Dư Hạ

Chương 2: Kiểm Tra



Dư Chu mơ hồ thiếp đi, bỗng nhiên cảm nhận được đỉnh đầu có tiếng hô hấp rất nhỏ, mạnh mẽ ngẩng đầu, phía trước anh có người, nhìn anh với ánh mắt như đã lâu rồi chưa ăn thịt, một lời cũng không nói.

Xem đến khi lông tơ Dư Chu dựng đứng.

Dư Chu nhịn xuống mấy từ thô tục trong miệng, cười gượng nói, "Bạn học này, trên mặt tôi có cái gì hả?"

Triệu Húc phản ứng lại, "Hả, không có không có, tôi có điểm tò mò thôi."

Du Chu có điểm ngốc, "Tò mò cái gì?"

"Thì là cậu học tập tốt như vậy, vì sao lại muốn chuyển đến trường tụi tôi?" Triệu Húc ghé sát vào, thấp giọng nói.

Dư Chu theo bản năng lùi lại, nhếch miệng cười nói, "Tin tức cậu tốt thật đó nha."

Triệu Húc ngượng ngùng cười ha ha nói, "Như nhau, như nhau, vậy vì sao cậu là chuyển trường?"

Dư Chu: "Đại khái là vì tôi quá soái đi."

Triệu Húc: "........."

"Triệu Húc, mày mẹ nó đôi mắt mọc sau ót sao?" Bạn ngồi cùng bàn kéo lấy cổ áo của cậu, kéo trở về.

Triệu Húc xoay người liền chấn động toàn thân, chủ nhiệm lớp Ngô Thanh Phong không biết khi nào đã vô phòng học, mặt Triệu Húc như bị hai bàn tay vô hình tát vào, nóng rát.

Có người cúi đầu cười ra tiếng, Triệu Húc cầm lấy sách vở đội lên đầu, trạng thái cá chết.

Tính tình Ngô Thanh Phong luôn tốt, rất khó để từ trong miệng ông nói ra lời nói nặng, lúc ông tiếp nhận chức vụ ở ban này lần đầu tiên, liền nói với bọn họ, "Tôi tính tình không tốt, các em cũng tính tình xấu, vì không để phát sinh xung đột, đại gia chúng ta nhường nhau một bước, các em không quấy quá, thầy sẽ không phát hỏa. Nếu các em quá phá, thầy sẽ dùng ánh mắt ôn nhu, từ ái lẳng lặng nhìn các em, để xem các em có thể cảm thụ được ánh mắt của thầy hay không. Đúng không, Triệu Húc?"

Triệu Húc đã bị ánh mắt từ ái tát một cái, núp dưới bàn không dám nhúc nhích.

Dư Chu có chút ngạc nhiên, anh nhìn Ngô Thanh Phòng đi vào phòng, bộ dáng nhàn nhã cứ như bạn học, ai ngờ chủ nhiệm lớp lại trẻ như vậy.

Ngón tay Ngôn Thanh Phong gõ gõ bục giảng, nhàn nhạt nói: "Sao đấy? Các em nhìn có vẻ tự tin gớm nhỉ?"

"Không có mà...." Phía dưới có người nhỏ giọng nói.

Ngô Thanh Phong nhướng mày: "Thừa nhận nhanh thế à?"

"Không thể nào, chúng em là lớp 3 đó." Một bạn học béo can đảm nói to, một trận cười vang nổi lên.

Ngô Thanh Phong lại lần nữa nhướng mày, "Các em là lớp nào tôi không biết, tôi chỉ biết các em cùng với lớp 1 so sẽ thua rất thảm."

"Chuyện cũ chớ nhắc lại, nhân sinh đã nhiều mưa gió."

Ngô Thanh Phong cười cười, có chút bất đắc dĩ, "Vậy làm cho nó càng bão táp càng mãnh liệt hơn chút, ngày mai cố lên."

