Đông Quân – Cửu Yến

Chương 9



“Thần quân!” Vừa mở mắt đã nhìn thấy người trong lòng, Thanh Lam nhào qua muốn cọ cọ gò má của Đông Quân, kết quả khi tầm mắt rơi lên cánh tay trơn bóng của bản thân thì ngây người chớp chớp mắt.

Cậu cúi đầu, nhìn đi nhìn lại bàn tay của mình, nắm thành quyền rồi lại thả ra. Đông Quân còn tưởng cậu vẫn chưa thích ứng với thân người sau khi hóa hình, kết quả lại nghe cậu òa khóc thành tiếng: “Hu hu hu ta trụi lông rồi, xấu quá đi hu hu hu…”

Đông Quân bị màn nước mắt bất thình lình này làm cho bối rối, chỉ đành phải xốc tay áo lên lau khuôn mặt đầy nước mắt kia cho cậu, dịu dàng dỗ dành: “Không bị trụi, vẫn là Thanh Loan nhỏ xinh đẹp nhất kia.”

Thanh Lam ngước mắt lên, thút thít hỏi hắn: “Thật sao?”

Đông Quân nói chắc chắn: “Thật.”

Vì thế nước mắt của Thanh Lam nói ngừng là ngừng.

Cậu khoác thanh sam lên, nhảy xuống khỏi ngực Đông Quân, vẫn còn nhảy bịch bịch giống hồi trước chạy ra ngoài, chuông đeo nơi mắt cá chân để lại tiếng trong trẻo giòn vang như châu ngọc rơi trên mâm phía sau lưng.

Đông Quân đỡ trán, bất đắc dĩ gọi người lại, vừa chỉnh đốn xiêm y lại cho cậu vừa nói, nếu đã hóa thành hình người, thì việc đầu tiên phải làm chính là mặc quần áo tử tế đã.

Bởi vì chiều cao khác biệt, quần áo của Đông Quân sau khi mặc trên người Thanh Lam, vạt áo dài đến nỗi kéo trên đất.

Cậu nghiêng đầu nhìn động tác cột đai lưng của Đông Quân, chớp mắt mấy cái, ngón tay bấm đạo quyết. Không khí quanh thân nhẹ đong đưa, những chiếc lông vũ xanh thẫm theo gió bọc lấy cậu từ dưới lên trên, đến khi tản ra dường như chúng đã biến thành một bộ trường bào nghiêm chỉnh trên người cậu.

Đông Quân lắc đầu cười khẽ, nghĩ đúng là mình quan tâm quá sẽ bị loạn, quên mất rằng hai người đều biết pháp thuật.

Hắn lấy cái hộp gỗ khắc hoa tinh xảo ra, trả lại cho Thanh Lam: “Vật về nguyên chủ.”

“Có phải là chủ hay không cũng không chắc được.” Thanh Lam nhận lấy, cảm nhận hơi thở tương tự nhưng lại có chút khang khác của mình trên đó, chua xót nói.

Hai luồng linh lực tương tự hòa vào nhau, chiếc chìa khóa treo bên ngoài tự bay tới.

Thanh Lam hơi tò mò mở hộp ra, phát hiện bên trong là một mảnh vỡ sáng lấp lánh.

Giống như tinh tử nhặt được từ trong thiên hà vậy.