Động Xuân Tâm

Chương 83



Đêm khuya, hai người ngồi song song nhau ở hai bên bàn ăn, nhìn đồ ăn trước mặt thất thần, mãi mà không động đũa.

Hạnh Châu mới vừa ngưng chiến, phần đất mất đi chưa thu phục được toàn bộ, trước mắt không có thịt rau tươi mới, trên bàn đều là rau khô rau ngâm, đều là đồ ăn mà thậm chí trước đây Khương Trĩ Y chưa từng nhìn thấy.

"Ta đi tìm cho nàng chút đồ ăn ngon?" Nguyên Sách nghiêng đầu hỏi.

"Ta không phải là ghét bỏ ——" Khương Trĩ Y phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu.

Nàng không phải ghét bỏ mấy món ăn này, ngược lại nàng còn đang cảm kích mình vẫn còn có thể ăn được một mâm đồ ăn có tư có vị như vậy, được chuẩn bị ở phòng bếp ấm áp an bình mang sang.

Khương Trĩ Y gắp lên một đũa rau ngâm đưa đến trong chén hắn, lại gắp cho mình thêm một đũa: "Chiến sự còn chưa chấm dứt, được như vậy đã rất tốt rồi."

Sống sót sau tai nạn, còn có thể cùng người yêu thương ngồi cùng bàn mà ăn, đã không còn có chuyện nào tốt hơn như thế này.

Nguyên Sách nhìn gương mặt gao gầy của nàng, hồi tưởng lại hôm nay ôm nàng liền phát giác ra nàng gầy đi thấy rõ, muốn nói nàng chịu khổ rồi, muốn nói hắn sẽ mau chóng cho nàng ăn rau cá thịt tôm tươi mới nhất, nhưng lời nói đến bên miệng lại cảm thấy câu nào cũng quá nhẹ, cũng không thắng nổi tư thế đứng thẳng lưng quyết chết trên thành lâu của nàng, không thắng nổi mấy chuyện mà ban nãy khi hắn đi ra ngoài lấy cơm, nghe được từ miệng Bùi Tử Tống những gì nàng đã làm, đã sống mấy ngày hôm nay.

Lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, Nguyên Sách nói: "Khương Trĩ Y, cảm ơn nàng đã bảo vệ tốt bản thân, cũng cảm ơn nàng bảo vệ tốt Hạnh Dương."

"Ta cũng không có làm gì quá nhiều, ta từng hỏi chàng rồi đó. Nếu bên công thành khí giới rất lợi hại, mà bên thủ thành lại thiếu người thì nên làm cái gì bây giờ, chàng bảo giữ được sĩ khí là mấu chốt thắng bại, nên ta liền động động mồm mép, à, còn có ra chút tiền bạc, cũng không riêng tiền bạc......"

Khương Trĩ Y thuận miệng nhẹ nhàng nói bâng quơ, bỗng nhiên cảm giác được không đúng chỗ nào, liếc mắt nhìn hắn, nhíu nhíu mày: "Đợi chút, có phải hai tháng không gặp, tình cảm chúng ta không còn mới lạ, chàng ở Hà Tây có người mới rồi hay không, sao lại khách sáo nói lời cảm ơn với ta như thế?"

Hắn cũng là mới biết được, hoá ra ngay lúc tình ý sâu nặng đến cả trái tim đều muốn phồng lên, thế nhưng lại không thể nói ra lời âu yếm tình chàng ý thiếp.

Nguyên Sách bế người lên, ôm đến trên đùi: "Ta có người mới? Hai tháng nay sinh vật bên duy nhất theo bên cạnh ta chính là Nguyên Đoàn ấy, nàng nói lời này sao lại không nhìn lại chính mình?"

