Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân

Chương 93: [NGOẠI TRUYỆN] A CHIẾU (PHẦN 6)



Thế gian này có một số việc, à không, phải nói là có rất nhiều chuyện không phải dùng bốn chữ "phòng bị chu đáo" liền có thể giải quyết được.

Tỷ như, lòng người.

Xưa nay Võ Hoàng hậu tự tán dương mình thông minh hơn so với người ngoài, càng nghĩ càng xa, càng chu toàn, nhưng nàng không thể không thừa nhận: Tất cả mưu tính sâu xa của nàng đều không bù được hai chữ "lòng người".

Năm đó, ngồi trên nghi trượng đi Tĩnh An cung, bị nghi trượng ngôi vị hoàng hậu vây xung quanh, nàng đã từng nghĩ tới dáng hình tinh tế, sâu thẳm tĩnh mịch của vật nhỏ Thượng Quan Uyển Nhi cùng khuôn mặt xinh xắn càng lúc càng thanh lệ của nàng ấy.

Khi đó, Võ Hoàng hậu càng lo lắng cho gương mặt đó hơn chính là vị chủ nhân của gương mặt kia, khí chất ngày càng trở nên tuyệt thế, nếu lỡ như trượng phu của nàng hay nhi tử của nàng nhìn trúng, từ đó cục diện hậu cung mà nàng đang nắm trong tay sẽ sớm bị đảo lộn đi?

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Bây giờ, nghĩ lại chẳng là gì đâu?

Bên trong Hành cung Đông đô Lạc Dương, Võ Hoàng hậu ngồi một mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm mình trong gương ——

Có phải kể từ lúc kia, rất nhiều rất nhiều năm, trước khi mọi thứ bắt đầu, nàng đã thật sự nảy sinh suy nghĩ không bình thường đối với vật nhỏ đó.

Có phải năm đó lúc nghĩ đến bộ dáng tuyệt thế của vật nhỏ, nàng đã "thèm nhỏ dãi" vậy rồi?

Có phải năm đó, nàng lo lắng vật nhỏ kia sẽ mị hoặc quân vương, làm loạn hậu cung, bất quá lúc đó nàng cũng không thấy bản tâm mình có loại tâm tư kia với vật nhỏ a... Này là lừa mình dối người hay sao? Ký thật trước đó, nàng thấy chua chua chính là đang ăn dấm a? (ghen đó mà)

Nghĩ tới đây, Võ Hoàng hậu không vui.

Nàng quệt quệt khoé môi nhìn mình trong gương, tiếp đó giống như đột nhiên xuất hiện vật gì kích thích, lại bỗng dưng mím bờ môi, liền phục hồi bộ dáng kiêu ngạo vốn có.

Mới vừa rồi, thời điểm nàng thấy không vui quệt khoé môi, đôi mắt sắc bén của nàng nhìn thấy chỗ cánh mũi hiện ra vài... nếp nhăn.

Nếp nhăn...

Thế là nàng sinh chán ghét thứ này!

Nàng chưa từng làm bạn với những thứ chán ghét!

Thế là Võ Hoàng hậu tức giận, bỗng dưng đứng dậy, không tiếp tục nhìn mình trong gương nữa.

Trong trí nhớ của nàng, trước nay chỉ có xinh đẹp, da vẻ trước giờ của nàng chỉ có bóng loáng, trắng nõn, không một vết nhăn, không có nửa điểm đốm li ti.

Nhưng bây giờ thì ——

Đường vân nếp nhăn bé xíu kia, lại trở nên phóng đại vô hạn trong ý niệm của nàng, biến thành một loại kinh sợ, nhắc nhở tuổi tác mà nàng đang tồn tại.

Lý trí của Võ Hoàng hậu rất rõ, nguyên nhân để những thứ đáng sợ này xuất hiện trên mặt của nàng là vì bao nhiêu ngày nay nàng đã bôn ba cùng mệt nhọc.

Hoàng đế hấp hối, thế lực khắp nơi ngo ngoe muốn động, mọi sự tình đều rất cần nàng lao tâm khổ trí, rất cần nàng phí hết tâm tư đi phỏng đoán vô số người liên quan. Dù cho thân thể nàng có khoẻ mạnh đi nữa, dù cho trước nay mỗi khi gối đầu liền ngủ ngon như nàng, cũng có đêm ngủ không yên giấc với vô số suy nghĩ mệt nhọc, sâu xa.