Trong phòng học kêu rên một mảnh, lại có thiếu niên tinh thần phấn chấn, "Ngô đồng học, thầy đối với chúng em cứ yên tâm."

Ngô Thanh Phong gật đầu, nhìn về phía Dư Chu, "Dư Chu cùng thầy đến văn phòng nào."

Dư Chu lấy di động khỏi hộp bàn, đuổi theo.

Văn phòng ở đầu bên kia hành lang, Dư Chu nhàn tản đi sau Ngô Thanh Phong, kéo ra một đoạn khoảng cách, nhìn lại khu dạy học, tầng này chỉ có lớp 1 và lớp 3, lớp 2 đâu?

Phòng giáo viên là một phòng học, dùng bàn học thành bàn làm việc chất đầy bài thi, bài ôn.

Có năm, sáu thầy cô ngồi trong phòng, "Lớp 3 của thầy lại nhặt được viên minh châu, sao mà trò tốt lại về với thầy hết thế này."

Ngô Thanh Phong cười cười, "Thầy Chu, lớp 1 thầy cũng không kém, lớp con chỉ nhặt được hai viên minh châu, lớp thầy đã đủ ưu tú."

Tóc thầy Chu có điểm hoa râm, bộ dáng 50 tuổi, "Trò tốt thì ai lại không yêu, có tài thì tốt, giống như năm đó, con......"

Ngô Thanh Phong cười cười, "May mà năm đó thầy dốc lòng dạy dỗ."

Thầy Chu xua tay, cảm khái, "Hổ thẹn rồi, thầy đến giờ vẫn chưa vượt qua mấy đứa...." Lại nhìn về phía Dư Chu, "Hạt giống tốt, vừa nhìn đã biết học sinh ngoan."

Dư Chu trong lòng phản bác, anh cũng chẳng phải học sinh ngoan gì.

Ngô Thanh Phong gật đầu, ra hiệu cho Dư Chu ngồi xuống, đưa bộ sách đẩy đến cho Dư Chu, "Em ở cao trung thực nghiệm thì thầy cũng có hỏi thăm qua, tuy rằng khá giống nhưng tiến độ học tập có chút sai biệt, em đều đem nội dung kiến thức học kỳ học qua, tôi hi vọng em có thể bảo trì trạng thái, không cần lơi lỏng."

Dư Chu gật đầu, "Thầy yên tâm đi ạ."

Ngô Thanh Phong sờ mũi, chuyển chủ đề: "Hồi nãy thầy ở phòng học có nói qua, ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra chất lượng, hy vọng em có thành tích tốt."

Dư Chu: "......" Đệt, ngày đầu tiên đi học mà ngày hôm sau đã kiểm tra? Cho người ta con đường hoàn hồn còn không có.

Ngô Thanh Phong: "Em hẳn là không có vấn đề đúng không?"

Dư Chu trong lòng trợn mắt trắng, sao thầy lại tự hỏi tự đáp hả, còn không cho mình cơ hội trả lời, "Không biết nữa ạ, cứ kiểm tra xem thử."

Dư Chu nghĩ mình chỉ học qua thôi chứ chưa kiểm kê lại kiến thức nữa, cái danh hiệu học bá treo trên đầu nặng, vô ích quá đi.

Dư Chu với tài liệu học tập trở về lớp, Triệu Húc đôi mắt lại bay về cái ót, "Dư Chu, lão Ngô nói với cậu chuyện kiểm tra đúng không?"

Dư Chu đem sách chồng lên bàn, cản trở cái đầu đằng trước muốn duỗi tới, "Ừm, sao thế?"

Triệu Húc đem sách di chuyển qua bên kia, "Tôi nói với cậu nè, cậu tốt nhất nên xem mấy cuốn trên bàn đi."

Dư Chu nhìn Triệu Húc, không đáp lời.

