Động Xuân Tâm

Chương 82



Giống như một cái đầm nước tuyệt vọng được rót vào sinh khí bừng bừng, dưới tường thành, mọi người nghe tin báo mà vui mừng đến bậc khóc, giọng run rẩy kêu lên, dùng hết sức lực toàn thân còn lại để tiếp tục chống đỡ cửa thành trước mặt một lần nữa.

Bên ngoài cửa thành, quân trận màu đen tuyền giống như con mãng xà khổng lồ vẫy đuôi, không thể ngăn cản, trong giây lát đã quét về phía cánh sau của quân địch.

Phản quân hốt hoảng quay đầu lại, như kiến được thả ra khỏi ngục Tu La, tứ tán chạy tán loạn.

Chủ tướng Diều Hâu liền phát hiệu lệnh, muốn ổn định quân tâm bên mình, nhưng mặc cho hắn kêu to gọi nhỏ như thế nào đều không làm nên chuyện.

Một tòa thành trì chỉ có 5000 quân coi giữ 5000, bọn họ trước sau xuất động đại quân gần mười vạn vây công, một trận chiến lại một trận chiến tấn công mãi không được, thì đến một khắc này, cờ xí màu đỏ đậm của Huyền Sách Quân lấy khí thế liệt hỏa cháy lan ra đồng cỏ mà đến, ai còn có sức lực tiếp tục chống chọi một trận này?

Cửa thành mở rộng ra, quân coi giữ thành Hạnh Dương mở to đôi mắt đỏ hồng đầy tơ máu trào tấn công ra, mang theo phẫn hận uất nghẹn sau khi ác chiến mấy ngày liền cùng với sát khí đoạn tuyệt đường lui lại của địch nhào đến, làm đám quân địch đang chạy tứ tán không ít kẻ chết dưới lưỡi đao.

Tình thế trên chiến trường thực mau đã nghiêng về một phía, mắt thấy quân địch bị một đường huyền sắc kia nhanh như gió cuốn vây quanh, cắn nuốt, trên thành lâu, Khương Trĩ Y rốt cuộc rung rung lông mi, buông tụ tiễn đang nhắm ngay cổ mình xuống, dán chặt mắt vào thân ảnh thiếu niên tướng quân đang một đường mở lối cho binh sĩ giết đến dưới thành.

Thiếu niên huyền thẳng lưng ngồi cao cao trên chiến mã, trường thương rút ra khỏi lòng ngực chủ tướng Diều Hâu của phản quân, một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy hắn, hung hăng dùng một thanh kiếm rơi ở bên cạnh ghim người lên tường thành, rút cờ xanh của phản quân, giơ tay ném xuống thật mạnh, ngẩng đầu nhìn lên phía thành lâu.

Trên thành, dưới thành, xa xa nhìn nhau một chớp mắt, như trải qua tam sinh.

Nguyên Sách xoay người xuống ngựa, đi nhanh tiến vào. Khương Trĩ Y xách làn váy lên, quay đầu chạy như điên xuống, theo từng bậc cầu thang một đường xuống khỏi tường thành, chạy như bay ra khỏi cổng thành, xuyên qua những thi thể ngang dọc dưới chân, giơ cánh tay ôm chặt áo giáp cứng rắn lạnh băng của hắn.

Nguyên Sách một tay cầm thương, một tay ôm lấy sau đầu nàng, ôm chặt người vào trong lòng ngực.

Nước mắt nóng hổi của Khương Trĩ Y trào ra khỏi hốc mắt, rơi vào trên áo giáp hắn, bảy ngày nay ngay cả sợ hãi cũng không dám phát ra tiếng, thì lần đầu tiên lớn tiếng khóc ra: "Chàng rốt cuộc tới rồi ——"

Cằm Nguyên Sách đè chặt trên đỉnh đầu nàng, kẻ trước nay khí phách hăng hái, ngay cả giết người cũng cười thì giờ phút này thanh âm run rẩy nói: "...... Thực xin lỗi, là ta tới chậm."