Thế nhưng, lý trí đã an bày mọi thứ, nhưng về phương diện tình cảm, Võ Hoàng hậu vẫn không có cách nào đối mặt với nếp nhăn xuất hiện trên mặt mình.

Loại cảm giác "không có cách nào đối diện" này, không để cho nàng không nghĩ tới, tựa như bừng tỉnh khi gương mặt của Uyển Nhi lại xuất hiện trong tâm trí nàng ——

Khuôn mặt thiếu nữ thanh tú kia hiện ra rực rỡ chói chang, còn có khả năng tương lai vô cùng xán lạn, con đường sinh mệnh phía trước không thể lường nổi...

Thật sự là chán ghét mà!

Nội tâm Võ Hoàng hậu đột nhiên phát sinh cảm giác nhụt chí.

Nàng cùng với vật nhỏ kia chênh lệch tuổi tác không ít, nàng không khỏi tưởng tượng rằng, tương lai sẽ có một ngày vật nhỏ lớn tuổi hơn, mà nàng thì sẽ dần dần già đi, khắp người, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, chỉ có thể nằm một mình trên giường...

Vật nhỏ kia nhất định sẽ ghét bỏ nàng mất?

Nói như thế, thật đúng là nàng đang "thèm nhỏ dãi" vật nhỏ a!

Võ Hoàng hậu thở dài một hơi.

Lồng ngực bị ứ trệ của nàng cũng không vì thế mà bớt đi.

Ngược lại lông mày của nàng càng nhíu chặt hơn: Đêm đó, vật nhỏ khóc đến đáng thương, thế nào lại giống như mình làm cho nàng ấy thống khổ a. Giống như... chẳng lẽ, cảm giác vật nhỏ có tâm tư dị dạng với mình chỉ là ảo giác hay sao?

Võ Hoàng hậu luôn luôn tự tin, hiện tại lại hoài nghi mị lực của chính mình.

Tay phải của nàng không tự chủ lục tìm về phía cổ tay kia...

Trên cổ tay trái của nàng, chính là đang đeo lấy chuỗi phật châu Nam hồng mã não từng thuộc về Uyển Nhi.

Bởi vì được Uyển Nhi đeo rất nhiều năm, bên trong chuỗi phật châu đã thấm dần khí tức cùng nhiệt độ của Uyển Nhi.

Thế là, thời điểm Võ Hoàng hậu chạm tới chuỗi phật châu, cảm giác kỳ quái lại giống như đang vuốt ve chạm vào da thịt Uyển Nhi.

Loại cảm xúc này làm cho trái tim Võ Hoàng hậu không còn cảm thấy hoảng loạn hơn nữa.

Cuối cùng, vật nhỏ kia cũng đã thuộc về nàng...

Võ Hoàng hậu nghĩ tới đây, trong mắt hơi ửng ửng hồng.

Tư vị kiều diễm tỉ mỉ trong đêm đó bỗng nhiên lại chấn động trong lòng nàng ——

Nàng lại nghĩ tới thứ gì đó vô cùng trọng yếu: Theo lý mà nói, vật nhỏ kia vốn nên... Thế nhưng là vì cái gì?

Sắc mặt Võ Hoàng hậu lại ủ dột.

Đã từng hoài nghi vài điểm, chỉ vì một khắc cũng không ngừng bận rộn mà những thứ này chỉ mới kịp loé lên trong đầu Võ Hoàng hậu rồi lại vụt tắt mấy lần; mà giờ khắc này, khi đại cục cơ bản đều hết thảy kết thúc, nàng tựa hồ xem như đã hoàn toàn thắng lợi, rốt cuộc đầu óc nàng cũng đã rảnh rỗi tiếp tục suy tư chuyện kia.

Mà loại suy tư này, làm cho nàng cảm thấy trong lòng trở nên phiền muộn hơn.

Không thể nào!

