Dư Niệm

Chương 2



Editor: Úy Hà

30 phút nữa mới đến thời gian gặp mặt các fans hâm mộ, sân vận động đã đông kín người chặt hết chỗ.

Phía hậu trường, các thành viên của đội bóng bàn đang chuẩn bị những khâu cuối cùng.

Chuột giống như tên trộm quan sát bên ngoài:

“Sao hôm nay có nhiều người quá vậy?”

Biển người đông như thủy triều khiến cậu ta cảm thấy hoa mắt.

“Nhất định là vì anh Ba! Những lần gặp mặt fans trước đó anh ấy đều không đến, lần này là cơ hội khó có được, nhất định phải bắt lấy.” 

“Cậu Ba rất được hoan nghênh.” Đội trưởng đội bóng Thành Nham cười cười, ánh mắt tùy ý liếc Cố Tần ngồi cạnh. 

Cố Tần trưng gương mặt lạnh nhạt, lẳng lặng nghịch quả bóng màu vàng nhạt trong tay.

“Đội trưởng Nham, chúng ta cần thương lượng, lần sau đừng tới sân vận động trước hai giờ nữa nhé, ngày thường huấn luyện đã đủ gian khổ, kết quả gặp mặt fans cũng không buông tha cho chúng ta…” 

Thành Nham ho nhẹ một tiếng:

“Không thể trách tôi, tìm huấn luyện viên đi.” 

“Đúng đúng đúng, cái giọng điệu này chính là của huấn luyện viên…” 

Các thành viên đội bóng cãi nhau ầm ĩ, duy chỉ có Cố Tần vẫn ngồi lặng im ở vị trí của mình. Anh giống như không thuộc về thế giới này, mắt điếc tai ngơ với những chuyện ở xung quanh. 

“Đã bắt đầu, chuẩn bị đi ra ngoài thôi.” 

“Được rồi!”

Đám cầu thủ đứng dậy nối tiếp nhau đi ra ngoài, Cố Tần cất bóng vào trong túi áo, đi phía sau bọn họ.

“Chưa thấy Cố Tần ra——!” 

Nghe thấy tiếng mở cửa, nhóm fans nữ trong sân vận động liền trở nên điên cuồng. Các cô gái đua nhau la hét, chen chúc đi lên, ai cũng muốn nhìn nam thần ở khoảng cách gần nhất.

Dư Niệm bị kẹp ở giữa. Lúc này cô cứ như một con cá bị đám người như thủy triều xô đẩy. Bên tai tràn ngập tiếng hét chói tai, cánh tay mọi người vung vẩy thỉnh thoảng còn đụng vào Dư Niệm.

Cái cảm giác này giống như ở trong phòng kín rồi đốt pháo hoa ấy, khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt.

Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch. 

Tiếng bước chân. 

Xuyên qua biển người như thủy triều, ánh mắt Dư Niệm chăm chú nhìn về phía trước.

Đi đầu là một nhóm thanh niên có thân hình cao lớn, bọn họ mặc giống nhau, đều là đồng phục của đội bóng đen đỏ đan chéo. Dư Niệm liếc mắt liền thấy được Cố Tần với ánh mắt lười biếng đi ở phía sau.

Anh cao hơn các thành viên khác của đội bóng một chút xíu, người mặc chiếc áo khoác có vẻ hơi rộng, khóa được kéo lên cao nhất. Mái tóc anh đen nhánh, ngũ quan cương nghị, đôi mắt đen như mực trong trẻo lạnh lùng, nhìn qua u ám giống như một đầm nước sâu không đáy bất cận nhân tình*.

(Bất cận nhân tình*: không để ý đến quan hệ tình cảm)

Nhưng chỉ cần phần lãnh khốc lạnh nhạt này, đã đủ để cho đám fans nữ trở nên điên cuồng mê anh đến chết đi sống lại. 

Đám người đua nhau la hét, tiếng sau to hơn tiếng trước, có lẽ ồn ào ảnh hưởng đến anh, đuôi lông mày Cố Tần hơi nhíu lại, rồi giãn ra rất nhanh.

Nhưng chỉ một động tác nhíu mày này, lại khiến tim Dư Niệm nhảy tới tận cổ họng.

Anh ấy đẹp trai quá. 

Trong đầu Dư Nệm chỉ còn duy nhất suy nghĩ này. 

“Mọi người im lặng một chút.”

Âm thanh ôn hòa của Thành Nham truyền vào trong tai mọi người ở đây qua microphone. Thành Nham được coi là người có tính tình tốt nhất trong đội bóng. Anh lớn lên phúc hậu, lại sở hữu một giọng nói hay, đồng đội từng cười anh, bóng bàn làm trễ nải sự nghiệp cv* của anh.

