Dư Hạ

Chương 3: Trốn Học



Tiếng chuông vang lên làm suy nghĩ Dư Chu đứt đoạn, anh ngẩng đầu nhìn những người đang tụ lại thành tốp ba, tốp năm đang cúi đầu nói chuyện, đến giờ tan học rồi? Vậy hồi nãy là tiết gì? Sao không thấy thầy cô nào hết vậy?

Triệu Húc như bị người ta chọc trúng chỗ đau, bây giờ liền cúi đầu viết bút kí, làm cho Dư Chu ngạc nhiên, ây chà, người này rất cường nha.

Dư Chu chuẩn bị đi WC, phá hiện tiểu tử này không viết bút kí, đi sát phía trước sẽ thấy, tiểu tử này giấu điện thoại dưới sách giáo khoa, vui vẻ chơi thổi bong bóng, vậy mà anh còn tưởng thằng nhóc này đang khắc khổ học tập, "Hồi nãy tôi vừa mới thấy thầy Lý đi qua."

"Đệt, cái gì!" Triệu Hú sợ hãi kêu một tiếng, di động rơi lách cách xuống đất, vô cùng hoảng sợ nhìn ra hành lang, nhìn một hồi cũng bừng tỉnh, mắng,"Dư Chu, cậu có bệnh hả, làm tôi sợ vui lắm hay gì?"

Hai vai Dư Chu run rẩy, nghẹn cười, "Haiz, cậu làm sao mà vô lớp trọng điểm được đây hả?"

"Bằng thực lực nha."

"Gì? Thực lực? Cái trò chơi mà cậu đang chơi, IQ nằm ở đâu rồi?"

Triệu Húc không cho là đúng, nói, "Cái này gọi là cho đại não nghỉ ngơi? Hiểu không?"

Dư Chu lắc đầu, "Không hiểu, tôi chưa thấy qua cái loại nghỉ ngơi nào như này."

"Về sau đừng đùa như này, dễ gây đứng tim quá à." Triệu Húc nhặt di động lên, lau bụi trên màn hình.

"Cái vụ điện thoại này tôi nghĩ đây mới là thực lực của cậu."

"Không phải, đây là cái thứ bốn rồi, nếu mà bị thu nữa thì mẹ tôi cũng không cho mua tiếp." Nhớ tới mấy cái di động trước đó, trái tim Triệu Húc liền ẩn ẩn đau.

"Thì tìm thầy Lý lấy về thôi."

"Haiz, cậu nhìn đi, ổng với Gia Cát Lượng (1) lớn lên y nhau, có thể lấy về sao? Nói cho cậu biết, không có cửa đâu. Ba mẹ tới cũng sẽ không trả, trong phòng ổng có một cái rương toàn điện thoại luôn đấy."

"Không đi trộm được à?"

"Có thử qua nhưng không mấy thành công."

"Tại sao?" Dư Chu nhìn cậu ta.

"Cái rương kia mấy chục ổ khóa, bây giờ đem quăng trước mặt cậu, trong thời gian ngắn cũng không thể mở được."

Dư Chu cười mắng, "Đệt, biến thái thế à." Duỗi tay vào ngăn sờ soạng di động của mình, anh thầm cầu nguyện làm ơn, mệnh mày phải dài cho tao.

Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, nhiều người sôi nổi trở vể vị trí, Dư Chu nhìn khắp nơi, phát hiện bàn học bọn họ vẫn là sách giáo khoa và bài thi.

Anh chọc chọc Triều Húc, thấp giọng hỏi, "Mấy người học tiết gì vậy? Sao thầy cô không tới."

Triều Húc tựa lưng vào bàn anh, thoáng nghiêng đầu, thấp giọng nói, "Cả ngày hôm nay đều tự học, thầy cô sẽ không tới."

Dư Chu: "......."

Dư Chu hai mắt tỏa sáng, "Vậy tôi trốn học sẽ không ai phát hiện đúng không?"

Triệu Húc liếc anh một cái, "Nghĩ cũng đừng nghĩ, Gia Cát Lượng dưới lầu chờ cậu."

"Đệt, nhân tính đâu hết rồi, bữa nay tự học, ngồi học quài không chán à?"

Triệu Húc một lời khó nói hết nhìn anh, hỏi: "Cậu thật sự là học bá? Học bá không phải đều khắc khổ nỗ lực sao? Vậy mà cậu lại thấy học tập nhàm chán."