Mắt thấy cằm hắn hất hất ra bên ngoài, thật chính xác mà chỉ hướng sương phòng Bùi Tử Tống, Khương Trĩ Y há miệng thở dốc: "Không thể nào, loại thời điểm này mà chàng còn so đo, nếu không phải có Bùi Tử Tống ở đây, một mình ta cũng không thể ứng phó được hết mấy chuyện nơi này."

Nguyên Sách đương nhiên biết, cũng cảm kích từ tận đáy lòng, may mắn có Bùi Tử Tống ở bên cạnh nàng, bất quá là giờ phút này trước mặt là cơm canh đạm bạc, phía xa xa còn có chiến hỏa tràn ngập, nói chút lời bỡn cợt không đàng hoàng để làm thần kinh đang căng chặt của nàng hơi chút buông lỏng mà thôi.

"Ta cảm kích hắn bảo hộ nàng, nhưng ta cũng ghen tị người ở bên cạnh nàng không phải là ta, lại là hắn —— có cái gì xung đột sao?" Nguyên Sách nhướng mày.

Khương Trĩ Y giơ tay khoanh cổ hắn lại: "Vậy ngoại trừ Bùi Tử Tống, người mà chàng muốn vừa cảm kích vừa ghen tỵ còn rất nhiều, Tào Tư Mã, Tuyết Thanh a tỷ, Kinh Chập, quan lại trên dưới phủ thứ sử, những quân coi giữ Hạnh Dương đã nguyện ý tin tưởng chúng ta, những bá tánh đã nguyện ý dâng ra đồ ăn, nguyện ý ra trận tham chiến, còn có......"

Nói được một nửa, hình như đụng tới một mặt chướng ngại không qua được, như nuốt phải một miếng xương cá, đáy mắt Khương Trĩ Y bỗng nhiên không còn thần thái, lời đến bên miệng lại không nói tiếp được.

Mới vừa rồi có binh lính Huyền Sách Quân lại đây tìm Nguyên Sách báo cáo tình hình thương vong, Nguyên Sách không cũng không giấu giếm, ngay trước mặt nàng nghe hồi báo.

Từ một khắc tỉnh lại đến bây giờ, nàng vẫn luôn không dám hỏi ra cái vấn đề kia, giống như chỉ cần nàng không hỏi, thì chuyện đó sẽ chưa từng xảy ra...

Nguyên Sách trầm mặc nâng mắt mắt lên: "Ăn cơm trước đi, được không?"

"Ăn xong rồi thì sao ——" Khương Trĩ Y nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, giống đang đợi hắn nói ra một kỳ tích.

Nguyên Sách rũ rũ mắt: "Ăn xong rồi, chúng ta đi đưa tiễn bọn họ."

Quân doanh thành Tây lại lần nữa đi vào đêm khuya, trong tòa thành như phế tích này không hề có không khí chiến thắng vui sướng, khắp nơi đều là những cáng che vải bố trắng, ở một phía, các binh lính đang phân biệt khuôn mặt những huynh đệ từng tác chiến bên cạnh mình, sau đó vòng một vòng son đỏ lên trên tên họ của bọn họ lên trên danh sách trong tay.

Các binh lính Huyền Sách Quân đang tụ lại một góc trong quân doanh, rũ mắt nhìn 101 cái cáng kia.

Bọn họ nói, đang lúc thời tiết nóng bức, 101 vị huynh đệ này không thể quay về Hà Tây xa xôi, chỉ có thể an táng ngay tại chỗ.

Bọn họ nói, chiến sự còn chưa chấm dứt, bọn họ cùng thiếu tướng quân rất mau sẽ phải lao đến toà thành trì tiếp theo, không thể ở lại đây được nhiều, cho nên liền thu xếp an táng ngay tối nay, bọn họ đã tìm được nơi tên tĩnh ở ngoài thành rồi.

Khương Trĩ Y ngồi xổm xuống xem qua từng gương mặt trắng bệch như ngâm nước, nhìn vào danh sách mà gọi tên từng gương mặt một.

