Dư Niệm

Chương 1



Editor: Úy Hà

Năm giờ sáng, còn 3h nữa mới đến thời gian gặp mặt các fans hâm mộ.

Mới vào đầu xuân thời tiết hơi se lạnh, sáng sớm hướng gió thay đổi lại càng thêm rét lạnh thấu xương. Thời tiết không đẹp, Dư Niệm vừa đến cửa sân vận động trên trời liền rơi xuống từng hạt mưa phùn rả rích.

Cô bị cảm cúm vẫn chưa khỏi, gió từ phía Nam thổi tới khiến cô lạnh phát run.

Dư Niệm thắt chặt dây mũ áo khoác, đeo chiếc khẩu trang màu trắng lên.

“Cô gái, tới sớm thế, cô đợi ai à?”

Người lao công đỗ xe rác ở một bên, lấy cái chổi lớn ở sau xe xuống.

Dư Niệm lui về sau: “Vâng, đợi người.”

Cô bị mất tiếng, giọng nói nghe khàn khàn không rõ.

Người lao công liếc nhìn cô một cái, thuận miệng đáp lời nói: “Người nào lại để cô chờ sớm như vậy, bây giờ mới năm giờ thôi.”

Dư Niệm cười, không trả lời, chỉ nắm chặt cái túi màu đen trong tay.

***

Một lúc sau, hai chiếc xe MPV màu trắng chậm rãi đi về phía này.

“Không phải chứ, giờ đã có người đến rồi à?”

Nhìn xuyên qua cửa sổ xe, Lâm Hạo nhìn thấy một thân ảnh cô đơn của một cô gái.

“Trên cánh tay còn dán khẩu hiệu cổ vũ. Anh Ba, anh nói có phải fans hâm mộ của anh hay không?” Lâm Hạo đẩy cánh tay người đàn ông ngồi bên cạnh, giọng nói cợt nhả.

Cố Tần nhấc mí mắt, không nói gì.

“Lạnh như vậy, chỉ sợ sẽ lạnh hỏng mất…”

Lâm Hạo thuận miệng lầm bầm một tiếng.

Cố Tần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe nhanh chóng lướt qua sân vận động, khoảng khắc Cố Tần nhìn về phía cô gái kia, vừa đúng lúc cô gái ấy ngẩng đầu, trong một cái chớp mắt đó, Cố Tần chỉ kịp thấy một đôi mắt hắc bạch phân minh, một đôi mắt sạch sẽ sáng như ngọc.

Trong lòng của anh rung động, lại nhàn nhạt khép mắt.

“Chuột…” Cố Tần mở miệng, giọng nói hơi hơi khàn khàn.

“Dạ?”

“Cậu đi xuống, đưa túi cơm sáng này cho cô ấy.”

Túi cơm này lúc đi vừa mới mua đấy, cậu ta còn chưa kịp ăn.

Lâm Hạo trừng mắt nhìn: “Hả?”

“Nhanh đi.” Cố Tần nhíu mày, sau khi ném túi cơm sáng vào trong lòng cậu ta liền bảo lái xe dừng lại.

Lâm Hạo mờ mịt nhìn cái túi trong tay: “Tại sao anh không đi?”

“Bảo cậu đi thì đi đi, còn nhiều lời vô ích như vậy làm gì.” Lông mày Cố Tần cau lại, giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.

Chuột nhướn mày, mở cửa xe đi xuống.

Gió xuân tháng hai giống như cái kéo, lời này quả không sai. Vừa xuống xe, Chuột đã bị gió phương Nam như dao quét qua hai má, đau nhức.

Cậu ta nắm chặt túi cơm sáng, vội vàng đi tới trước mặt Dư Niệm.

“Cô gái…”

Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói nửa quen thuộc, nửa lạ lẫm. Dư Niệm ngẩng đầu, lúc nhìn thấy gương mặt ở trước mắt, cô lập tức kinh ngạc.

Cô biết cậu ta, chỉ cần hơi để ý đến bóng bàn, không ai là không biết cậu ta, Lâm Hạo, một thành viên của đội bóng bàn, đồng thời cũng là… đồng đội của người kia.

“Anh Ba bảo tôi tới đưa cho cô.” Chuột chìa túi cơm sáng ra: “Cô là fans hâm mộ à? Đến sớm quá đi.”

Dư Niệm ngơ ngác nhìn cái túi cơm sáng kia, đầu óc trống rỗng.

