Đốt Pháo Hoa Dưới Mưa

Chương 10



Tôi thở nhè nhẹ nhưng cũng rất dốc, âm thầm kìm nén nhịp tim đang loạn nhịp không dám ngước nhìn Lục Thiếu Kỳ.

Cậu ấy hơi cuối người mà tiến sát gần mặt tôi.

- Sao không trả lời? Có phải là muốn ngủ với Thiếu Kỳ ca ca đúng không?

Mặt tôi đỏ bừng lên, có chút hầm hực mắc cỡ lại ngại ngùng đẩy Thiếu Kỳ ra xa.

- A-Ai muốn ngủ với con cáo già như cậu! Đ -Đồ thần kinh.

Lục Thiếu Kỳ được nước lấn tới, xoay xoay ngón tay trên không trung.

- Cũng phải ha ~! Ngủ chung với cáo thì nghiện mất.

Cậu ta đúng là vô liêm sỉ!

Tôi cắn môi mày hơi nhíu lại nhìn cậu ta đang làm ra vẻ tự luyến, chân từ từ bước đến xoay vai đá vào mông Lục Thiếu Kỳ một cái cho bỏ ghét.

- Cái tên thần kinh tự luyến này, bao nhiêu ngày chưa uống thuốc rồi?

Lục Thiếu Kỳ cau mày hơi đau, mắt còn hơi trừng lại mang vẻ nghiêm túc.

- Năm năm rồi Lục Thiếu Kỳ tôi chưa uống thuốc, được chưa?

Năm năm?

Tôi không để tâm lắm, mắt liếc nhìn dàn máy vi tính vừa mới được mở lên của Lục Thiếu Kỳ. Cậu ta đang chuẩn bị chơi game.

Không ngờ Lục Thiếu Kỳ lại là một kẻ nghiện game đến không cần ngủ nghê gì cả.

Không gian trong phòng im ắng lạ thường, chỉ nghe được những tiếng gõ bàn phím nhanh nhẹn điêu luyện phát ra không ngừng.

Giây sau đó Lục Thiếu Kỳ chăm chú nhìn lên màn hình thờ ờ vừa nói.

- Lên sofa ngủ đi! Đừng hòng mơ tưởng được ngủ trên giường của Thiếu Kỳ ca ca.

Tôi vừa hầm hực bối bức vừa có chút cảm động.

Cái câu Thiếu Kỳ ca ca này xem ra tên cáo già này rất thích, chỉ là tôi cảm thấy mình đã sai lầm khi thốt ra khiến bệnh tự luyến của Lục Thiếu Kỳ lại tái phát.

Đèn trong phòng vẫn sáng, máy tính để bàn vẫn đang hoạt động. Tôi ngó nhìn xung quanh phòng mới phát hiện ra rằng căn phòng này đã thay đổi so với lúc tôi mới dọn đến.

Khoảng thời gian đầu vừa dọn đến nó chỉ là một căn phòng trống chỉ có một chiếc giường, cửa sổ sát đất luôn được rèm cửa che lại, nhưng sau khi Lục Thiếu Kỳ đến thì không gian lại có sức sống hơn.

Thiết kế đơn giản, màu chủ đạo là đen rất giống với cậu ấy.

Tủ sách âm tường, tủ đồ âm tường, sofa lại âm tường đây là kiểu thiết kế mà Lục Thiếu Kỳ sáng tạo.

Cậu ấy mà cũng thích đọc sách?

Sao lại không ngủ được thế này? Tôi có lạ phòng bao giờ đâu?

Tôi kéo chăn lại che khuất đầu, Lục Thiếu Kỳ đi đến hình như lấy một quyển sách rồi nhảy lên giường đọc tư thế lười biếng.

Bỗng giọng nói trầm ổn vang lên.

- Sáng nay phiền cậu xin phép cho tôi nghỉ. Được hay không?

Tôi gật đầu đồng ý. Có chút hiếu kì lại hỏi.

- Sao lại nghỉ? Mấy ngày nữa có bài kiểm tra quan trọng mà.

Lục Thiếu Kỳ có thái độ không quan tâm, mắt vẫn dõi theo dòng chữ trong sách miệng tùy ý trả lời.

- Ừ.

Cậu ta đã trả lời như vậy thì tôi hết cách, vốn dĩ con người Lục Thiếu Kỳ là như vậy. Thích thì quan tâm không thích thì chuyện gì cũng như gió thổi mây bay, nước đổ lá khoai không thấm không hút.

...****************...

Tôi ngáp một cái, dụi dụi mắt tay vịn trên cán cửa, không thấy Lục Thiếu Kỳ chỉ thấy đóng chăn mền bừa bộn vẫn chưa xếp.

Sau khi vệ sinh xong, tôi mở cửa phòng bếp ra thì thấy dáng lưng cao gầy phong nhã của Lục Thiếu Kỳ đang mang tạp dề bếp xoay lưng nấu ăn.

Tôi ngồi xuống ghế, tay chòm lấy dĩa dâu mà ăn.

- Cậu cũng biết nấu ăn à?

Lục Thiếu Kỳ xoay người lại cười cười nhìn tôi, trên tay còn cầm giá canh.

- Thiếu Kỳ ca ca có gì mà không biết.

Tôi quần quằn ném trái dâu đến mặt cậu ấy, tay Lục Thiếu Kỳ bắt được rồi cho vào miệng.

Ăn lẹ lẹ giùm tôi, tôi còn đi công chuyện.

Lục Thiếu Kỳ đẩy bát mì to đến trước tôi, quăng cho tôi đôi đũa và cái thìa. Tháo tạp dề vứt lên bếp, lướt qua tôi tiện nói.

Đi học về thì ở yên trong nhà, cấm vào phòng tôi.

Càng lúc tôi càng thấy Lục Thiếu Kỳ giống như cha tôi vậy, quản tôi đủ việc trên đời.

Tôi trả lời.

Biết rồi ông tướng ~

...****************...

Ở trường có sân thượng rất lớn, tôi cũng thường hay lên đó để hóng gió. Tiện thể bây giờ là giờ ra chơi tôi cũng rất rảnh nên cũng muốn lên đấy.

Gió hôm nay rất nhẹ nhàng, phiu phiu xao lãng chỉ khiến cho người ta càng lúc càng suy tư...

Bỗng một giọng nói truyền đến bên tai tôi.

Cậu làm gì ở đây vậy?

Giọng nói này tôi không quen, là của một người lạ. Tôi xoay người lại, nhìn người trước mặt.

Cậu làm gì ở sân thượng này?

Cậu ta cao ráo, gương mặt thân thiện đúng kiểu là cute boy. Nhìn chung thì là đẹp, đúng kiểu trái ngược vẻ bề ngoài với Lục Thiếu Kỳ.

Cậu ấy mỉm cười trước gió, miệng đáp.

Tôi là Ngụy Cơ, lớp 10A5

Tên này cùng lớp với tôi sao tôi lại không biết? Bỏ qua suy nghĩ tôi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Ngụy Cơ mà xưng.

Đường Tú Linh cùng lớp với cậu.

Ngụy Cơ cuối người trước mặt tôi, giơ tay nhặt cái móc khóa rồi giơ lên.

Tôi tìm cái này.

Cái móc khoá hình con bò sữa, Ngụy Cơ treo nó vào điện thoại của mình. Cậu ấy có xin số điện thoại của tôi, chúng tôi cùng kết bạn Wechat với nhau.