Tiếng gào thét giết chóc tứ phía dần dần dừng lại, một tiếng hí yếu ớt vang lên, một con chiến mã bỗng nhiên kiệt lực ngã xuống.

Chiến trường đã trở nên gió êm sóng lặng, từng con chiến mã thay phiên nằm xuống, lập tức, kỵ binh của Huyền Sách Quân cũng ngã xuống trên mặt đất, ngưỡng mặt nằm trên núi tử thi, nhìn ánh mặt trời trên đỉnh đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nguyên Sách buông Khương Trĩ Y ra, nhìn trên dưới nàng: "Có bị thương không?"

Khương Trĩ Y ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện đáy mắt hắn tơ máu trải rộng, môi nhợt nhạt, cũng đã là mệt mỏi tới mức nỏ mạnh hết đà.

"...... Không có, ta tốt lắm, chàng thì sao, có bị thương hay không?"

Một binh lính Huyền Sách Quân tiến lên hồi báo: "Thiếu tướng quân, quân địch ở cửa Tây thành đã bị tiêu diệt!"

Nguyên Sách chùi nước mắt cho Khương Trĩ Y xong, quay đầu lại nhìn một chúng tướng sĩ phía sau, chậm rãi mở miệng: "Mọi người, vào thành nghỉ ngơi chỉnh đốn, chờ đợi viện quân kế tiếp đến ——"

Vừa dứt lời, cả người thẳng tắp ngã ra sau.

"...... Nguyên Sách!" Khương Trĩ Y hoảng loạn kéo tay hắn một phen, cũng theo hắn ngã xuống, đổ vào trên người hắn.

Khương Trĩ Y ngồi bên cạnh giường, cúi đầu nhìn mặt người đang ngủ trên giường, cầm khăn ướt lau lau trán hắn, gương mặt, thái dương, mỗi một ngón tay, sau đó đưa khăn cho Kinh Chập phía sau.

Người vốn cảnh giác đến mức khi ngủ mơ chỉ cần có ai đến gần liền muốn bật dậy, thế mà vừa rồi được Lý Từ Phong cởi giáp, thay quần áo, lau mình giúp, sau đó lại được nàng chăm sóc như vậy nửa ngày, thế mà một chút động tĩnh cũng không có, ngủ đến trời đất tối sầm.

Nếu không phải Lý Từ Phong ở bên trả lời từng câu từng câu hỏi của nàng, mỗi một chốc lại bắt mạch, lại trả lời, nói thiếu tướng quân thật sự, thật sự, thật sự chỉ là đang ngủ mà thôi thì nàng thật sự không an tâm nổi ——

Mới vừa rồi hỏi Lý Từ Phong, Khương Trĩ Y mới biết được, trong mấy ngày nàng chịu đựng chống cự ở nơi này, thì kỳ thật Nguyên Sách càng chịu vất vả nhiều hơn nàng.

Tháng sáu, Hà Tây gần như nhận được tin tức cùng lúc với triều đình, chỉ biết ba châu phía Nam bùng nổ tình hình hạn hán cùng nạn đói, nhưng không rõ tình thế nghiêm trọng tới mức độ nào.

Lúc trước Nguyên Sách truyền tin nhắc nhở nàng tránh lưu dân, đơn thuần chỉ là lo lắng lưu dân giành giật, va chạm đến nàng, chỉ đinh ninh kết quả tệ nhất cùng lắm là Huyền Sách Quân vì bảo hộ nàng sẽ động thủ với lưu dân, dẫn đến dân oán, Hà Đông cầm việc này báo lên triều đình, khẩu tru bút phạt, công kích Hà Tây.