Nhìn thấy chiếc khăn Nguyên Sách đưa tới, mới kinh ngạc phát hiện không biết khi nào mình đã ngồi xổm bên cạnh Tam Thất, lệ rơi đầy mặt.

Dưới ánh lửa, tiểu thiếu niên nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt bình thản, thoạt nhìn giống như chỉ mới ngủ thôi.

Khương Trĩ Y nhận khăn, không lau nước mắt mà run rẩy vươn tay, dùng khăn cẩn thận lau bùn đất trên thái dương của hắn, còn chấm chấm vào má lúm đồng tiền của hắn mà giờ phút này đã không còn trông thấy.

"Tam Thất, kiếp sau ta không làm thiếu phu nhân ngươi nữa, làm a tỷ ngươi, có được không?"

Phía sau, một chúng binh lính Huyền Sách Quân không đành lòng mà quay đầu đi đi.

"Còn có bọn họ nữa," Khương Trĩ Y nhìn về phía một hàng cáng dài không thấy cuối, "Nhiều người như vậy, ta chắc phải nỗ lực thật nhiều, kiếm được nhiều tiền bạc đến xài mãi không hết như đời này, đến lúc đó ta sẽ bọn họ vào trong phủ nuôi, chỉ cần ăn không ngồi rồi ở phủ ta, nếu như hàng xóm cách vách hỏi ta, vì sao bọn họ có thể chơi bời lêu lổng như vậy, ta liền nói, bởi vì đời trước bọn họ đã ăn hết đau khổ, nên sau này đời đời kiếp kiếp không bao giờ phải chịu khổ nữa, không bao giờ phải chịu khổ......"

"Ta nhớ kỹ tên các ngươi, các ngươi cũng phải nhớ kỹ ta nha, nếu không nhớ được ta thì phải nhớ kỹ thiếu tướng quân các ngươi, dù sao hắn cũng không chạy được, khẳng định vẫn sẽ ở trong phủ ta, các ngươi phải xem cho kỹ, đừng đi nhầm nhà, nếu đi nhà người khác ăn không uống không, sẽ bị đánh."

Khương Trĩ Y ngồi xổm trên mặt đất lải nhải, vẫn luôn nói đến khi chân tê rần, lảo đảo một cái, được Nguyên Sách nâng dậy.

Chùi nước mắt, Khương Trĩ Y lấy ra chiếc huân mình đã mua được ở đầu đường thành Cô Tang, lúc đó, chỉ nàng muốn tránh né Tam Thất theo dõi mình mà mua chiếc huân này, hiện tại lại.... Đôi tay Khương Trĩ Y cầm huân lên đưa đến bên miệng, nhìn về phía Tây Bắc nhẹ nhàng thổi lên.

Tiếng nhạc buồn rầu ai uyển kéo dài truyền ra, quanh quẩn trên không quân doanh, từng tiếng phiêu lạc về hướng Tây Bắc.

Một chúng binh lính Huyền Sách Quân kẹp nón giáp nơi khuỷu tay, cúi đầu đứng trang nghiêm.

Một khúc huân vừa xong, Khương Trĩ Y chậm rãi buông huân trong tay ra, mặt hướng về phía 101 người trên cáng: "Thân thể chư vị phải an táng tha hương, ta nguyện khúc nhạc này dẫn hồn, dẫn chư vị về quê cũ...... Ta cùng thiếu tướng quân, còn có một chúng huynh đệ thủ tục ở nơi này, đưa —— chư vị tướng sĩ về nhà!"

Một bộ phó cáng được nâng lên, chỉnh chỉnh tề tề nâng ra khỏi quân doanh, hướng về phía ngọn núi ngoài thành mà đi.

Khương Trĩ Y nhìn về phía đoàn người như con rồng uốn lượn đi về nơi xa, giương mắt nhìn về phía ngân hà lộng lẫy nơi đỉnh đầu, tay chắp lại, mắt cũng nhắm lại ——

Nguyện tối nay tinh nguyệt trường minh, chiếu sáng đường các chiến sĩ trở về nhà.