(Cv* cái này ta cũng kb nó là gì nữa tra từ viết tắt thì nó ra : “CV (Curriculum Vitae) xuất phát từ tiếng Latinh và mang ý nghĩa là sơ yếu lý lịch.“)

Cố Tần ngồi an vị bên cạnh Thành Nham, các thành viên khác của đội bóng đều ngồi thẳng tắp, nhưng chỉ có mình Cố Tần, vẫn duy trì trạng thái lười biếng.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Cố Tần đột nhiên nhìn qua. 

Ánh mắt của anh sâu thẳm, hàng lông mi thật dài và đôi mắt đen ném ra một cái nhìn kín đáo sắc bén. Trong lòng Dư Niệm lộp bộp một cái, cô nháy mắt một cái, anh đã nhìn về nơi khác, giống như ánh mắt chạm nhau vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lúc xếp hàng kí tên, khó có khi được gặp nam thần, đám fans hâm mộ làm sao có thể quy củ được. Lúc mới bắt đầu tất cả mọi người đều tuân thủ kỷ luật, nhưng để được gặp Cố Tần, tất cả mọi người đều chờ không kịp muốn tiến lên. 

Dư Niệm xếp ở hàng thứ nhất, cô cách Cố Tần chỉ vẻn vẹn một cái bàn. Lúc thấy gương mặt Cố Tần gần trong gang tấc, tim Dư Niệm bắt đầu mất khống chế đập nhanh hơn, mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên mơ hồ. 

Tay cô run run lấy quyển sổ muốn kí tên đặt lên trên bàn, Dư Niệm vừa định lấy bút máy đưa tới, người phía sau liền cho rằng cô được ký xong rồi, một người tiếp một người đặt quyển sổ của mình chồng lên trên quyển sổ của Dư Niệm. 

Nhìn chồng sổ càng ngày càng cao, dưới chiếc khẩu trang Dư Niệm hơi há miệng, sau nửa ngày không nói được gì. 

Cố Tần không ngẩng đầu, bàn tay thon dài đẹp mắt lặng lẽ rút quyển vở ở dưới cùng ra, chìa tay ra trước mặt cô: “Bút.” 

Giọng nam trầm tràn đầy từ tính, hô hấp Dư Niệm cứng lại, không khỏi nhìn về phía tay của anh.

Lòng bàn tay Cố Tần dày rộng, đường vân rõ ràng, bàn tay quanh năm cầm vợt bóng bàn tạo thành vết chai mỏng. Dư Niệm nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy đặt chiếc bút máy màu đen vào lòng bàn tay ấy.

Anh nắm chặt lại, chậm rãi ngước mắt, đôi mắt đen như mực phản chiếu khuôn mặt của Dư Niệm, anh không nói gì, nhưng Dư Niệm lại hiểu được ý tứ trong mắt anh. Dư Niệm giơ tay, ngơ ngác gỡ nắp bút xuống. 

Cố Tần mở quyển sổ ra, ký tên mình lên trên đó. Chữ anh viết rất đẹp, nhìn như rồng bay phượng múa, ngòi bút sắc bén mạnh mẽ:

“Có tâm nguyện gì không?”

Tâm nguyện?

Dư Niệm nắm chặt cái túi, từ trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn:

“Có.”

“Cái gì?”

Nhịp tim Dư niệm bắt đầu đập loạn, cô nhìn về phía Cố Tần, ánh mắt kiên định, không chút trốn tránh:

“Hi vọng Dư Niệm… Vĩnh viễn thích Cố Tần.” 

Tay cầm bút của Cố Tần hơi dừng lại. 

“Tên viết như thế nào?” 

“Dư là quãng đời còn lại, Niệm trong tưởng niệm.” 

Cố Tần không chút do dự hạ bút viết tên cô lên, sau đó đưa quyển sổ tới, lúc này anh mới cẩn thận đánh giá Dư Niệm.

Dư Niệm nuôi một mái tóc dài đen nhánh, chiếc khẩu trang che đi hơn nửa gương mặt, Cố Tần chỉ thấy rõ đôi mắt kia, đôi mắt hắc bạch phân minh, vừa to vừa sáng, hàng mi dài đen nhánh nhẹ rung rung, thoạt nhìn thật khéo léo và sạch sẽ. Cố Tần hậu tri hậu giác nhớ tới, đây chính là fans hâm mộ đứng chờ ở cửa lúc sáng.

“Cái này tặng anh.”