Nhưng sau đó, tin tức thiên tai, nạn dịch có quan hệ với tình hình ba châu đó giống như bông tuyết bay lả tả mà đến, khi nàng đi vào phụ cận Hạnh Châu, trong lòng Nguyên Sách đã bắt đầu dâng lên cảnh giác ——

Nhị hoàng tử nhân dịp Thái Tử phạm sai lầm, ra lệnh cho quan viên thủ han chèn ép buộc tội Thái Tử, lại chỉ đổi lấy chuyện Thái Tử bị phạt cấm túc tư quá, tất nhiên nảy sinh bất mãn.

Nhưng mà trước chuyện nhị hoàng tử bất mãn, trước tình hình thiên tai nạn dân nghiêm túc như thế, Hà Đông lại chưa từng ra tay quấy loạn phong vân.

Hà Đông an tĩnh đến kỳ quái, giống như yên lặng trước khi bão táp đến.

Trong cung cũng an tĩnh đến kỳ quái, giống như một nhà giam kín đáo không kẽ hở đã bị khoá chặt.

Lại thêm lúc ấy nàng phiêu bạc bên ngoài, hành trình vì chuyện nắng nóng có thể trì hoãn hoặc thay đổi, có quá nhiều khả năng ngoài ý muốn, cho nên Nguyên Sách không thể tiếp tục ngồi chờ chết.

Trước khi nàng tiến vào thành Hạnh Dương, kỳ thật Nguyên Sách đã lĩnh đại quân ra khỏi Cô Tang, tập trung hoả lực ở biên giới với Hà Tây, muốn sẵn sàng trận địa đón địch ở địa phương gần với nàng nhất.

Sau đó, đến phiên tin tức Hà Đông khởi binh truyền ra. Nhưng mà lúc ấy hắn chưa được triều đình đưa điều lệnh, dù cho đại quân chờ xuất phát đã lâu, cũng không thể bước ra khỏi Hà Tây một bước.

Hắn không sợ lưng đeo tội phản nghịch, nhưng nếu xuất binh mà không có điều lệnh, dọc đường đi sẽ phải chịu cản trở rất mạnh, căn bản không thể thuận lợi đi qua quan ải các thành trì, chỉ có thể đi đến đâu đánh đến đó.

Nhưng đánh suốt một đường như vậy, không nói chuyện sẽ tiêu tốn càng nhiều thời gian, thì không khác gì trước khi đối mặt với phản quân đã tự cắt tay cắt chân mình.

Đó là thời điểm Nguyên Sách dày vò nhất, biết rõ nàng có khả năng đã hãm sâu nơi biển lửa, lại phải ngồi chờ.

May mà hoả lực hắn tập trung ở nơi cách Hạnh Dương không phải hơn một ngàn dặm, mà là tám trăm dặm, cũng may là khi hắn đang chờ đợi, đã âm thầm chuyển ra một đám quân nhu cùng hậu cần, chuẩn bị sẵn trên lộ tuyến đã vạch ra cẩn thận xong.

Sau khi có được điều lệnh, quân tiên phong dưới thời tiết mùa hè nóng bức mà không ngủ không nghỉ, trèo đèo lội suối, đi vội ba ngày bốn đêm, rốt cuộc đến Hạnh Châu.

Lý Từ Phong và các quân y xuất phát trước một bước, ước chừng mất sáu ngày mới đến nơi đây, thể lực cũng muốn cạn kiệt. Nhưng Nguyên Sách lĩnh suất đội kỵ binh này, thật sự liều mạng, trong lúc lên đường không biết chạy đã chết bao nhiêu con ngựa, rất nhiều kỵ binh cũng bị rớt đội, người còn lại có thể thuận lợi đến nơi thì đã là nỏ mạnh hết đà, vừa nãy khi đến trước cửa thành, trận chiến ấy hoàn toàn chiến đấu bằng một khang ý chí, sau khi tiêu diệt quân địch, vô luận là người hay là ngựa đều không còn một tí ti sức lực nào.

Mới vừa rồi Khương Trĩ Y thấy Lý Đáp Phong cởi giáp cho Nguyên Sách, y phục bên trong đã ướt đẫm mồ hôi ước chừng vắt ra được cả bồn.

