm với Võ Hoàng hậu.

Võ Hoàng hậu nghe xong cảm thấy hơi hài lòng.

Nàng đã bắt đầu mong đợi: Vật nhỏ họ Thượng Quan ở cùng Tiết lão thái thái nếu biết mọi chuyện là do nàng "tự mình an bài", không biết sẽ phản ứng thế nào.

Sợ là, các nàng đều phải ngoác mồm kinh ngạc đi?

Thế là Võ Hoàng hậu cảm thấy không gian buồn tẻ ngày hôm nay liền được điều hoà đi, tâm tình khoan khoái hơn nhiều.

Tâm thái nhẹ nhõm, tinh thần đầy đủ khiến cho nàng có thêm hứng thú phê duyệt liên tục mười mấy phần tấu chương, lại an bày một số chuyện hậu cung, sau khi xử lý xong đều cảm thấy không mệt mỏi.

Dùng chút trà bánh, Võ Hoàng hậu nhìn thấy sắc trời đã gần trưa, nàng cảm thấy có nhu cầu tiêu hoá thức ăn.

Nhớ tới sắp tới sinh thần của Tiết lão thái thái trong Tĩnh An cung, vừa hợp tình hợp lý, nói không chừng còn có một trận náo nhiệt để xem, Võ Hoàng hậu sao có thể bỏ qua?

Nàng lập tức phân phó nghi trượng, hướng tới chỗ Tĩnh An cung.

Chuyến này không uổng, nàng nhìn thấy cái gì?

Vậy mà nàng lại thật sự được gặp vật nhỏ kia!

Mặc dù nhiều năm qua chưa từng gặp vật nhỏ, nhưng chỉ vừa nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của nàng, Võ Hoàng hậu liền có thể xác nhận đó chính là tiểu vật nhỏ.

Võ Hoàng hậu liền cố ý ra vẻ kiêu căng, làm bộ chỉ xem vật nhỏ kia bất quá cũng chỉ là một tiểu cung nữ tầm thường, quả nhiên đã thấy vật nhỏ kinh ngạc vì sự xuất hiện của nàng.

Có ý tứ!

Võ Hoàng hậu nhẹ nhàng nhếch khoé môi khẽ cười, nhìn xuống thân ảnh nhỏ yếu đang quỳ bái, lại cố ý hỏi nàng là cung nữ ở cung nào.

Ha! Vậy mà vật nhỏ này lại nói là phụng mệnh từ Học Cung hành sự!

Vẫn y như thế... một bụng quỷ quyệt xảo trá!

Võ Hoàng hậu hừ thầm, cố ý cho nàng ngẩng đầu lên.

Đợi tới khi nhìn thấy nốt chu sa giữa mi tâm của Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Hoàng hậu mới làm bộ như nhớ ra điều gì: "Thì ra là ngươi a!"

Đương nhiên thời điểm Võ Hoàng hậu nói lời này, nàng cảm giác được Thượng Quan Uyển Nhi vừa có chút khẩn trương, lại vừa như thở phào một hơi dài vậy.

Lúc này trên gương mặt vật nhỏ không có biểu lộ gì khác thường, có thể lừa được người bên ngoài nhưng không lừa được cái nhìn của Võ Hoàng hậu.

Vậy là, vật nhỏ này thấy rất vui khi mình nhớ kỹ nàng sao?

Võ Hoàng hậu rất khẽ nhíu nhíu mày ——

Không vui!

Một chút Võ Hoàng hậu cũng không vui, vì tâm tư của mình bị bất kỳ người nào khám phá.

Kể cả vật nhỏ trước mặt này.

Thế là, Võ Hoàng hậu không khách khí bắt đầu làm khó Thượng Quan Uyển Nhi.

Nàng cưỡng đoạt kinh thư trong tay Thượng Quan Uyển Nhi nhìn xem, tất nhiên nàng thừa biết kinh thư đó là cái gì ——

Đây là những cái mà chính tay nàng tự an bày mà!

Võ Hoàng hậu không có hứng thú với kinh thư, nàng cảm thấy hứng thú chính là phản ứng của Thượng Quan Uyển Nhi: Nếu có thể thấy vật nhỏ này gặp thế khó, vậy thì sẽ cực kỳ thú vị nha.

Cuối cùng, Võ Hoàng hậu ngắt lời, đem Uyển Nhi cùng đi tới Tĩnh An cung.

Trong nội tâm Võ Hoàng hậu đang nghĩ cách, làm thế nào để xem náo nhiệt của vật nhỏ cùng Tiết lão thái thái, thế nhưng lúc nàng ngồi trên nghi trượng, nàng cảm thấy phía sau đầu mình giống như có một đôi mắt đang cưỡng ép phân tán lực chú ý của mình.

Thượng Quan Uyển Nhi bị nàng yêu cầu đi theo phía sau nghi trượng hoàng hậu, cái này cũng không là gì. Dù sao Võ Hoàng hậu vẫn cảm thấy bản thân có một loại kích động muốn quay lại nhìn, thật không thể hiểu!

Cũng chỉ là một tiểu tội nô, một tiểu cung nữ mà thôi, chẳng qua là có chút tài năng học vấn, thì thế nào?

Tương lai nhiều nhất cũng chỉ có thể dựa vào việc Võ Hoàng hậu nàng đề bạt mới được một bước lên mây, vậy thì không mau nghe theo nàng đàng hoàng a?

Thế nhưng mà ——

Nhưng mà cái gì?

Võ Hoàng hậu trố mắt chớp chớp, cảm thấy vừa rồi, trong đầu nàng có một khắc trống rỗng.

Cũng không hẳn là trống rỗng, mà mới vừa rồi không có bất kỳ dấu hiệu gì, thân ảnh mảnh khảnh của Thượng Quan Uyển Nhi cùng gương mặt càng ngày càng thanh lệ của nàng ấy cứ thể nhảy vào tâm trí Võ Hoàng hậu nàng.

Cổ quái nha!

Võ Hoàng hậu mất kiên nhẫn ngưng tụ điểm nhìn.

Đây gọi là cái gì?

Gọi là thân làm Hoàng hậu lại có tâm tư kiêng kị giai lệ mỹ mạo trong hậu cung hay sao?

Thật vậy a? Không phải sao?

Võ Hoàng hậu không khỏi nghĩ tới một chuyện: Nếu là Hoàng đế, hoặc bất kỳ nam nhân trong cung nào, tỉ như đám nhi tử của nàng, một khi nhìn thấy bộ dáng của vật nhỏ này, tư tưởng sẽ tác động thế nào?

Càng không hiểu sao, đầu lưỡi lúc này của nàng lại cảm thấy hơi chua...

Chẳng lẽ vừa mới ăn nhiều mứt mơ, bây giờ mới cảm thấy chua chua sao?

(ăn giấm mà không hay đó ta ưi~~~ mấy chương ngoại truyện này Võ Hoàng hậu hơi bị dễ thương)

- --------------------------------

A Chiếu: "Ta không có ăn giấm, thật mà!"