Dư An

Chương 3



Ngày hôm sau thời tiết u ám, Giang Tâm nhìn cửa sổ sát đất suy nghĩ trong ba giây, mặc quần jeans và áo sơ mi vào, xuống lầu ăn sáng.

Khách sạn có bữa sáng tự chọn.

Giang Tâm lấy hai miếng bánh mì và một cốc sữa, vừa lấy đồ vừa nghịch điện thoại. Điện thoại giống như đã hợp vào làm một với cô, không thể tách rời.

Từ trong nhà ra ngoài trời, nhiệt độ giảm mạnh.

Giang Tâm xoa xoa tay rồi đi đến địa điểm đã hẹn trước.

Đi qua đèn giao thông là tới cổng Hoa viên Giang Thành, từ xa có thể nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục đang lững thững đi tới đi lui.

Cô không giỏi trong việc nhận diện người khác, nhưng may mắn là Trịnh Văn Đông là một khá chuyên nghiệp, tiến đến chào đón cô trước: "Đến rồi hả."

Giang Tâm: "Chào buổi sáng, anh ăn sáng chưa?"

Trình Văn Đông: "Ăn rồi, còn cô thì sao?"

Mấy lời dạo đầu với đoạn hội thoại vô nghĩa như này có lẽ sẽ không bao giờ biến mất.

Cũng may không cần phải trò chuyện nhiều.

Giang Tâm đi theo Trịnh Văn Đông lên lầu, anh vừa đi vừa nói: "Trong tòa này đang có hai căn hộ đang được rao bán. Một căn ở tầng 16 và căn còn lại ở tầng 27. Mấy căn đều giống nhau. Căn ở tầng 16 thì giá thấp hơn chút, 145 vạn, còn tầng 27 là 155 vạn."

Chủ nhà của căn hộ tầng 16 vẫn đang ở nhà, đang chăm con nhỏ, có lẽ là căn hộ tân hôn đã được trang trí qua, vẫn còn khá mới, bày biện theo phong cách tối giản hiện đại đang khá được ưa chuộng, đơn giản mà ấm áp.

Nhưng đối với một nhà ba người lớn bé mà nói thì có hơi chật, đồ chơi của trẻ con chỗ nào cũng có, nữ chủ nhân có hơi ngượng ngùng: "Trong nhà có hơi bừa bộn."

Giang Tâm mỉm cười tỏ vẻ không để ý, gõ vài cái lên tường.

Căn này khoảng 40 mét vuông, bên trái cửa ra vào là tủ giày, bên phải là toilet, đi thêm một chút là tới phòng bếp, đối diện với phòng bếp là bàn ăn dành cho 2 người được kê dựa vào tường, bên cạnh TV treo tường là phòng ngủ, phòng khách thì thông với ban công.

Nhìn một cái là không bỏ sót một cái gì.

Giang Tâm đứng ở ban công để cảm nhận một chút, bởi vì có tòa nhà ở phía trước, nên tầng này không nhìn thấy sông, hơn nữa cũng hơi ít ánh sáng mặt trời.

Cô nói với chủ nhà: "Phiền cô quá, tôi xem xong rồi."

Trịnh Văn Đông líu ríu nói mấy ưu điểm nổi bật của căn phòng này, vừa mới bước vào thang máy đã thay đổi sắc mặt.

"Trong hợp đồng nói nhà này sang năm mới chuyển đi, hơn nữa lại còn là hướng tây, tôi không đánh giá cao căn này lắm."

Giang Tâm cười cười: "Vâng, vậy xem căn trên kia xem sao."

Phòng ở tầng 27 là phòng trống, không có ai ở, trước đây thì chỉ có cho thuê, trang trí đơn giản. Kiểu nhà giống hệt nhà dưới, điểm khác biệt nằm ở hướng ban công.

Khi còn nhỏ Giang Tâm đã từng đi xem bói, thầy bói nói rằng mệnh của Giang Tâm có duyên với sông nước.

Quả thật sâu trong tim cô cũng có chấp nhất với khung cảnh này.

Nhưng mà đến cả mua bắp cải còn kén chọn chứ đừng nói tới mua nhà.

