Dư Hạ

Chương 4: Nộp bài



Dư Chu xem thời gian xong liền cất di động, ngồi ở đây nửa giờ, cũng không thấy lão sư về, trong lòng thầm nghĩ, lỡ mà đau bụng quá thì chết ở đây cũng không được. Vẫn là nên đi thôi, ngồi ngốc ở đây không phải là biện pháp.

Dư Chu nghĩ ngày đầu tiên đã trốn học thì có hơi quá mức, vì một tương lai không bị thầy cô quá mức chú ý, vẫn là nên ngoan ngoãn làm học sinh bình thường đi.

Dư Chu đứng dậy, vỗ vỗ bờ vai đau nhức chuẩn bị đi, lại nhớ đến lời nói của Triệu Húc, ho nhẹ hai tiếng, nói: "À ờm, bạn học, nếu lão sư trở về, nói lão sư viết giùm tôi tờ giấy xin nghỉ nhé, tôi học lớp 11-3. Cám ơn."

Đầu gỗ quay đầu, nhìn về Dư Chu, anh sửng sốt một chút, hình như người này anh đã gặp qua chỗ nào, nhưng không biết ở đâu, nên cười với hắn một cái.

Đầu gỗ chậm rãi mở miệng, "Lớp 11-3?"

Dư Chu gật đầu, "Nếu cậu không nhớ được thì tôi ghi vào tờ giấy cho."

Đầu gỗ lắc đầu, "Không cần."

"Vậy thì bạn học này, cảm ơn nha, cậu xem, lão sư nửa ngày còn chưa về, tôi còn phải quay về lớp nữa." Dư Chu đơn phương giảng hòa, rời khỏi phòng y tế, đi về hướng phòng học.

Đi đến cầu thang mới nhớ tới, vì cái gì mà thấy đầu gỗ quen mặt, không phải đang treo trên tường sao.

Trần Hạ, người chiếm luôn một vùng mục thông báo. Dư Chu tấm tắc hai tiếng, người thật đẹp trai hơn trong ảnh nhiều.

Trong phòng học, anh thấy Triệu Húc dựa bàn ngủ gật, Dư Chu đến vỗ vỗ vai cậu. Hồi nãy rảnh rỗi nên anh dạo quanh trường chốc lát để làm quen. Đi qua mặt sau của rừng trúc, vậy mà lại có quầy bán đồ ăn vặt, Dư Chu mua hai chai hồng trà còn lạnh, chai kia uống gần cạn, chai hồng trà mát lạnh còn lại cho Triệu Húc.

Triệu Húc còn hơi mơ ngủ, đưa tay lấy, "Cậu không phải..."

Dư Chu uống cạn ngụm cuối cùng, ném vào sọt rác ở cửa, "Ngày mai kiểm tra."

Triệu Húc mở nắp chai, hơi mơ hồ nhìn Dư Chu, "Hả?"

"Cho nên trở về học tập."

Triệu Húc hơi sửng sốt, sau đó lại cười, gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, bèn nói với Dư Chu, "Sáng mai kiểm tra văn đầu tiên."

Dư Chu nhìn cậu, gật đầu.

Triệu Húc lại nói, "Thầy dạy văn bảo không cho phép lớp có điểm dưới 100 đâu đó."

"Cái gì!" Bàn tay đang định cầm sách giáo khoa của Dư Chu dừng lại một chút, "Ngữ văn là thầy Ngô dạy à?"

"Không phải, thầy Ngô dạy vật lý."

Dư Chu: "......"

"Lớp chúng ta phải chú ý đến hai môn, một là ngữ văn, còn lại là tiếng anh. Mặc dù giáo viên tiếng anh có làm cho chúng ta khiếp sợ nhưng so với thầy ngữ văn thì khác, chính là ác mộng nha." Triệu Húc nghĩ đến đây, da đầu liền run lên.

Dư Chu chưa từng trải qua, thấy biểu tình Triệu Húc nhìn có hơi cường điệu, kỳ thật anh cũng không cần lo lắng ngữ văn, dù sao ngữ văn anh chưa bao giờ dưới 100 điểm, nhưng Triệu Húc tri kỷ như thế, anh cũng không thể xấu hổ đả kích cậu.