Triệu Húc nóng nảy, cầm lên một quyển sách, nói: "Cậu nhìn đi, sách này giống với trường thực nghiệm không?"

Dư Chu tập trung nhìn vào, không khỏi mắng, "Đệt, mấy người thi nội dung của lớp 12?"

Triệu Húc gật đầu, "Ừm, lão sư có nói trước về tài liệu ôn tập nên tôi cho cậu xem."

Dư Chu á khẩu không nói được, cái này làm cho anh một ngày phải tìm trọng điểm trong sách giáo khoa, "Trường mấy người học khác bình thường thế hả?"

Triệu Húc: "Chúng tôi cũng vừa mới học xong, so với cậu chẳng tốt bao nhiêu."

Dư Chu huyết khi dâng lên, cũng may hồi nãy trong văn phòng khiêm tốn một chút, bằng không đến lúc nào đó mặt lại đau rát.

Triệu Húc nhìn vẻ mặt Dư Chu có vẻ buồn bực, hỏi, "Có phải bị Ngô đồng học hố đúng không?"

Dư Chu dựa lưng vào tường, một chân gác vào cái ghế, "Ổng cái gì cũng chưa nói, tôi còn tưởng rằng tôi chiếm ưu thế nữa đấy."

Triệu Húc che miệng cười, nói, "Mốt sẽ quen à, chúng ta đều là người từng trải."

Dư Chu buông chân, đoan chính ngồi lại, "Mấy người là lớp trọng điểm thật?"

Triệu Húc nhìn anh gật đầu.

Dư Chu lúc sau mới phun ra chữ đệt, rút đại quyển sách nào đó, một chữ cũng không vào, móc di động gửi tin nhắn wechat cho Bạch Sĩ Sâm, "Lão Bạch, cùng chú thương lượng chuyện này."

Bạch Sĩ Sâm: "Nói."

Ngón tay Dư Chu dừng một chốc, "Con về trường cũ được không?"

Bạch Sĩ Sâm: "..............."

Bạch Sĩ Sâm: "Tiểu tử, có tin ta đá bay con hay không?"

Dư dư dư dư: "Con mẹ nó nếu biết trường này biến thái như vậy thì sẽ không tới đâu."

Bạch Sĩ Sâm: "Nói chuyện đàng hoàng coi."

Dư Chu khóc không ra nước mắt, "Mẹ nó, ngày mai kiểm tra, kiểm tra!'

Bạch Sĩ Sâm: "Chuyện đó có gì to tát đâu, con kiểm tra biết bao nhiêu lần rồi."

Dư dư dư dư: "Biến thái ở đây này, mấy kiến thức này con chưa học qua."

Bạch Sĩ Sâm: "?"

Bàn học bị người đẩy, Triệu Húc xoay mặt ra đằng sau, thấp giọng nói, "Quên nói với cậu, bên cạnh có người ngồi."

Dư Chu nhìn sang, "Ai vậy?"

"Không có tới."

"Trâu bò vãi!"

Triệu Húc chép miệng gật đầu, "Là rất trâu bò, lúc cậu đi lên, lão Lý không nói với cậu à?"

Dư Chu mờ mịt nhìn hắn, "Nói cái gì?"

Triệu Húc: "Mục thông báo ở cầu thang đó."

Dư Chu à một tiếng, nghĩ tới mục thông báo, giơ ngón tay cái với Triệu Húc, "Thẩm mỹ trường mấy người đúng là....haiz, thiếu chút nữa là tôi tưởng là đang tưởng niệm liệt sĩ rồi."

Triệu Húc cũng cười theo, "Đúng là có điểm giống, nếu thêm đạo cụ nữa là y chang."

Dư Chu ôm bụng cười, "Ai nói không có, tôi đi với thầy Lý lúc đó đã có đạo cụ."

Tiếng cười hai người vang lên trong phòng học an tĩnh, đại bộ phận lớp sôi nổi quay đầu nhìn bọn họ, đặc biệt mấy bạn nữ, nhìn Dư Chu cười mà mặt đỏ ửng.