Sáng sớm hôm sau, tia nắng ban mai đầu tiên tiến vào song cửa sổ, Khương Trĩ Y đứng trước giường phòng ngủ, nỗ lực nâng lên chiếc áo giáp quá nặng so với nàng, giúp Nguyên Sách mặc từng cái vào thân.

Kế tiếp, viện quân đã đến, các châu tứ phía còn đất đai mất đi đang chờ lấy lại, hắn liền phải lĩnh Huyền Sách Quân xuất chinh.

Nguyên Sách vốn định tự mình mặc, nhưng nàng nói, mấy ngày trước nàng có nghe quân coi giữ Hạnh Dương nói, nếu trước khi tướng quân xuất chinh được người thương mặc khôi giáp cho mình, thì khi suất binh lính sẽ không gì địch nổi, bách chiến bách thắng.

Còn nói đêm qua sau khi từ quân doanh trở về, nàng còn lăn qua lộn lại mang bộ giáp này ra nghiên cứu mười mấy lần, ngay cả xiêm y của mình, đôi khi nàng còn không biết mặc hết, nhưng cách mặc bộ giáp phức tạp này, nàng thật sự đã hiểu rõ.

Nguyên Sách không muốn cô phụ vị hôn thê ngay cả xiêm y mình còn chưa chắc biết mặc hết nhưng lại hiểu rõ chiến giáp của hắn phải mặc như thế nào, liền giơ hai cánh tay, mặc nàng muốn làm gì làm.

Không nghĩ đến nàng vậy mà không nói chơi, mặc từng miếng khôi giáp vào cho hắn đến thập phần thoả đáng.

Cuối cùng là chiến khôi (Editor: mũ giáp trụ), Nguyên Sách thấy nàng trịnh trọng mà ôm chiến khôi tiến lên, liền cong cổ cúi đầu.

Khương Trĩ Y nhón chân lên, mang giúp hắn xong, thuận thế đưa hai tay bưng lấy khuôn mặt hắn, ngửa đầu khẽ chạm lên môi hắn, nhẹ nhàng hôn một cái: "A Sách ca ca."

Nguyên Sách cong khóe môi lên, rũ mắt nhìn nàng: "Ừ."

"A Sách ca ca."

"Hử?"

"A Sách ca ca."

Nguyên Sách bật cười: "Có chuyện liền nói."

Khương Trĩ Y hất hất cằm lên: "Không có chuyện gì cả, đây là ta đang làm tiên pháp, nghe nói trước khi tướng quân xuất chinh, nếu được người thương gọi ba tiếng ca ca, nhất định đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì chặn được."

Ánh mắt Nguyên Sách khẽ động, bàn tay giữ lấy cổ nàng, cúi đầu ngụm lấy cánh môi nàng, hôn sâu xuống.

Khương Trĩ Y nhón chân ngửa đầu, gắt gao ôm choàng qua áo giáp hắn, hôn lại hắn.

"Nghe nói ——" Nguyên Sách chậm rãi buông nàng ra, liếm liếm hôn, "Thế này còn công hiệu so với gọi ca ca một chút."

Khương Trĩ Y mím môi cười nhìn hắn: "Nếu công hiệu hơn, bổn quận chúa có nên hạ vài mệnh lệnh cho thiếu tướng quân không nhỉ?" Nguyên Sách gật đầu: "Thần nguyện nghe kỹ càng."

Khương Trĩ Y giơ tay lên, khuôn mặt túc mục, ngửa đầu nhìn hắn: "Tướng quân lần này xuất chinh, một là phải tiêu diệt phản tặc, chính tay đâm chết kẻ thù, hai là phải cẩn thận bản thân mình, lông tóc không tổn hao gì, ba là phải bảo vệ tất cả chiến sĩ dưới trướng đều bình bình an an, đại thắng mà về."