Sau một buổi sáng tự học, giữa trưa cùng Triệu Húc đi ăn cơm, sau đó quay về phòng học, đại khái ngày mai là thi nên mọi người cũng không có tâm tình thả lỏng, tất cả ăn cơm xong đều ngồi im lặng tại chỗ, lặng lẽ ôn tập.

Bầu không khí học tập này làm Dư Chu có hơi choáng váng, cái cuộc thi bình thường vậy mà cả ban lại nghiêm túc như thế, quả là có điểm bất khả tư nghị(1). Vì vậy cũng làm Dư Chu cũng có chút khẩn trương.

Sau khi vất vả học, tuy rằng là tự học nhưng cũng khá mệt, Dư Chu trực tiếp bay lên lầu rồi nằm lên giường.

Khi anh đang mơ màng, tiếng di động vang lên, chấn động bên tai, có tin nhắn đến. Dư Chu liếc mắt, là tin nhắn đến từ tiểu tử họ Khúc. Cậu ta họ một chữ Khúc, tên một chữ Tử(2), Dư Chu nghe tên này lần đầu tiên còn tưởng đây là biệt danh. Người này hồi còn ở trường thực nghiệm quan hệ tốt với anh, trừ bỏ hơi to mồm cũng không có tật xấu gì.

Bán chiết phiến: Sao lại chuyển trường? Trượng nghĩ của mày đâu rồi hả?

Dư dư dư dư: Có hơi bất ngờ, nên định hai ngày nữa định nói cho mày nghe, nhưng giờ mày biết rồi đó.

Bán chiết phiến: Tao mà không nghe người nào nói thì sẽ không biết, bây giờ nghĩ lại tao tức quá.

Dư dư dư dư: Mày nghe ai nói?

Bán chiết phiến: Tình cờ nghe thôi, trường học mới thế nào?

Dư dư dư dư: Cũng vậy, không khác lắm.

Bán chiết phiến: Tao muốn đấm nhau với mày lắm rồi đấy.

Dư dư dư dư: Tao có lý do bất đắc dĩ.

Bán chiết phiên: Về Đường Hoan? Thôi được, tao miễn cưỡng chấp nhận.

Dư dư dư dư: Ha hả ha hả............

Bán chiết phiến: Cười con khỉ.

Dư dư dư dư: Haiz, mới ngày đầu đi học mà ngày mai lại phải thi, tao sắp điên rồi nè.

Bán chiết phiến: Ha ha ha ha, dừa lắm bạn tôi ơi, tao còn đang nghỉ hè đây.

Dư dư dư dư: Đi chết đi.

Bán chiết phiến: Cố lên nha, thanh niên!

Dư dư dư dư: Cút....

Trằn trọc vài lần, anh quyết định lật sách xem qua một lần, nhớ mấy cái trọng điểm, coi như cứu vớt.

Hồi nãy về, anh chỉ muốn nằm liền nên lên lầu quên bật đèn. Anh xuống lầu, đi vào phòng bếp nấu nước sôi, trong thời gian đợi, anh ra ngoài phòng khách, mở cửa sổ, đám muỗi liền bay vào.

Dư Chu ngồi ở sofa đối diện cửa, nhìn bầu trời đêm bên ngoài đang bị trăng chiếu sáng, suy nghĩ có chút trống rỗng. Một con mèo nhảy khỏi hàng rào, đáp xuống cỏ dại rồi không còn thấy bóng dáng.

Dư Chu ngẩn người một lúc rồi đứng dậy, rửa mặt, ăn vài món vô vị như mì gói, nghĩ qua nghĩ lại cũng nghĩ đến cái cuộc thi tai họa vào ngày mai kia.

Mười hai giờ đêm đã điểm, Dư Chu nhìn sách giáo khoa, tài liệu lần cuối, viết vài dòng bút ký, đến khi ánh mắt chua xót đến không mở được, bèn lên giường đi ngủ.

Có điều, do ảnh hưởng của nghỉ hè, đồng hồ báo thức anh còn chưa chỉnh lại, lúc Dư Chu tỉnh lại, cuộc thi đã qua mười phút.