Anh Ba… Anh Ba… Chẳng lẽ là…

“À…” Chuột cười cười: “Là Cố Tần, anh ấy bảo tôi tới đưa cho cô.”

Cố Tần.

Lúc cô nghe thấy cái tên này, dải đất bằng phẳng ấy chợt nở rộ ra một đóa pháo hoa, ngũ thải ban lan (5 màu: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen), chôn vùi tất cả suy nghĩ cùng lý trí lúc này.

“Cầm đi.” Thấy cô ngu ngơ, Chuột nhét túi cơm sáng vào tay cô: “Tôi đi trước, 8 giờ mới bắt đầu gặp mặt fans hâm mộ, sau này cô đừng tới sớm như vậy nữa.”

Chuột phất phất tay với cô, quấn chặt quần áo rồi chạy lên xe.

Dư Niệm trừng mắt nhìn theo, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc xe MPV màu trắng kia. Túi cơm sáng trên tay tản ra hơi nóng nhè nhẹ, cái độ ấm rất nhỏ ấy bắt đầu từ ngón tay rồi lan dần vào từng ngóc ngách trong cơ thể, khiến cô cảm nhận được ấm áp từ đầu đến chân.

Xe MPV đi mất, đi qua cửa sau của sân vận động.

Dư Niệm hoàn hồn, nhìn về phía cái tay rảnh rỗi giờ đang cầm một cái túi, dưới chiếc khẩu trang liền phát ra một tiếng cười khẽ như chuông bạc.

Đây là Cố Tần cho cô, cô không ăn, cô sẽ cất thật kỹ, mỗi ngày sẽ mang ra vái lạy ba cái mới được!

Lúc này trời đã sáng hẳn, mọi người từ bốn phương tám hướng bắt đầu tụ tập ở bên này.

Sân vận động mở cửa lúc 7:30, Dư Niệm đến sớm, cho nên cô là người đi vào đầu tiên.

Cô mở túi lấy sổ ghi chép và bút máy ra, sau đó lặng lẽ ngồi chờ.

Cô trở thành fans hâm mộ người ấy từ bao giờ nhỉ?

Dư Niệm không nhớ.

Lần thứ nhất nhìn thấy Cố Tần, là mùa đông đại học năm hai, ở nhà ga thành phố A.

Năm đó là năm lạnh nhất của thành phố A, ngày đó cũng là một ngày lạnh nhất.

Dư Niệm trời sinh sợ lạnh, đã sớm không chịu nổi cái thời tiết thất thường của thành phố A, vừa được nghỉ đông, cô liền quyết định đi mua vé xe cuốn gói về Giang Thành.

Trong khu chờ xe người đến người đi, Dư Niệm quấn chặt chiếc áo khoác màu trắng gạo của mình lẳng lặng chờ tàu, ngồi cạnh là một cậu thiếu niên tay cầm điện thoại chơi trò boom, âm thanh truyền ra khiến cho Dư Niệm thấy hơi sốt ruột.

Thì ra là khi đó, Cố Tần đã hấp dẫn ánh mắt của cô.

Anh mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, bên chân để một cái rương hành lý cùng màu. Cơ thể anh cao lớn gò bó trên chỗ ngồi nhỏ hẹp, tóc ngắn đen nhánh, cắt tỉa gọn gàng. Hai tay của anh vòng trước ngực, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài vừa đen vừa cong rũ xuống dưới.

Động tác ngủ của anh rất quen thuộc, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn này, đúng là cảnh đẹp ý vui, nhưng cuối cùng thì ấn tượng đầu tiên để lại cho người khác chính là người này rất lạnh nhạt.

Dư Niệm dời mắt đi, không nhìn anh nữa.

“Giữa ban ngày mà dám ăn trộm ví tiền của người khác?”

Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp dễ nghe, Dư Niệm liếc mắt nhìn lại.

Người đàn ông ấy đứng lên, một đầu cao lớn, cực kỳ áp bách, lúc này đang nắm chặt tay một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên có vóc người hơi mập, đứng thẳng chỉ đến ngực của anh.

Anh từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên, giọng nói lười biếng còn ngái ngủ tràn đầy khí thế cao ngạo: “Ví tiền ở đâu?”

“Ví tiền gì cơ? Chàng trai cậu đừng vu oan hãm hại tôi nha.” Gọng nói người đàn ông trung niên chuyển sang lạnh lẽo: “Tôi cảnh cáo cậu, cậu mau buông tôi ra, rất nhiều người đang nhìn chúng ta đấy.”