Khương Trĩ Y nâng ngón trỏ lên, vuốt phẳng đôi mày đang nhíu lại trong khi ngủ của Nguyên Sách, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn vào giữa mày hắn.

Mấy ngày liền cố gắng chống cự, đêm qua lại cả đêm chưa ngủ, cơn buồn ngủ của nàng cũng như núi đổ, không thể chống được mí mắt, liền bò lên trên giường đi nằm ở bên cạnh, xoay người ôm Nguyên Sách, nhắm hai mắt lại.

*

Khi Nguyên Sách tỉnh lại, bóng đêm đã bao phủ khắp nơi, trong phòng đang đốt một ngọn nến leo lắt.

Cảm giác được cánh tay mềm ấm đang choàng lên bên hông mình, Nguyên Sách rũ mắt xuống, lẳng lặng nhìn người trong lòng ngực, chậm rãi nâng tay lên, cẩn thận chạm vào trên má nàng, mãi đến khi từ đầu ngón tay cảm nhận được một tia ấm áp, mới tin rằng một màn này là thật.

Thấy nàng ngủ an tĩnh như vậy, trước mắt lại hiện ra cảnh hôm nay khi Huyền Sách Quân hùng hổ xung phong về hướng cửa thành, hắn ở trên ngựa ngẩng đầu lên trông thấy.

Trên thành lâu, nàng lẻ loi đứng đón gió một mình, tay giơ cao tay thấp, lòng bàn tay hình như nắm chặt cái gì......

Nguyên Sách vươn tay đi, thò vào trong ống tay áo nàng thăm dò, sờ đến một cái bao đựng tên lạnh lẽo.

Suy đoán từ tận đáy lòng đã được chứng thực, giờ khắc này, thân thể nóng ấm của hắn như bị một chậu nước băng tưới ngay vào đầu, lạnh thấu xương.

Nguyên Sách nhìn người đang im lặng ngủ, hô hấp đều đều, hắn ngẩn người ở trên giường không biết bao lâu, sau đó lại lấy từ ống tay áo nàng ra thêm cái tụ tiễn kia.

Tụ tiễn hắn tự tay đánh chế cho nàng, giờ phút này bên trong đựng đầy mũi tên, lại không phải được nàng lấy phòng thân, mà là dùng để kết thúc chính mình.

Nếu hắn tới muộn một khắc ——

Lần đầu tiên Nguyên Sách biết, một cái tụ tiễn nhỏ bé, nhẹ như vậy, thế nhưng lại làm tay hắn phát run.

Chỗ đựng tên bị mở ra, Nguyên Sách vừa muốn gỡ mấy mũi tên trong đó ra cất đi chỗ khác, một tờ giấy bị cuốn lại bỗng nhiên rơi xuống.

Lông mi Nguyên Sách hơi nhếch lên, nhặt lấy tờ giấy, nắm chặt trong lòng bàn tay, lại nhẹ nhàng lấy cánh tay của nàng ra khỏi người mình, ngồi dậy bước xuống giường, chỉnh chăn cho nàng xong, liền đi tới dưới ánh đèn.

Lật tờ giấy ra, những nét chữ uyển chuyển liền ánh vào mắt ——

"Cữu cữu, mong người mạnh khỏe khi đọc thư này, không biết khi người đọc được thư này thì chiến sự đã kết thúc hay chưa, thiên hạ có đại định hay không. Hiện giờ chính bản thân con đang ở thành Hạnh Dương chiến hỏa liên miên, nếu người đọc được thư này, nghĩa là con đã đến nơi an bình không còn thấy tên bay máu chảy, xin người giữ gìn sức khoẻ, đừng lo cho con nữa."