Chờ tới khi anh đến phòng học, cuộc thi đã trôi qua nửa giờ là 40 phút.

Toàn bộ lớp đều kinh ngạc nhìn bạn học mới, có chút đồng tình, có chút xem kịch vui, tóm lại là khá hỗn loạn.

Biểu tình của giám thị cũng là xem kịch vui, cho Dư Chu ánh mắt đặc biệt quan ngại. Tiếng chuông vang lên, anh vừa kịp viết xong, bèn nằm trên bàn, Triệu Húc quay đầu lại nói, "Dư Chu, cậu làm sao thế? Vậy mà đến muộn."

Dư Chu cười nói, "Dậy muộn."

Triệu Húc: "Quả thật là hảo hán, tại hạ bội phục."

Dư Chu xoay xoay cây bút đang cầm trong tay, "Chắc đủ điểm đi, chút nữa kiểm cái gì?"

Triệu Húc hơi bất ngờ, trong lòng nghĩ, ai đưa cậu cái dũng khí này vậy, "Vật lý."

"Ờ." Dư Chu gật đầu, bỗng nhiên cảm giác bên người có gì đó không thích hợp, hình như có cái gì đó nữa!

Dư Chu quay qua liền thấy Trần Hạ, mẹ nó, hôm qua Triệu Húc nói mình bên cạnh có người, vậy mà lại là hắn, rõ ràng hôm qua đến trường học mà người này còn không đến lớp, tránh đông tránh tây ở phòng y tế, cũng không ai nói hắn. Còn anh muốn đi vệ sinh còn phải giả bệnh, không lẽ vì hắn học tốt.

Nghĩ vậy, Dư Chu cảm thấy không vui, cảm thấy ngồi cùng bàn chẳng vừa mắt. Cũng may đối phương đang cúi đầu xem tài liệu, không để ý đến ánh mắt Dư Chu.

Sau khi qua ngữ văn, anh đã sẵn sàng cho bài thi tiếp theo, mỗi bài đều nộp sớm hơn nửa tiếng, vị giám thị chứng kiến anh trễ 40 phút, bây giờ lại nhìn anh mỗi bài nộp sớm nửa tiếng, cũng nhịn không được khuyên, "Bạn học này, em vẫn là nên kiểm tra lại, từ sáng đến giờ, em tự tin quá đấy."

"Thầy, em kiểm tra lại hết rồi." Dư Chu nói.

Giám thị ý vị thâm trường nhìn anh một cái, kêu anh đứng bên ngoài cửa lớp học.

Kiểm năm môn, mỗi môn hai giờ, còn có thời gian nghỉ trưa và ăn cơm là nửa giờ, kiểm tra xong cũng đến 6h30. Ánh chiều tà bị cành cây che lắp, hành lang thoạt nhìn có chút u ám.

Dư Chu ra khỏi phòng thi đầu tiên, một thân thoải mái, chuẩn bị nhắn với Khúc Tử buổi tối ra ăn cơm, nhưng ở đằng xa có thân ảnh đang đi tới, anh vội vàng nhét điện thoại lại vào túi, thầy Lý tới, "Dư Chu, sao em ở ngoài đây?"

"Em kiểm xong rồi." Dư Chu nói.

"Em nộp sớm đó nha." Khóe miệng của Gia Cát Lượng có chút đọng lại, "Em kiểm tra lại bài bao nhiêu lần?"

"Có kiểm tra thôi ạ, dù sao biết làm thì mới làm được, còn không biết làm thì kiểm mười lần cũng không biết."

"Thôi, đi đi." Gia Cát Lượng phất tay, "Hôm nay không có học buổi tối, em đi đi."

"Dạ." Dư Chu gật đầu, nhìn Gia Cát Lượng đi, đang chuẩn bị xuống lầu, liền nghe thấy phía sau có người gọi anh.

"Dư Chu, chờ một chút." Dư Chu không nghe rõ, chỉ thấy Trần Hạ một tay cầm balo từ phòng học đi ra, hỏi, "Cậu nói tôi?"

Trần Hạ nhìn về phía lớp học, mặt không thay đổi đi đến chỗ Dư Chu, đến bên anh thì dừng lại, "Giấy xin phép của cậu tôi để trên bàn.'' Nói xong liền bước đi.