Phản ứng đầu tiên của Võ Hoàng hậu chính là phủ định lại ý nghĩ của mình, thế nhưng mà... Thế nhưng mà nàng sống trong cung nhiều năm, cũng đã sớm biết, thế gian này hết thảy đều có khả năng.

Có phải là hoàng...

"Thiên hậu..." - Thanh âm của thị nữ cắt ngang suy nghĩ của Võ Hoàng hậu.

Võ Hoàng hậu bị mất hứng ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn.

Tên thị nữ kia là phụng dưỡng việc trang điểm cho Võ Hoàng hậu, nhất thời thấy cái nhìn của nàng liền bị doạ đến hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

"Thần thiếp phụng dưỡng... phụng dưỡng Thiên hậu nương nương trang điểm..." - Thanh âm thị nữ run rẩy.

Nghe được hai chữ "trang điểm", Võ Hoàng hậu lại cảm thấy phiền muộn, nếp nhăn nho nhỏ trong gương lúc nãy lần nữa hiện ra trước mắt nàng.

"Cần gì phải trang điểm!" - Võ Hoàng hậu không vui nói.

Ý của nàng là: Trẫm đã đẹp mắt như vậy rồi, còn cần phải dùng trang dung che lấp hay sao? Chẳng lẽ trẫm đã già rồi ư?

Tên thị nữ kia lại không hiểu được tâm tư nàng, mỗi sáng vẫn đều trang điểm nhiều năm, chẳng phải Võ Hoàng hậu đã sớm quen thuộc hay sao, còn có điều gì không ổn a?

Nhớ tới thời gian gần đây Thiên hậu nương nương đều vất vả, tuỳ tùng bên cạnh hầu hạ hết sức cẩn thận, thị nữ liền hít một hơi lạnh.

Sau đó liền tươi cười, ân cần nói: "Đây là tân đan khấu (sơn móng tay), Thiên hậu nương nương ngài ——"

Thị nữ nghĩ đã lâu rồi Thiên hậu nương nương chưa bôi sơn móng tay, chỉ sợ trước đó cũng không có tâm tình. Xưa nay Thiên hậu nương nương đều thích những thứ mới mẻ, nếu mình dâng lên, có thể Thiên hậu nương nương sẽ cao hứng một chút.

Ai ngờ, Võ Hoàng hậu không chỉ không có nửa đểm cao hứng, thậm chí thái độ còn dữ tợn: "Từ khi nào dám tiến cống loại vật này! Đem xuống đi!"

Nàng vừa nói, dường như vừa rất ghét bỏ thứ đan khấu màu đỏ bên trong khay.

Xem như lần này thị nữ bị doạ thật rồi, vội vàng cúi thấp đầu, bưng khay lui xuống, ngay cả chuyện trang điểm cũng không dám nhắc lại.

Võ Hoàng hậu vô thức dùng ngón cái tay phải miết xuống giữa ngón trỏ cùng ngón giữa bàn tay phải ——

Không có móng tay dài cách trở, đầu ngón tay trơn nhẵn, xúc cảm mượt mà, nhưng lại có chút đơn điệu.

Tại sao lại đơn điệu?

Võ Hoàng hậu mấp máy môi trên mặt xẹt qua mấy tia khó hiểu.

Đôi mắt nàng hơi híp lại, giống như đang ngẫm nghĩ tư vị.

Bởi vì đêm đó không có được thứ... thuộc về người kia, cho nên mới nhàm chán đơn điệu hay sao?

Đáy lòng Võ Hoàng hậu xẹt qua tư vị phức tạp.

Sau đêm hôm đó, nàng không còn giữ móng tay nữa.

Tựa như... tựa như tuỳ thời chuẩn bị để lần nữa rong chơi chỗ kia...

Hai gò má Võ Hoàng hậu không kiềm được ửng đỏ lên. (tui cũng ửng đỏ theo luôn á~)

May mà lúc này trong điện không có người ngoài, nếu không, lỡ bị người thứ hai nhìn thấy đường đường là Thiên hậu nương nương lại lộ ra thần sắc thiếu nữ hoài xuân, e là đối phương sẽ bị doạ cho té xỉu a?

Võ Hoàng hậu ý thức được cảm giác nóng đỏ trên gương mặt của mình, vội vàng ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm chỉnh trở lại.