Một quyển sách bay tới, nện ở bàn học Triệu Húc, "Triệu Húc, cậu im lặng coi, ôn tập xong rồi sao?" Nam sinh ngồi đằng trước quay lại mắng.

"Thì đó, Triệu Húc chính là cái chân kéo điểm trung bình lớp ta xuống, có phải nằm vùng bên kia không hả." Có người ồn ào nói.

"Chỉ sợ chuẩn bị có hai chân rồi." Có người khinh thường nói.

Dư Chu cười có lệ một tiếng, phụ họa nói, "Đúng đúng đúng, Triệu Húc, tôi với cậu phải nỗ lực thôi, đừng làm mất mặt lớp."

Mặt Triệu Húc đỏ lên, hướng bạn học kia nói, "Lục Nhất Minh, cậu giống tôi cũng kéo chân vài môn, sau không tính vào?"

"Ha ha ha ha." Cả lớp cười lên, "Đúng rồi, Lục Nhất Minh, cậu còn không biết xấu hổ nói Triệu Húc."

Lục Nhất Minh bị mọi người cười nên cúi đầu không nói nữa.

"Ấy lớp trưởng, cậu cận thị cao như vậy mà ném Triệu Húc lại chuẩn như thế, ném nhiều đến nỗi ra xúc cảm luôn hả?"

Như có cái chốt nào bị mở, phòng học hồi nãy chỉ dám nói nhỏ bây giờ như ong vỡ tổ, ồn ào náo nhiệt.

*Mã Hàm chậm rãi đứng lên, đỡ đỡ gọng kính, "Mấy người phá đủ chưa?"

*Cái này wikidich dịch là mã một hàm, còn bên gg dịch thì nó dịch luôn pinyin nên mình bỏ chữ "một" đặt là Mã Hàm nha.

Giống như bị điểm huyệt, Mã Hàm nói xong, lớp liền an tĩnh, giống như cuộc nói chuyện ầm ĩ hồi nãy là ảo giác của Dư Chu.

Dư Chu mở ra sách, tài liệu học tập, trừ bỏ mấy cái văn cổ làm anh đau não, mấy cái trọng điểm còn lại cũng không khó, huống chi anh học cũng không kém, không có nhiều vấn đề.

Anh nghiêng người dựa vào vách tường, duỗi người, ánh mắt lướt qua thấy được Lục Nhất Minh nhìn chằm chằm mình với vẻ địch ý. Dư Chu nhàn nhạt cười với cậu ta, Lục Nhất Minh nhanh chóng quay đi, làm bộ như mình vì ôn tập nên mỏi mắt.

Loại địch ý này đã xuất hiện nhiều lần, Dư Chu đã thấy quen, chỉ là ngày đầu tiên mà đã gây thù chuốc oán, có thể hôm nay anh hơi cao hứng, ngẫm lại nguyên nhân chuyển trường, trong lòng Dư Chu hơi bất đắc dĩ, sau này vẫn là nên kẹp đuôi lại mà làm người đi (1). Anh lấy từ balo một cái notebook (2), mở ra, ngơ ngác nhìn cây bút đến xuất thần.

(1) Ý ảnh là mình không nên gây chuyện gì, an tĩnh làm học sinh bình thường á.

(2) Notebook: Sổ tay ghi chép.

- ---------

Editor: Đừng hỏi mình nội dung của nguyên truyện nhe, mình chưa đọc hết đâu.-. Chưa đọc hết nên ko tìm được thuộc tính công thụ, nhưng mình đoán Dư Chu sẽ là thụ đấy.-. Còn nếu là hỗ thì mình vẫn dịch, như nhau thôi, nhưng mà nếu hỗ thật thì mấy bạn đừng cmt nặng nề, mình on the mic đấy.-.