Đệt!!!!!!

Người này thực con mẹ nó.........Dư Chu hai mắt trợn trắng, nghĩ nghĩ, vẫn là nên nhịn xuống.

"Này, Dư Chu, chờ tôi." Triệu Húc thở hồng hộc nói hết câu.

Dư Chu: "Vừa rồi cậu gọi tôi hả?"

"Gọi cậu mấy lần luôn mà cậu không nghe hả?" Triệu Húc khó khăn nhấc quai balo lên.

"À."

"Sao cậu nhìn mất hứng vậy?" Triệu Húc hỏi.

"Học bá mấy người hay có tật xấu à?"

"Cậu nói Trần Hạ đúng không?"

Dư Chu gật đầu, "Chứ cậu nghĩ còn ai nữa?"

"Cậu ấy là vậy đó, bình thường không có nói chuyện đâu. Làm sao thế?"

"Vừa rồi ở cửa phòng học, tôi còn tưởng cậu ta gọi tôi, ai dè...."

"Bị làm lơ đúng không." Triệu Húc cắt ngang anh, nói luôn đáp án.

Dư Chu:.............

"Cái này chúng tôi quen rồi, mai mốt cậu cũng thế nha."

"Cậu ta làm như chúng ta nợ hết của ông nội cậu ta hay gì, không ai đánh cậu ta à?" Dư Chu tức giận nói.

Triệu Húc cười cười, "Học giỏi, đẹp trai, lại giàu có, cậu xem đi, có ai dám đánh cậu ta không?"

Dư Chu trợn mắt thật to, khinh thường, hậm hực nói, "Ha, tốt quá nhỉ."

"Dư Chu, lần kiểm tra này cậu có nắm chắc không?" Triệu Húc trầm mặc, hỏi.

Dư Chu nghĩ nghĩ, nắm chắc thì có, nếu không cũng sẽ không nộp sớm, nhưng mà qua trường mới cũng phải thu liễm trước, không thể luôn kéo hận, "Không biết, tôi cũng không chắc nữa."

Cước bộ Triệu Húc dừng lại, "Vậy mà cậu còn nộp sớm."

"Tôi kiểm chẳng thấy sai gì, không nộp thì tôi cũng chẳng yên nên thôi, tôi nộp luôn."

Triệu Húc lần đầu tiên cảm nhận được một người đối với kiểm tra không có sợ hãi, không biết nên nói gì, cảm thấy hơi hỗn loạn, giống như suy nghĩ đang bị đóng băng khi đứng dưới trời đông giá rét.

"Cậu có nộp sớm không?" Dư Chu hỏi.

Kiểm tra tiếng anh ở cuối cùng, không phải Triệu Húc không nắm chắc, mà cơ bản là cậu chịu thua. Phần nghe cậu đều mông lung, nhiều từ đơn còn không biết, lại thấy Dư Chu nộp bài thi, không biết dũng khí từ đâu ra mà cũng anh dũng hy sinh đứng lên nộp luôn. Dù sao biết điểm tiếng anh thì bao giờ cũng bị mắng.

Vẻ mặt Triệu Húc mất tự nhiên, nói, "Tôi......."

Dư Chu nhìn Triệu Húc đang muốn nói lại thôi, cũng hiểu được gì đó, "Cậu nộp giấy trắng chứ gì."

"Cũng không phải đâu.'' Triệu Húc phản bác.

"Đạt tiêu chuẩn của cô tiếng anh không đó?"

Lời Dư Chu như một cái dao nhỏ, đâm xuyên tim Triệu Húc, thậm chí còn không cho Triệu Húc cơ hội giãy dụa, một kích xuyên tim.

"Không có."

Dư Chu an ủi vỗ vỗ bờ vai Triệu Húc, "Đừng sợ, còn có tôi mà."

Triệu Húc giống như tìm thấy đồng minh, bỗng nhiên thoải mái hẳn ra.

(1)Không hề nghĩ đến

(2) Nghe từ Tử hơi lạ nhưng mà qt và wikidich dịch vậy nên mình chịu thôi.-.