Dư Chu mở ra một góc của sách giáo khoa, bên trên có nước miếng của Triệu Húc vẩy tới, rút khăn giấy từ trong bọc đem sách lau một lần, "Ngụy học bá thôi, tôi vì việc này nên mới chuyển trường."

Triệu Húc chớp đôi mắt, không tin tưởng hỏi, "Thật?"

Dư Chu thực nghiêm túc gật gật đầu, "Thật, tôi lừa cậu làm gì?"

Triệu Húc giống như nghe được bí mật to lớn, có điểm hưng phấn, nói: "Tôi phải qua trường thực nghiệm để xé ra bộ mặt giả dối của cậu mới được."

Dư Chu đỡ trán, "Cẩn thận Gia Cát Lượng nha...."

Vừa nhắc tới Gia Cát Lượng, Triệu Húc liền héo, đôi mắt u oán liếc Dư Chu một cái, phiền muộn ụp đầu vào chồng đề như biển bao la kia.

Dư Chu ngáp một cái, tinh thần anh cũng đã cạn kiệt, xoa nhẹ mặt, liền nhìn mấy khuôn mặt khác của bạn cùng lớp, chỉ có anh tương đối nhàn. Nhàn quá thì ngủ luôn cũng được, việc ngày mai thì để ngày mai lại nói.

Mặt Dư Chu đối diện với vách tường, làm tư thế thoải mái nhất nằm bò trên bàn.

Giấc ngủ này, Dư Chu mơ thấy ở trường thực nghiệm bị người ta chặn đường, không ngừng nghỉ giống như cái cây chỉ biết núp một chỗ tránh ánh nắng mùa hè, lại còn ầm ĩ, phiền phức, trốn thế nào cũng không xong.

Một giấc mộng làm Dư Chu tỉnh dậy thấy mình một trán mồ hồi, anh lấy di động ra nhìn thời gian, một ngày này quá dài rồi.

Có thể thấy ai nấy đều học tập, chỉ có mình Dư Chu nằm ngủ trong một góc yên tĩnh, chọc cho bạn học nào đó nhìn anh mãi, nghiên cứu nhưng mang chút ý coi thường, đại khái là có chút kiêu ngạo mà thiếu niên mới có.

Vốn dĩ hồi nãy giờ nghỉ định đi WC, vậy mà lại bị Triệu Húc này làm quên mất, bây giờ phải nhịn, Dư Chu đá một cái dưới ghế Triệu Húc, Triệu Húc a một tiếng, quay đầu lại, nói: "Học bá, chuyện gì đây?"

Dư Chu: "Tôi muốn đi WC!"

Triệu Húc cúi người xuống, liếc anh một cái, "Còn mười phút nữa tan học, cậu nhịn đi."

Dư Chu: "Tôi nhịn không nổi."

Triệu Húc nhìn bốn hướng: "Lúc này Gia Cát Lượng đang chờ cậu, tóm được liền trừ điểm lớp."

"Tôi có cách...." Dư Chu ngoắc ngoắc ngón tay, Triệu Húc tới gần, anh ghé sát vào tai cậu nói.

Triệu Húc nghe xong ngốc một giây, kinh ngạc nói, "Bây giờ tôi tin cậu ngụy học bá thật rồi, ý đồ xấu vậy mà còn nghĩ ra được."

Nói là làm, Dư Chu ôm bụng, thống khổ vạn phần cắn môi rên rỉ, Triệu Húc cuống quít đứng lên, hô lên với Mã Hàm, "Lớp trưởng, Dư Chu đột nhiên đau bụng, tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế."

"Làm sao vậy?" Mã Hàm quay đầu hỏi.

Dư Chu ghé vào bàn gian nan mà phun ra mấy chữ, "Không biết, đột nhiên rất đau."

"Triệu Húc, cậu ngốc hay gì, còn đứng đó, chạy nhanh đưa cậu ấy đi đi." Mã Hàm thấy vẻ mặt Dư Chu tái nhợt, thống khổ cũng nóng nảy, vội mắng.

Triệu Húc phản ứng lại, trực tiếp đẩy bàn học ra, đỡ Dư Chu ra ngoài, lưu lại bên trong lại những tiếng nói nhỏ ngạc nhiên.