"Phụ thân con đã dùng tính mạng thủ Ký Châu mười một năm trước, mười một năm qua, nếu nói trong lòng con không chút oán hận tất nhiên là giả, con oán hận phụ thân rõ ràng có thể tự lo thân mình giống như Phạm Thị ở Hà Đông, nhưng lại lựa chọn lưu lại thủ Ký Châu, con oán hận sau khi con mất đi người thân yêu nhất của mình, thế nhân đều ca tụng phụ thân cob đại nghĩa, ca tụng phụ thân con có công tòng long, nếu con không ca tụng đó là trong lòng có ý đồ phản nghịch. Mười một năm qua, trong lòng con vẫn trước sau khó bình."

"Nhưng cho đến ngày hôm nay, khi con cũng bị đặt vào một toà thành trì giống như phụ thân, mới vừa rồi con mới hiểu được, hoàng thất ca tụng phụ thân con có công tòng long, cho nên con luôn cho rằng người phụ thân con chọn là Hoàng bá bá, nhưng có lẽ năm đó, người phụ thân lựa chọn, là bá tánh quân nhân của cả một thành kia. Nhà của con là nhà, nhà của bá tánh quân nhân trong thành cũng là nhà. Lúc trước con không biết thế gian này có khó khăn đau khổ, không biết người ở vào hoàn cảnh đó sẽ giày vò đến thế nào, hiện giờ chính mắt nhìn thấy, nếu con có thể có năng lực kết thúc những đau khổ đó, con cũng sẽ không thể ngồi yên không nhìn đến."

"Qua trận chiến Hạnh Dương này, con đã sáng tỏ lựa chọn của phụ thân năm đó, cũng sáng tỏ mẫu thân lấy đâu ra dũng khí vì yêu từ bỏ tánh mạng. Xin cữu cữu chớ tiếc nuối cho con, day dứt duy nhất trong lòng con hiện tại, đó là người mà giờ này ngày này để con vì yêu mà ra đi, để lại hắn một mình trên đời, không ai sẽ gặp hắn, nói cùng hắn câu: Giữ gìn thân mình."

"Cữu cữu còn có người nhà làm bạn, hắn đã mất đi những người thương yêu nhất, chuyện con sắp làm, con biết đối với hắn là ngàn sai vạn sai, con không biết phải làm thế nào để hắn tha thứ, châm chước mãi mà ngay cả hạ bút để lại cho hắn một câu con cũng không dám. Chỉ nguyện kiếp sau quốc thái dân an, tứ phương không còn chiến tranh, con cùng hắn đều là người tự do bình phàm, có thể may mắn bên nhau cả đời. Khương Trĩ Y, tại quân doanh Hạnh Dương Thành, tuyệt bút."

Nguyên Sách trầm mặc mà đứng ở dưới đèn, xem cả phong thư tuyệt bút, tay đang cầm thư từng chút từng chút nắm chặt.

Chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng thở dốc hồi hộp, người trên giường bỗng nhiên bật dậy.

Nguyên Sách liền quay đầu lại, thấy Khương Trĩ Y hoảng thần mà ngồi ở trên giường, mở to mắt nhìn ngoài cửa sổ: "Kinh Chập, phản quân lại đánh tới đây sao?"

Nguyên Sách đi từng bước một về phía trước, ngồi xuống bên mép giường, chậm rãi xoay bả vai nàng về phía mình: "Không có phản quân, sẽ không còn phản quân."

Khương Trĩ Y chậm rãi chuyển qua mắt, ngơ ngẩn nhìn người trước mặt, mới giống như nhớ ra hết thảy mọi chuyện hôm nay, nước mắt ngăn không được mà điên cuồng tuôn ra, nhào lên ôm chặt eo hắn: "Nguyên Sách ——"

Nguyên Sách ôm nàng vào trong lòng, cảm thụ được thân thể ấm áp cùng nhịp tim sống động của nàng, nhắm mắt lại: "Ta ở đây."

"Ta rất sợ hãi, ta thật sự rất sợ hãi......"

"Không sợ," Nguyên Sách cúi đầu, hôn lên má đầy nước mắt của nàng, lại nói một lần, "Ta ở đây."