Đông Quân – Cửu Yến

Chương 10



Đông Quân híp mắt lại, nhìn tinh tử lấp lánh trên đầu ngón tay thiếu niên, vẻ mặt bình thản nhưng mang theo chút buồn bã.

Hắn nhớ rõ lúc ấy sau khi mình biểu đạt tình cảm của bản thân, Thanh Lam ngồi trên chạc cây đung đưa chân, cười như không nói: “Thích ta? Miệng lưỡi thần tiên các ngươi giỏi nhất là lừa gạt. Vị nào đi cùng ngươi mà chẳng như mộc xuân phong*, làm thế nào mà ta biết được ngươi thật sự thích ta chứ?”

*Như mộc xuân phong(如沐春风): 1. ý chỉ được khai sáng, được cảm hóa hay nhận được điểu bổ ích khi ở chung với người có đức hạnh cao thượng, có học thức cao. được soi sáng, được cảm hóa,… | 2. chìm đắm trong hoàn cảnh tốt đẹp, tâm tình vui sướng thoải mái. Giống như đứng trong gió xuân ấm áp. Ý trong này của Thanh Lam là Đông Quân toàn quen với những người có phong thái, đạo đức cao thượng uyên bác thì sao lại để ý lại thích Thanh Lam được. Tui là tui hiểu vậy, ai có cách hiểu khác thì chỉ tui.

Sau đó Đông Quân tặng tinh tử cho cậu.

Thanh Lam thích đến không rời tay, nhưng ngoài miệng lại nói: “Hái tinh tử trên trời cho ta? Cách lấy lòng cũ rích của con người, thoại bản của phàm nhân thật chẳng ra sao.”

Thật ra tinh tử kia vốn không phải nhặt được trong thiên hà, mà là dùng hai ngàn năm tu vi cùng một nửa nguyên thần của Đông Quân ngưng kết tạo thành. Cuối cùng trong trận kiếp nạn thiên địa đã đỡ một đòn trí mạng thay Thanh Lam, khiến lửa niết bàn bốc cháy trước kỳ vũ hóa.

Mà Đông Quân cũng vì thế mà bị trọng thương.

Hồi đó Thanh Lam thích tinh tử lắm, nhưng ngũ phượng* người nào người nấy cao ngạo, dù tính cậu có thẳng thắn hơn nữa cũng không biết nên bày tỏ thế nào, cuối cùng đưa cho Đông Quân cái chuông bầu bạn với mình từ nhỏ ra coi như trao đổi.

*Ngũ phượng: có một phiên bản nói Phượng Hoàng có 5 đứa con, bao gồm: Chân Phượng, Nhạc Trạc, Uyên Sồ, Thanh Loan và Hồng Hộc.

Đông Quân đi tìm Nguyệt lão lấy được mấy sợi chỉ đỏ, bện thành vòng, sau đó xỏ chuông thắt vòng lên cổ chân Thanh Lam.

Mỗi khi Thanh Lam vui vẻ trên giường trúc, tiếng chuông giòn giã vang lên không dứt bên tai.

Nhưng Đông Quân nhớ rõ, “tinh tử” này năm ấy sau khi chắn hộ Thanh Lam đã ảm đạm đi rất nhiều, khác một trời một vực so với dáng vẻ sáng chói của hôm nay.

Thanh Lam cầm nó lăn qua lộn lại một lúc lâu, sau đó hỏi Đông Quân với giọng điệu mềm nhũn: “Kiếp trước ta để lại cái này sao?”

Vì thế Đông Quân kể hết ngọn nguồn không giấu giếm chút gì cho cậu nghe.

Thanh Lam chống đầu kiên nhẫn nghe xong, nhân vật chính trong câu chuyện kia rõ ràng là cậu, nhưng bởi vì bản thân không nhớ được gì mà nảy sinh cảm giác xa lạ không nói rõ được.

Nói thật, cậu hơi ghen tị với mình trước khi niết bàn.

Cậu nắm tinh tử kia, ngửa đầu hỏi nhỏ Đông Quân: “Nó xem như là của ta nhỉ?”

Đông Quân gật đầu: “Tặng cho ngươi thì đương nhiên là của ngươi.”

“Vậy ta có toàn quyền xử lý nó.” Thanh Lam nói xong, nhét thẳng nó vào miệng, nuốt xuống.

Cậu không thể nào chịu được việc phải chia sẻ sự yêu thích của Đông Quân với kẻ khác, cho dù đó là cậu trước khi niết bàn cũng không được.