"Được nha, người anh em." Triệu Húc đỡ Dư Chu đến cầu thang liền bỏ ta, có chút bội phục nhìn anh.

Dư Chu đang ôm bụng cũng buông tay, tập mãi cũng quen, nói, "Chiêu trò cũ thôi."

"Đệt." Triệu Húc nói, "Giờ còn đi phòng y tế không."

"Đi, diễn cho trót luôn." Dư Chu vươn cánh tay, ý bảo Triệu Húc tiếp tục đỡ, hai người lôi lôi kéo kéo xuống lầu, quả nhiên ở lầu một đụng phải Gia Cát Lượng.

"Ai, các em hai người không đi học hả?" thầy Lý gọi lại hai người đang lén lút, có ý đồ vòng qua người ông.

Dư diễn viên lập tức ôm bụng, mặt đầy thống khổ dựa vào vai Triệu diễn viên, động tác hai người chậm chạp đi tới, "Thầy Lý."

Lý chủ nhiệm vừa thấy, đây không phải là Dư Chu sao? "Đây là làm sao?"

"Em đau bụng, đồng học đỡ em đến phòng y tế." Dư Chu từ kẽ răng phun ra mấy chữ.

"Ai da, vậy đi nhanh đi, đứa nhỏ này thật là, thân thể vậy mà lại yếu ớt đến vậy."Thầy Lý lộ vẻ mặt quan tâm, nhìn theo Dư Chu rời đi.

Phòng y tế ở phía tây trường học, lẻ loi một mình. Trường học tính toán hủy đi, định làm một cái chỗ hóng gió bên này, bởi vì bên cạnh cũng có một khu đất nhỏ trồng trúc, nhìn cũng đẹp, nhưng sau đó bác sĩ của trường lại đề nghị đem phòng y tế chuyển sang bên này, chủ yếu bên này gần sân thể dục, các khu học mới, trường học suy xét nhiều lần, cuối cùng cũng gác lại việc xây chỗ hóng gió.

Nhưng từ khu dạy học cũ qua đây cũng phải đi qua cả tòa trường học, mất khoảng bảy tám phút, Triệu Húc khổ đau đỡ Dư Chu cả một đường. Chờ khi qua phiến rừng trúc còn lại, Triệu Húc quay đầu lại nhìn nhìn, thấy không có ai mới buông Dư Chu ra. Cậu thấy làm việc này như đi trộm cắp, Triệu Húc lo lắng không thôi.

"Nơi này có WC hả?" Dư Chu có chút không nhịn được.

Triệu Húc chỉ vào khu dạy học cách đó mấy trăm mét, "Muốn đi phải tới chỗ kia."

"Đệt." Cảm giác bàng quang sắp vỡ ra làm Dư Chu không có biện pháp đi thêm mấy trăm mét, liền vòng qua phòng đễn chỗ sâu của rừng trúc, bất chấp không văn minh mà bên bụi cỏ tiểu một cái.

Sau đó hai người thương lượng có nên đi phòng y tế nữa hay không hoặc là đi một vòng xung quanh trường.

Triệu Húc nghĩ nghĩ, nói, "Phòng y tế cậu phải đi, Gia Cát Lượng sẽ đến đó hỏi."

Dư Chu có chút há hốc mồm, "Không thể nào."

"Lớp thường có lẽ sẽ không." Triệu Húc gật đầu, "Nhưng chúng ta là lớp trọng điểm, thầy ấy sẽ quan tâm."

Dư Chu hoàn toàn bất lực, rũ tay, "Vậy thì đi thôi."

Dư Chu đẩy nhẹ cửa phòng y tế đang khép hờ, "Lão sư, em đau bụng." Dư diễn viên lập tức lên sàn, nói với cái người đang đưa lưng dựa ở cạnh bàn.

Người nọ hơi cử động, nhàn nhạt nói, "Ngồi một lát đi, lão sư lập tức trở về."

Dư Chu nhìn cái ghế ở góc tường, khom lưng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Triệu Húc không tiến vào cửa nói, "Cậu không ngồi?"

Triệu Húc có chút lo lắng, không ngừng nhìn ra bên ngoài, tuy rằng cậu luôn đứng bét lớp nhưng chưa bao giờ trốn học. Thời điểm đỡ Dư Chu đến đây cậu có chút hối hận, vốn dĩ nghĩ Dư Chu chỉ muốn đi WC, ai ngờ anh lại muốn trốn học, cái này làm Triệu Húc càng hoảng.