Nguyên Sách lui về phía sau một bước, chống kiếm, hơi khuỵ một bên đầu gối xuống: "Thần, cẩn tuân lệnh quận chúa."

*

Ngày bốn tháng bảy, Huyền Sách Quân xuất phát từ Hạnh Châu, lấy khí thế vạn quân lôi đình mà lao về hướng Đông Nam, ngắn ngủn mấy ngày liền hạ hết mười thành, thu phục lại những mảnh đất đã mất trong thành của Đại Diệp, một đường không gì địch nổi, bách chiến bách thắng, như cơn lốc quét qua, nơi đi đến cỏ cây cũng tan tác, phản quân tan rã.

Tiết độ sứ Hà Đông tức đến nghiến răng nghiến lợi, đường lui bị cắt mất, liền dẫn phản quân ở kinh đô và vùng lân cận lui binh, ý muốn co đầu rút cổ về hang ổ Hà Đông.

Không ngờ mới ra khỏi địa giới kinh đô và vùng lân cận, liền giáp mặt đại quân huyền giáp nghênh diện bao vây, chặn đường mà đến.

Màn đêm buông xuống, mưa to gió lớn, sấm sét ầm ầm, Huyền Sách Quân của Hà Tây cùng phản quân Hà Đông quyết chiến giữa rừng mưa.

Qua nửa đêm, phản quân Hà Đông đánh đến mức chỉ còn sót lại một người là Phạm thị.

Trong mưa rền gió dữ, mấy chục thanh trường thương sáng loé chặt chẽ nhắm ngay người giữa vòng vây.

Bên ngoài vòng vây, thiếu niên huyền giáp xoay người xuống ngựa, tay cầm trường thương, đi từng bước một qua thây sơn biển máu lên trước, tóc mai đen nhánh bên dưới mũ giáp theo gió bệch thành một đường, những vệt máu nóng dính trên gò má bị nước mưa xối tan, đâu đó trên mi còn vương giọt mưa thấm máu đỏ au vẫn chưa bị cuồng phong đụng tới, một đôi mắt đen âm trầm nhìn thẳng người đang chật vật phía trước, trước đầu thương, nước mưa hoà máu tươi đang từng giọt từng giọt rơi xuống.

Phạm Đức Niên bị trúng mấy mũi tên, giơ tay che lại bả vai, nhấc khuỷu tay khẽ động nửa người, mắt nhìn thiếu niên đi vào trong vòng vây: "...... Thẩm Nguyên Sách, khả năng hành quân đánh giặc của ngươi, ta thân là đối thủ cũng cảm phục trong lòng, nếu không phải Hà Tây của người ngáng chân ta trên đường san bằng kinh đô và vùng lân cận, ta cũng không muốn cùng ngươi là địch!"

Nguyên Sách hừ cười một tiếng: "Ta có thể đánh đến như vậy, là vì bảo hộ Hà Tây ta hưng thịnh an bình, không phải muốn làm ngươi cảm phục kính sợ, lời này của Phạm tiết độ sứ không bằng để dành đến dưới chín suối lại nói cùng tướng sĩ Hà Tây ta đi, xem bọn họ có thông cảm, không chấp nhất ngươi hay không."

Con ngươi Phạm Đức Niên co rụt lại, cánh tay cụt cũng rút về sau.

Nguyên Sách giơ tay ra một thương, đâm thủng lòng bàn tay hắn, lại ấn người vào trong bùn đất, tay cầm chuôi thương, xoay đầu thương một vòng.

Phạm Đức Niên thở gấp gáp, nhìn chằm chằm hắn: "...... Thẩm Nguyên Sách, ta có là loạn thần tặc tử, cũng là loạn thần tặc tử của Thánh Thượng, sống chết của ta, không đến phiên ngươi định!"

"Nếu ta một hai phải định thì sao?"