Giang Tâm vẫn muốn đi xem ở những khu khác.

Trịnh Văn Đông tỏ vẻ đây là điều nên làm, khởi động chiếc xe điện của mình: "Đi chiếc xe này của tôi sẽ tới nơi nhanh lắm."

Giang Tâm chưa từng yêu đương, ngồi gần một chàng trai làm cô thấy hơi không được tự nhiên, huống chi lại còn ngồi chung một chiếc xe điện.

Cô hơi hoảng loạn lắc đầu: "Tôi muốn tự đi qua đó, tiện thể ngắm xung quanh chút."

Yêu cầu của khách hàng chính là lời nói của thượng đế, Trình Văn Đông ném xe sang một bên: "Vậy chúng ta cùng đi."

Giang Tâm: "Không cần đâu, như vậy chút nữa anh lại mất công quay lại lấy xe. Anh cứ đi trước đi, rồi ở cửa chờ tôi một lát là được."

Thật ra chỗ đó cũng cách đây không xa, chỉ hơn một cây số một tí, hơn nữa đối diện là trạm tàu điện ngầm rồi.

Tính cách của Giang Tâm rất sợ để người khác chờ đợi mình, nên cô cố gắng tăng tốc độ của mình.

Cô cao một mét bảy, một bước của cô bằng hai bước của người khác.

Trịnh Văn Đông rảnh rỗi nhắn vào nhóm bạn bè: "Sắp lấy được đơn hàng này rồi."

Anh bước chân ra xã hội từ thời thiếu niên, gặp gỡ rất nhiều người và có cách đánh giá người khác của riêng mình.

Việc có thật sự muốn mua hay không liền có thể nhanh chóng nhìn ra, bởi vậy phải đặt toàn bộ sự chú ý vào đấy, không thể để con vịt bay đi được.

Đối với Giang Tâm, cô cảm thấy Giang Tâm hơi chú ý quá.

Tuy nhiên, hầu hết những người bán hàng đều lịch sự với khách hàng của mình trước khi ký hợp đồng nên cô cũng không quá để ý.

Đại khái là vì khu đầu tiên quá tốt, mấy ngày xem nhà tiếp theo Giang Tâm đều ít nhiều không vừa lòng.

Cô đã ra quyết định, muốn tận mắt thấy mặt trời mọc, nói: "Chúng ta quay lại căn bên hoa viên Giang Thành bên kia đi."

Rất nhiều người đề nghị trước khi mua nhà nhất định phải xem ba lần, sáng trưa chiều đều phải xem.

Trình Văn Đông cảm thấy mình đã nắm chắc được đơn hàng này rồi: "Được, vậy tôi chờ cô ở cửa tiểu khu nhé?"

Giang Tâm gật gật đầu.

Khung cảnh thành phố vào ban ngày và buổi tối hoàn toàn khác nhau, mùi thức ăn ở các gia định thêm chút khói lửa, dường như Giang Tâm muốn sa vào đó, khuôn mặt hiện ra nụ cười nhẹ.

Trình Văn Đông dựa vào xe điện của mình, trái tim loạn nhịp.

Công bằng mà nói, ngoại hình của Giang Tâm không phải là một mỹ nhân, cô có khuôn mặt tròn với đôi lông mày mềm mại, đuôi mắt hơi hếch lên, mũi cao thẳng, chóp mũi mềm mại và đôi môi hồng nhạt.

Tuy nhiên khi cô cười rộ lên, mặt mày đều như đang tỏa sáng, không phải kiểu sáng chói lóa, mà như là ngọn đèn ngủ màu vàng ấm áp, làm cho người ta không nhịn được mà mềm lòng.

Tim Trình Văn Đông bị lỡ một nhịp, hơi mất tự nhiên nuốt nước miếng: "Đi thôi."

Giang Tâm cũng không cảm thấy anh có gì bất thường, tùy ý "ừm" một tiếng.

Bởi vì đã là hoàng hôn, ánh chiều tà phản chiếu trên mặt sông, Giang Tâm chống tay lên ban công, đôi mắt càng ngày càng mở to.

Cô nghiêng đầu hỏi: "155 vạn đúng không?"