"Dư Chu này, hay cậu ở đây đi, tôi về phòng học trước." Triệu Húc mở miệng.

Dư Chu thấy thần sắc của cậu, cũng không nói thêm, hơi áy náy vì làm cậu ta trễ giờ ôn tập, "Cũng được, cảm ơn cậu, Triệu Húc."

Biểu tình Triệu Húc nhẹ nhàng, vội xua tay, nói, "Không có việc gì, bạn học cả mà, chỉ là cậu...." Thanh âm đột nhiên đè thấp, dùng khẩu hình nói, "Nhớ ghi giấy xin nghỉ, kêu giáo y (2) đóng dấu luôn." Dư Chu cười cười, gật đầu.

Triệu Húc không ở thêm một giây, một giây sau chạy vèo đi, không còn thấy bóng.

Dư Chu nhìn người bên cạnh bàn kia như cái tượng điêu khắc, mấy phút rồi mà vẫn không nhúc nhích, nếu hồi nãy hắn không nói chuyện, Dư Chu còn tưởng hắn là ma nơ canh.

Theo ánh mắt người nọ nhìn qua, Dư Chu hoàn toàn cảm thấy bất ngờ, "Má nó." Hướng kia là hướng hồi nãy anh mới đi vệ sinh, bởi vì quá gấp nên anh không nhìn rõ hắn, nói cách khác, người này nhìn rõ hết quá trình đi vệ sinh của anh.

Dư Chu tức khắc muốn tìm cái khe đất chui vào, nghĩ lại, đều là nam sinh cả, đi WC còn trộm ngắm, mày thẹn thùng cái rắm, nghĩ vậy xong, anh không xấu hổ nữa.

"Cái kia, cậu cũng tới tìm giáo y hả?" Dư Chu hỏi.

Người nọ rốt cuộc cũng cử động, chống tay, thân thể ngả về phía sau. Có thể thấy, đường cong sau lưng toàn bộ lộ ra, không gầy, tóc mái dài che gần hết khuôn mặt nhưng vẫn thấy được khuôn mặt này rất tuấn lãng, góc cạnh, hắn không quay đầu lại nhìn, chỉ nhàn nhạt nói "Ừ."

Dư Chu thầm nghĩ không thú vị, nhún nhún vai, cao lãnh cái rắm. Móc di động ra, thấy tin nhắn của Bạch Sĩ Sâm gửi tới, "Điểm này sợ cái gì, con nhắm mắt cũng đủ tối đa thôi."

Dư Chu không tỏ ý kiến gật đầu, ở trong lòng mình khen, không sai, tôi ưu tú vậy đấy, nhưng mà nên khiêm tốn thì khiêm tốn, nhanh chóng đánh dòng chữ, "Cũng tạm, hôm nay con trốn học."

Bạch Sĩ Sâm: "Con điên rồi hả! Ngày đầu tiên mà trốn học?"

Dư dư dư dư: "Haiz, cứ yên tâm, trốn học mà có thi cũng đủ tiêu chuẩn,"

Bạch Sĩ Sâm: "Con hiện tại đối với mình chỉ có yêu cầu này thôi sao? Đạt tiêu chuẩn? Không biết xấu hổ!"

Dư dư dư dư: Con không ăn trộm, không xem đáp án, đạt tiêu chuẩn cũng đã tốt lắm rồi.

(1) Theo Bách kho toàn thư mở, Gia Cát Lượng (181 - 234), tự là Khổng Minh, hiệu Ngọa Long tiên sinh. Ông là quân sư xuất chúng của Lưu Bị nước Thục, thời hậu Hán. Gia Cát Lượng quê tại Dương Đô (nay thuộc huyện Nghi Nam, tỉnh Sơn Đông).

Gia Cát Lượng là vị tướng kiệt xuất trong lĩnh vực quân sự, không những thế ông còn là một vị tiên tri vô cùng vĩ đại. Nhắc đến ông là nhắc đến một cao nhân ""trên thông thiên văn, dưới tường địa lý", có tài tiên đoán mọi việc cực chuẩn xác. (Cái này người ta dùng Tiết Năng Đăng mà mình tra gg thì nó không ra nên mình thay bằng một người khác cũng khá giống với thầy Lý.)

(2) Giáo y: Là bác sĩ trong trường học.