"Ta đây cứ muốn làm loạn thần tặc tử đấy!" Nguyên Sách rút thương dựng thẳng lên, dương tay lại xuống một thương, đâm thủng xương tỳ bà của hắn, năm ngón tay cầm thương tuần tự khép lại, ghim mạnh xuống một phát.

Phạm Đức Niên há to miệng, đau đến nói không nên lời, mấy phen sắp ngất đi.

Đúng lúc lúc này, chợt nghe một tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa chạy đến, giọng nữ trong trẻo lanh lảnh vang lên: "Thiếu tướng quân, xin dừng tay lại!"

Phạm Đức Niên như nghe thấy sinh cơ, mở con mắt nhìn về phía sau Nguyên Sách, thấy xe ngựa dừng lại, hai thiếu nữ một người váy hoa một người một thân

váy áo nhạt, một trước một sau khom người xuống xe, dầm mưa đi lên trước.

Nguyên Sách vẫn chưa quay đầu lại, phảng phất như đã sớm biết các nàng sẽ đến.

Khương Trĩ Y dẫn theo Bùi Tuyết Thanh đi vào trong vòng vây, từ cao nhìn xuống mà quan sát Phạm Đức Niên, nghiêng nghiêng đầu: "Ha, loại loạn thần tặc tử này, bổn quận chúa cũng muốn tự mình ra tay."

Phạm Đức Niên khẽ nheo đôi mắt bị nước mưa làm cho mờ mịt, lúc này mới phân biệt được người tới là ai, hy vọng vừa bốc cháy lên trong nháy mắt liền tắt.

Khương Trĩ Y nhìn về phía Nguyên Sách: "Một trận chiến ở Hạnh Dương, Bùi cô nương hung hiểm lắm mới giữ được tánh mạng, lại nghe nói phản quân trong kinh từng lấy đao áp chế phụ thân quy thuận, nay muốn tự tay giết chết phản tặc để giải mối hận trong lòng, mong Thẩm Thiếu tướng quân thành toàn."

Thâm ý bên trong câu này, Nguyên Sách tất nhiên nghe hiểu, liền dựng thương lên, nghiêng người làm tư thế mời: "Vậy liền thành toàn cho tấm lòng khẩn thiết của Bùi cô nương, Bùi cô nương cũng biết chỗ yếu hại của thân thể người chứ?"

Bùi Tuyết Thanh lạnh mắt nhìn người trên mặt đất, nắm lấy chủy thủ mà Thẩm Nguyên Sách từng tặng cho nàng, rút chủy ra khỏi vỏ, chậm rãi ngồi xổm người xuống, gằn từng chữ một nói: "Thẩm Thiếu tướng quân yên tâm, ta biết cứu người như thế nào, tất nhiên cũng hiểu làm thế nào để giết người."

Phạm Đức Niên trừng lớn mắt nhìn bọn họ: "Thẩm Nguyên Sách, ngươi tạo các loại sát nghiệt, thế nào cũng có một ngày phải chịu quả báo, không được yên ——"

Lời còn chưa dứt, 'xuy' một tiếng kim loại cắm vào thịt vang lên, hai tay Bùi Tuyết Thanh nắm chủy thủ, dùng hết sức lực cả người đâm mũi đao thật mạnh vào ngực Phạm Đức Niên, khó có thể tin mà ngẩng đầu nhìn về phía trước, sắc mặt người đó dù tái nhợt, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Giờ khắc này, trước mắt Bùi Tuyết Thanh giống như lại nhìn thấy cái người thiếu niên hi tiếu nộ mạ, cà lơ phất phơ đánh ngựa dạo phố kia.

Hốc mắt Bùi Tuyết Thanh tràn đầy lệ nóng, nhưng lại kiên quyết không rơi một giọt: "Hắn là người chân thành nhất trên đời này, ngươi không xứng gọi tên của hắn."