Đốt Pháo Hoa Dưới Mưa

Chương 9



Cậu ta đang tạo dáng làm kiểu cho ai xem?

Lục Thiếu Kỳ đội mũ lưỡi trai đen, thân người cũng có vẻ phồng to vì mặc hoodie to sắc đen, để lộ chiếc áo thun trắng bên trong là màu tạo điểm ấn nhất, và mặc quần short đen qua đầu gối.

Tôi nheo mắt nhìn cậu ta, đôi lúc lại cảm thấy cậu ta bị chạm mạch. Cái gì mà âm thầm niệm tên.

- Đúng là điên.

Lục Thiếu Kỳ ngẩng đầu lên nhìn tôi, mắt để trên cao phần trán bị mũ che khuất đến mũi.

- Ờ ~ Nói để cậu biết, không lại kiếm tôi mà không thấy lại tưởng tôi bị ma bắt cóc.

Nghe xong cách một giây tôi trề môi.

- Con ma nào thèm cậu?

Cậu ta nhếch mép cười con mắt quyến rũ khêu gợi ma mị lại hiện lên.

- Ai mà biết được...

Bỏ tay vào túi quần cậu ta xoay người đi, vài bước sau đó phất tay tùy ý về phía tôi.

- Con ma nào đó thấy tôi đẹp trai quá mà bắt cóc để làm của riêng thì sao?

Tiếp tục cái câu nói hoàn chỉnh đó của cậu ta thốt lên khiến tôi phát nhợn.

Trên người Lục Thiếu Kỳ không có cái gì coi ra hồn trừ đôi bàn tay đó.

Thật ra thì tôi rất thích những bàn tay đẹp, cũng hay thường xuyên lên mạng search ảnh để ngắm.

Tôi thấy một bàn tay có những ngón tay thon dài, trắng ngần đẹp hơn những bàn tay đầy gân rất nhiều. Tay của Lục Thiếu Kỳ rất đúng gu của tôi, cử động thôi cũng đủ khiến mắt tôi sáng bừng lên.

...****************...

Đồng hồ vừa chạm đến con số 12 tim tôi liền đập thọt lên. Trong phòng tôi sáng bừng, cũng bật hết đèn trong nhà lên không chừa chỗ nào trừ phòng của Lục Thiếu Kỳ cạnh bên.

Lần đầu tiên ở nhà một mình làm tôi rất sợ, tôi sợ ma lại thấp thỏm kinh sợ ăn trộm đến nhà.

Tôi kéo chăn qua đầu, mồ hôi đằm đìa trên trán chạy xuống tận cổ. Tai tôi nghe thấy bên ngoài bỗng nhiên có tiếng rột rẹt rột rẹt vang lên liên tục không dứt, trong lúc lo sợ chỉ biết rút chân lên và tay bấu thật chặt lại.

Không gian yên tĩnh đến nỗi tiếng kim đồng hồ còn nghe thấy, bên ngoài những tiếng động kia vẫn hoành hành không buông tha cho tôi.

Sao lại xui xẻo như vậy!

Tôi nhắm chặt mắt, cố trấn an bản thân song muốn đi ngủ nhưng hết lần này tới lần khác tiếng động gì đó bên ngoài khiến tôi sợ phát run.

Là ma? Ăn trộm hay là sát nhân?

Nhịp tim bắt đầu hoạt động mạnh, mồ hôi trên người tôi cũng nhễ nhãi thắm đọng chiếc áo mỏng.

Rầm!

Tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài ban công phòng của tôi, tôi giật mình tim như muốn bay tung khỏi lồng ngực. Không dám nhảy xuống giường thăm dò, co rút trên giường như một con tôm.

Không biết là gió hay gì đó tấp vào cửa sổ sát đất, những tiếng lộc cộc cứ phát ra mãi.

Cho đến đỉnh điểm thì lại roẹt roẹt vài tiếng động lớn, tôi hoảng loạn chạy xuống giường lao thẳng đến mở cửa phóng nhanh trong cơn sợ hãi.

Đầu óc quay cuồng không biết đi đâu chỉ biết phải thoát khỏi căn phòng ngủ của mình, tôi chạy như bay ra ngoài xuống phòng khách thì phanh chân dừng lại gấp.

Phòng khách mở toang cửa sổ sát đất, gió bên ngoài lùa vào thổi tung tung tấm rèm che. TV bật không tiếng, nhưng không thấy người xem.

Hai chân tôi bắt đầu run rẩy không dám di chuyển.

A~~

Tôi vừa hét lên thật lớn.

- Bị điên à?

Giọng nói này, có phải là Lục Thiếu Kỳ không?

Mắt tôi long lanh đọng nước ngước nhìn lên trên.

L-Lục Thiếu Kỳ?

Tôi dịu dịu mắt cho tan đi nước bên trong, miệng không nhịn được mà cười mừng rỡ.

Được cứu rồi!

Giọng Lục Thiếu Kỳ trầm ổn thanh thoát.

Có chuyện gì vậy? Hét đau cả tai, nửa đêm nửa hôm rồi đó cô nương.

Cậu ấy ngồi nằm bẹp xuống sofa, cổ chân bắt chéo tùy ý cựa quậy. Đầu nằm trên tay, mắt nhìn vào điện thoại tay lướt dọc lướt dọc.

Tôi đi lại tắt TV, thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn vào đồng hồ trên tường tôi nuốt nước bọt, đã 2 giờ rồi. Vậy là tôi đã thức đến ngày hôm sau của ngày hôm qua, đã cam chịu 2 giờ đồng hồ trong sợ hãi.

Lục Thiếu Kỳ nhét điện thoại vào túi, miệng ngáp một cái rồi đi lên lầu.

Tôi lẻo đẻo theo sau.

Mấy giây sau đó...

Lục Thiếu Kỳ nói.

- Làm gì đấy? Đi thì đi đại đi, nhà này là nhà của cô mà không dám đi hay sao?

Tôi mím môi, trong tình huống sợ hãi ngàn cân treo sợi tóc này thì tôi nhịn, lúc này chỉ mỗi cậu ta là giúp tôi bớt lo hơn thôi.

Nhịn!

Tôi cười gượng trả lời.

- Tôi...Tôi...

Cậu ta không có kiên nhẫn mà đóng cửa mạnh một cái, tôi đứng bên ngoài ngơ ngẩn đờ đẫn người ra.

Tôi gõ mạnh lên mặt cửa.

- Lục Thiếu Kỳ, tôi sợ. Đừng bỏ bê bạn bè của mình như vậy chứ. Thiếu Kỳ ca ca à ~

Tay tôi đứng trên không trung, cánh cửa được mở ra. Tôi nhìn Lục Thiếu Kỳ đang cười khẩy tà mị mà lòng không khỏi buồn cười.

Cậu ta kéo tay tôi vào, trong chớp mắt cửa được đóng lại.

Lục Thiếu Kỳ đưa ánh mắt khêu gợi vừa cười nhẹ nói.

Muốn ngủ cùng Thiếu Kỳ ca ca phải không?

Tôi sì khói, lùi lại một bước, cậu ta tiến thêm một bước nghiêng đầu chóng tay vào mặt cửa. Tay của cậu ta dí sát vào tai tôi, cảm giác lạnh tê người khi chạm vào da thịt Thiếu Kỳ là như vậy.