“Ừ?” Anh nhướn mày, ánh mắt rơi vào túi áo của người đàn ông trung niên: “Lấy ra.”

“Lấy cái gì ra?”

Anh không nói chuyện, tay dài thò vào trong túi áo của người đàn ông trung niên, ngón tay gẩy một cái, một cái ví tiền cũ kỹ rơi ra từ trong túi áo của người đàn ông trung niên.

Xung quanh một mảnh xì xào, mặt người đàn ông trung niên trở nên tái nhợt.

Ánh mắt lạnh nhạt của anh không nhìn người đàn ông ấy nữa, xoay người nhặt ví tiền lên, đưa cho người phụ nữ đang ôm một cậu bé ngồi cạnh đó.

“Cầm lấy, dẫn theo trẻ con, cẩn thận một chút.”

Người phụ nữ không thể tin nhìn ví tiền, sau nửa ngày mới run rẩy cầm lấy, giọng nói run rẩy nói một tiếng cám ơn.

Bảo vệ chạy đến, tên ăn cắp được đưa đi, khu chờ xe lại khôi phục yên tĩnh.

Dư Niệm thấy cậu thiếu niên bên cạnh không chơi boom nữa, mà đang thấp giọng nói chuyện với đồng bạn.

“Đó là Cố Tần à?”

“Nhất định là Cố Tần, nghe nói anh ta phạm lỗi nên bị cấm thi đấu, cũng không biết là thật hay giả.”

“Làm sao có thể.” Giọng nói thiếu niên kia kinh ngạc: “Trận đấu bóng nào của anh ấy tớ cũng xem, thật vất vả mới gặp mặt, tớ còn muốn đi xin chữ ký nữa cơ.”

“Hay là bỏ đi, tính tình của anh ta không được tốt…”

“…”

Cố Tần.

Dư Niệm âm thầm nhớ kỹ cái tên này, tuy cô chưa từng nghe qua, nhưng từ trong miệng của cậu thiếu niên kia cũng biết anh không phải là người bình thường.

Lúc đoàn tàu chuẩn bị xuất phát, cậu thiếu niên kia cuối cùng vì muốn xin chữ ký liền đi lên.

CốTần lười biếng ngồi thẳng người, mí mắt của anh nhấc lên, hai con ngươi u ám như đầm nước sâu không đáy, không một gợn sóng.

“Tâm tình không tốt, không muốn ký.” Anh nói, giọng nói trong trẻo lạnh lùng.

Cậu thiếu niên tay cầm vở, vẻ mặt xấu hổ đứng im tại chỗ, hoàn toàn không biết làm sao. Cố Tần đã nhắm mắt, không nhìn cậu thiếu niên kia nữa. Đồng bạn của cậu ta vội vàng nhấc rương hành lý lên, nửa đẩy nửa kéo cậu thiếu niên kia sang một bên.

“Tớ đã nói với cậu rồi, tính tình của anh ta không được tốt.”

“Tớ nào biết…”

“Người anh em à, cậu phải nhớ lấy, Cố Tần không phải là minh tinh, anh ta sẽ không nhân nhượng với người khác. Lúc tâm tình không tốt, anh ta không để ý đến ai, giống như hôm nay vậy. Cậu phải nghĩ thoáng chút…”

“Khó lắm mới được gặp một lần, còn tưởng rằng có thể được anh ấy ký tên chứ…”

Hai thiếu niên dần dần đi xa, Dư Niệm liếc nhìn anh một cái, vừa quay đầu lại, không hề báo trước liền đụng phải ánh mắt của Cố Tần.

Ánh mắt của anh vô cùng lãnh đạm, trong lòng Dư Niệm căng thẳng, trên mặt nóng lên. Vừa rồi vẫn luôn lén lút dò xét anh, hiện tại còn bị bắt gặp, trong lòng sinh ra e lệ, lại hốt hoảng không hiểu.

Ngay lúc đó, anh đột nhiên nở nụ cười với cô, người đàn ông anh tuấn, lúc cười rộ lên lại càng thêm rực rỡ.

Dư Niệm giật mình sững sờ, tim lập tức mất khống chế đập bang bang, trong lòng như bị cái gì đó khuấy động, tê tê dại dại, chậm rãi lan tỏa toàn thân.

Từ đó về sau, cô nhớ mãi không quên.