Trình Văn Đông vẫn đang trộm liếc nhìn cô, nên khi bị cô hỏi có hơi thất thần: "Hả?"

"À. Đúng đúng, giá cả có thể thương lượng thêm."

Ánh mắt Giang Tâm sáng lên, "Được, vậy nhờ anh thương lượng giúp tôi nhé, tôi muốn căn này."

Nghe có vẻ hơi qua loa, nhưng Trình Văn Đông cũng đã từng gặp khách hàng chốt ngay từ căn đầu tiên rồi.

Anh mang theo chút suy nghĩ riêng của mình, nói: "Cô không muốn xem tiếp sao?"

Giang Tâm lắc đầu: "Không cần, chỉ như vậy thôi."

Mua nhà cũng tùy duyên, cô cho rằng căn này là hợp mệnh với cô nhất.

Cô lấy điện thoại ra chụp ảnh, nói: "Nhưng hộ khẩu của tôi nhanh nhất cũng phải chờ thêm một tuần nữa."

Trình Văn Đông: "Hộ khẩu ở Dư An rất dễ xử lý, không phải vấn đề lớn gì đâu."

Nghe được câu nói này của một người có kinh nghiệm, Giang Tâm cũng thấy yên tâm hẳn.

Mua nhà xong rồi thì giờ cô phải đi thuê nhà trước đã.

Một chuyện không thể phiền hai người được, Giang Tâm suy tính đến chuyện sau này để tiện trang trí nhà cửa: "Có căn hộ một phòng ngủ nào trong khu này đang cho thuê không ạ?"

Trình Văn Đông cố gắng lấy lòng, đảm nhiệm một lúc nhiều việc: "Có có, tối nay tôi sẽ gửi cho cô xem qua nhé, không thu phí môi giới của cô đâu."

Giang Tâm còn cho rằng mua nhà rồi thì sẽ có dịch vụ tặng kèm chứ, đúng cơ hội mà không biết tận dụng thì chính là đồ đần.

Ba ngày sau, cô thuê một căn tầng sáu của tòa nhà bên cạnh.

Cô đặt khách sạn một tuần, cũng không vội trả phòng, đầu tiên cô nhờ Trần Thu Vân ký gửi đống hành lý của cô qua đây, rồi tìm người dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, mua thêm mấy món đồ linh tinh nữa.

Hôm nay chính thức làm thủ tục sang tên căn nhà kia.

Người bán giảm cho cô năm vạn, tổng giá là 150 vạn, nhưng thêm thuế và phí môi giới, tổng cộng Giang Tâm phải chi trả số tiền khoảng 156 vạn.

Điều đáng nói là, ngoại trừ Trình Văn Đông, thì người bá cũng khuyên cô cho vay thì sẽ có lời hơn, giữ lại tiền không bằng mua thêm một căn nữa.

Giang Tâm không thích như vậy, nó sẽ khiến cô luôn cảm thấy như bị giữ lại.

Nhưng cô không phải người không biết phân biệt tốt xấu, lời người ta nói cũng có thiện ý nên chỉ cười cười không nói gì.

Trình Văn Đông chủ động giảm phí môi giới xuống mức thấp nhất, Giang Tâm còn đang thấy cảm kích, không ngờ lại thấy anh ra khỏi trung tâm môi giới bất động sản, hỏi: "Căn hộ của cô có muốn sửa lại không? Tôi giới thiệu với cô một đội thi công."

Giang Tâm đếm đếm trên đầu ngón tay, anh giới thiệu người thay ổ khóa cửa, giới thiệu người lau dọn nhà cửa, thậm chí có lúc cô nhắc tới chuyện muốn học lái xe, Trình Văn Đông cũng nhanh chóng giới thiệu một trung tâm dạy lái cho cô.

Phạm vi nghiệp vụ không thể không nói là vô cùng rộng rãi.

Nhưng những người hay dịch vụ mà anh giới thiệu thực sự có mức phí khá hợp lý và làm việc rất có trách nhiệm, nên Giang Tâm cũng không có lý do gì để từ chối, gật gật đầu.

Cô không biết rằng Trình Văn Đông đang cố gắng ghi điểm, tận tâm tận lực để tạo ấn tượng tốt với cô.