Nàng không nghĩ rằng bộ dáng kia của mình sẽ doạ được ai, ngược lại nàng cảm thấy tự mình mất mặt ——

Đường đường là Thiên hậu nương nương cũng không phải dựa vào thẹn thùng mà đạt tới địa vị như hôm nay.

Cửa đại điện, Triệu Ưng thò đầu ra.

Hiển nhiên hắn đã biết được tin tức - tâm tình Võ Hoàng hậu đang không tốt.

"Chuyện gì?" - Võ Hoàng hậu liếc hắn.

Triệu Ưng vội vàng hiện thân ảnh, mỉm cười hành lễ nói: "Là Bệ hạ nơi đó."

Nghe được tin tức của Hoàng đế, Võ Hoàng hậu vội ép mình lấy lại tinh thần, rời khỏi những tưởng tượng không đâu.

"Thì thế nào?" - Nàng hỏi, trong giọng điệu đã lộ ra vài tia mất kiên nhẫn.

Triệu Ưng giống như căn bản không nghe thấy sự mất kiên nhẫn của Võ Hoàng hậu, biểu lộ vẫn không mảy may thay đổi, chi tiết trả lời: "Bệ hạ đã tỉnh, la hét nói muốn gặp ngài."

La hét...

Võ Hoàng hậu nhướng mày: "Đi thôi!"

Nàng thản nhiên đứng dậy, đi về phía điện Hoàng đế đang nằm trên giường bệnh, mặc bộ y áo đơn giản, bộ dáng không trang điểm phấn son, nhìn qua thật giống như nàng đang lo lắng thay cho bệnh tình của Hoàng đế vậy.

Triệu Ưng một mực cung kính theo hầu phía sau.

"Trường An thế nào?" - Võ Hoàng hậu đi vài bước bỗng nhiên ngừng chân, hỏi.

Triệu Ưng hiểu ý, vội thấp giọng trả lời: "Nghe nói Vi gia không được an phận, cùng Bùi tướng có chạm tráng!"

"Không an phận?" - Võ Hoàng hậu sầm mặt lại.

Tiếp theo thanh âm trở nên lạnh lùng: "Tri cáo cho Tống Lệnh Văn, nếu nhân gia họ Vi dám có chủ ý công kích Tĩnh An cung, giết không ra."

Ba chữ "giết không tha", cứ như vậy được nàng phun ra khỏi miệng.

Triệu Ưng không khỏi âm thầm rùng mình.

Hắn hiểu rõ điều này đại biểu cho điều gì, không chỉ đơn giản là chú ý giết người. Nếu Vi gia thực sự có can đảm đối đầu Tĩnh An cung, nói đúng hơn là dám làm gì Thượng Quan nương tử, Võ Hoàng hậu thật sự sẽ không ngại khuấy lên huyết vũ tinh phong (gió tanh mưa máu), long trời lở đất!

Nghĩ tới Vi gia kia là nhạc phụ của Thái tử, trong cổ Triệu Ưng khó khăn nuốt nước bọt một cái, thầm nghĩ, thần phật bồ tát phù hộ, người nhà họ Vi tuyệt đối đừng khinh suất, không phải chỉ để bảo vệ chính mình mà còn không được phép xảy ra sự tình đáng sợ nào.

Có người nào không vui mà lại có thể sống an ổn qua ngày được đâu? Không vui thì làm sao mà sống an ổn cho được?

Triệu Ưng tiếc cho sinh mệnh, giờ phút này hắn chỉ có thể ngày ngày khẩn cầu lão thiên phù hộ Thượng Quan nương tử trường mệnh bách tuế (sống lâu trăm tuổi), không bệnh không tai ương.

Bên trong tẩm điện, Hoàng đế nằm trên giường bệnh mặc bộ áo gấm dưới chăn, thân hình chỉ còn lại xơ xác xương khô.

Gương mắt của hắn đã hóp xuống, đôi mắt càng thêm nổi bật xông ra.

Nhân sinh tàn lụi, cho dù là tôn vị đế vương cũng không thoát khỏi, còn đâu nửa phần bộ dáng thẳng tắp oai hùng khi xưa?

Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Hoàng đế giống như bắt được ngọn cỏ cứu sinh, năm ngón tay mở ra, ý muốn sờ về phía Võ Hoàng hậu.

"Nhị nương..." - Thanh âm của hắn khàn khàn rất khó nghe được.

Võ Hoàng hậu hơi rũ mắt xuống, nhìn theo dáng hình đôi tay khô gầy, mất hết huyết sắc đang nắm lấy bàn tay mình.

"Cửu lang có chuyện gì?" - Võ Hoàng hậu cố gắng để cho giọng điệu của mình ra vẻ một vị thê tử tốt.

Có lẽ, người sắp chết địa tâm thường cực kỳ nhạy bén, sáng sủa, Hoàng đế tựa như đã nhận ra tâm tình khác thường của nàng, chỉ nắm chặt tay nàng, nửa ngày không nói gì.

Võ Hoàng hậu cũng không lên tiếng, tiếp tục giằng co với sự im lặng của hắn.

Đại điện lớn như vậy lại bất chợt tĩnh lặng như tờ.

Lúc lâu sau, vẫn là Hoàng đế mở miệng trước.

"Nhị nương, ta sắp chết rồi..." - Hắn nói, giống như đã tích đầy đủ khí lực.

Bờ môi Võ Hoàng hậu giật giật, tự trấn an mình, bất luận thế nào cũng không được mở miệng.

Nàng hi vọng hắn chết sao? Không phải hi vọng sao?

Nói không rõ ràng.

Có lẽ, chỉ có "mâu thuẫn" mới có thể hình dung khái quát tâm trạng Võ Hoàng hậu trong giờ khắc này.

"Nhị nương..." - Hoàng đế lắc lắc tay Võ Hoàng hậu.

Võ Hoàng hậu nhíu mày, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía hắn: "Bệ hạ muốn nói cái gì?"

Hoàng đế nghe được cách nàng xưng hô với mình, ánh mắt phân tán, không biết là đang nghĩ cái gì.

"Thái Bình đâu?" - Hắn suy yếu hỏi: "Sao Thái Bình không tới gặp phụ hoàng của nàng... lần cuối?"

"Đám Lệnh nhi cùng Tam lang, Tứ lang chẳng mấy chốc sẽ tới. Bệ hạ chờ chút." - Võ Hoàng hậu bình tĩnh nói.

"Nàng... có phải Lệnh nhi vẫn còn giận ta không..." - Ánh mắt Hoàng đế sâu kín.

Võ Hoàng hậu không lên tiếng.

Hoàng đế thở một hơi thật dài: "Nàng không thích Tiết Thiệu... Nàng chán ghét hôn sự này..."

Võ Hoàng hậu chỉ nhíu mày, vẫn không nói lời nào.

Hồi lâu, trong điện lần nữa lại rơi vào trầm mặc.

Hoàng đế thở vài tiếng hổn hển, hắn lại siết chặt tay Võ Hoàng hậu.

"Nhị nương, tôn nhi của chúng ta... Yến vương Long Cơ nó... nó là cốt nhục duy nhất của Hoằng nhi... Nàng..."

"Bệ hạ đã phong nó làm Yến vương, nó cũng chỉ mới ba tuổi!" - Võ Hoàng hậu quyết tuyệt cắt lời Hoàng đế.

"Nhưng nó là nhi tử của Hoằng nhi... Hoằng nhi là do nàng hoài thai mười tháng..." - Thần sắc trên mắt Hoàng đế dần dần mất đi, sau cùng vẫn dốc sức giãy dụa: "... Nó không có cha mẹ, rất đáng thương... Thái Bình lại đối với nó... Nhị nương, nàng phải đối xử tốt với nó a!"

Trong lòng Võ Hoàng hậu cuồn cuộn dữ dội, nóng lòng muốn nói ra, tính tình nàng xưa nay không thích tìm lấy phiền phức cho bản thân.

Thế nhưng, khi nàng nhìn thấy ánh mắt gần như cầu khẩn của Hoàng đế, cuối cùng vẫn đem hết tất cả lời nói nuốt vào trong.

Hoàng đế thấy Võ Hoàng hậu không phản bác lại, nội tâm liền lộ ra vài điểm hài lòng.

Thân thể của hắn buông lỏng, tựa như vừa giải quyết xong một chuyện cực kỳ trọng đại.

Hoàng đế yên lặng nhìn chằm chằm hình trang sức trên đỉnh đầu, tựa như đang nhìn tới một nơi rất xa xôi.

"Thượng Quan..." - Hoàng đế lẩm bẩm.

Võ Hoàng hậu giật mình một cái: Họ Thượng Quan này được phát ra từ miệng Hoàng đế, giống như hắn đã quên đi sự tồn tại của Võ Hoàng hậu, một mình lâm vào hồi ức.

"Thượng Quan Nghi... năm đó, trẫm không nên hại cả nhà hắn..." - Hoàng đế nói.

Sắc mặt Võ Hoàng hậu đã rất khó coi.

Tại thời khắc hấp hối, Hoàng đế lại tựa hồ bỏ qua toàn bộ trọng tội muốn phế bỏ Võ Hoàng hậu của Thượng Quan Nghi năm đó, đúng là thảm hoạ.

"Hoàng hậu!" - Hoàng đế đột nhiên nắm lấy tay Võ Hoàng hậu.

Lần này, hắn không gọi nàng là "Nhị nương", không phải lấy thân phận trượng phu đối mặt với thê tử nữa, mà là dùng thân phận Hoàng đế đối diện với Hoàng hậu.

Hắn chăm chút khoá chặt đôi mắt của Võ Hoàng hậu, không thèm quan tâm đến ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng của nàng ——

"Thượng Quan... Uyển Nhi là một cô nương tốt... Nàng, nàng tuyệt đối đừng làm khó nàng ấy!" - Hoàng đế vội vàng nói.

Võ Hoàng hậu không còn đủ kiên nhẫn như trước nữa.

Bỗng nhiên nàng bội hất cánh tay Hoàng đế ra, đứng phắt dậy.

Võ Hoàng hậu dùng tư thái hùng hổ hết sức doạ người, bức thẳng Hoàng đế:

"Phạm quan về sau lại được phong cung phi, đã là vinh hạnh đặc biệt lắm rồi, bệ hạ còn muốn như thế nào? Là muốn để nàng thay thế thần thiếp, ngồi lên hậu vị hay sao?"

Hoàng đế bị doạ đến run rẩy, càng lộ ra bộ dáng vô cùng suy yếu.

Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm đôi mắt bất lực kia, cắn chặt răng, một suy đoán đáng sợ nào đó làm cho đáy lòng nàng phát lạnh, lạnh đến thấu xương.

Thế là nàng ức chế không nổi, run rẩy không ngừng.

Nàng ép buộc mình không được đem những chuyện đáng sợ kia nói ra lần nữa, chỉ hít một hơi mạnh, chất vấn lại:

"Bệ hạ đang cảm thấy năm đó có lỗi với Thượng Quan Nghi sao? Vậy xin hỏi bệ hạ, Chử Toại Lương bị lưu vong kia, bệ hạ thấy xứng đáng sao? Còn có thân cữu cữu (cậu ruột) của bệ hạ, cả nhà Trưởng Tôn Vô Kỵ, bệ hạ cảm thấy xứng đáng sao?"

Hoàng đế nghe Võ Hoàng hậu chất vấn xong, vẻ mặt liền xám xịt, sinh mệnh nhanh chóng trôi qua.

Thời điểm Võ Hoàng hậu nói đến chữ cuối cùng, Hoàng đế liền phun ra một ngụm máu tươi, ho lên kịch liệt, tựa như tắt thở.

Võ Hoàng hậu lách mình né tránh ngụm máu tươi kia.

Giống như căn bản không nhìn thấy tình trạng thảm hại của Hoàng đế, nàng kiên quyết xoay người, nghiêm nghị phân phó: "Người đâu! Truyền thái y!"

Mà chính nàng, dưới sự theo hầu của Triệu Ưng, liền rời khỏi tẩm điện không ngoái đầu nhìn lại.

- ----------------------

Trung thu vui vẻ nha, mọi người dễ cưng ~~

Chương kế tiếp sẽ trở lại chủ tuyến chính văn.