Dư Niệm chìa một cái túi ra. 

Cố Tần nhận lấy, đặt ở bên chân:

“Cảm ơn.” 

Giọng nói của anh như ánh mặt trời tháng sáu, hòa tan tất cả tình cảm lưu luyến ở trong lòng của Dư Niệm.

Cô nở nụ cười, hai mắt cong cong như trăng sáng:

“Không cần khách khí.” 

Nhìn đôi mắt đầy ý cười ấy, tâm tình Cố Tần bỗng trở nên rất tốt. 

*****

Bệnh cảm cúm Dư Niệm mắc phải có dấu hiệu nặng hơn, vốn muốn tham gia chụp ảnh chung với nam thần, nhưng trong người lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Nói chuyện điện thoại với Hạ Lam xong, Dư Niệm liền nhìn về phía Cố Tần đang chụp ảnh với fans hâm mộ.

Vì lý do tâm tình tốt, hôm nay Cố Tần chấp nhận tất cả các yêu cầu của đám fans hâm mộ đưa ra.

Dư Niệm mở chụp ảnh ra, lén lút nhắm camera thẳng vào Cố Tần, anh đang kí tên lên mũ cho một fans hâm mộ, lộ ra một bên sườn mặt cương nghị. Lúc Dư Niệm ấn nút chụp, Cố Tần liền nhìn về phía bên này…

Vẻ mặt Dư Niệm kinh ngạc, trong tấm ảnh, ánh sáng trong sân vận động bao phủ quanh người anh tạo thành một vòng ánh sáng hư ảo, đôi mắt đen như mực nhìn cô, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng lạnh nhạt.

Ngày thường Cố Tần đã rất đẹp trai, ảnh không cần qua chỉnh sửa, cũng có thể đạt đến hiệu quả là một bức ảnh đậm chất nghệ thuật.

Dư Niệm đỏ mặt, đặt ảnh mới chụp thành hình nền điện thoại.

Nhưng vào lúc này, Hạ Lam gửi tin nhắn đến. 

[Chị đang cửa ra vào, ra đi.] 

Cất điện thoại di động vào trong túi, Dư Niệm liếc mắt nhìn Cố Tần lần cuối, xoay người rời khỏi sân vận động.

Ngay lúc Dư Niệm rời đi, ánh mắt của Cố Tần liền đuổi theo cô.

“Anh Ba, anh nhìn gì đấy?” 

“Không có gì.”

Cố Tần thản nhiên thu hồi ánh mắt, đưa mũ cho fans hâm mộ.

“Nhắc tới mới nhớ, lúc nãy cái cô gái đứng ở bên kia chính là người chúng ta gặp lúc sáng đấy? Em nói quả không sai, cô ấy là một fans hâm mộ của anh.” Chuột nói nhỏ bên tai anh, ánh mắt nhìn anh tràn đầy bỡn cợt. 

Cố Tần cười cười, tay to đặt lên đầu của Chuột, sau đó dùng sức xoa:

“Tiểu tử thối…”

Ây da, anh Cố thật tốt! 

Nhóm em gái có mặt ở hiện trường lại là một trận ý loạn tình mê. 

*****

Vừa ra khỏi cửa sân vận động, Dư Niệm liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc đỗ ở ven đường. Cô đi lên trước, giơ tay mở cửa xe ra. 

Ngồi trên ghế lái là một cô gái có khí chất lạnh lùng, tóc dài được uốn thành từng lọn sóng lớn bao lấy khuôn mặt tinh xảo không biểu cảm. Cô gái nhìn cô chằm chằm, lông mày hơi cau lại. 

“Nhanh như vậy?” 

“Ừm.” 

Hạ Lam là bạn thân của cô từ thuở nhỏ, cửa hai nhà đối diện nhau. Tính tình Dư Niệm ôn hòa, nhưng trong lòng lại cố chấp kiên định; Hạ Lam lớn hơn cô hai tuổi, tính tình nóng nảy, xử sự cũng hấp tấp. Hạ Lam chỉ sợ Dư Niệm bị người khác ăn hiếp, săn sóc cô vô cùng cẩn thận. 

Cổ họng có chút khó chịu, Dư Niệm ho nhẹ mấy tiếng, lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút.

“Uống chút nước.” Hạ Lam ném tới một chai nước khoáng:

“Em bị cảm cúm bao lâu rồi? Hay là chị đưa em đi bệnh viện nhé.” 

“Thôi được rồi.”

Gọng nói Dư Niệm truyền đến có chút khó chịu, cô cài dây an toàn, giơ tay tháo khẩu trang xuống:

“Hôm nay tăng ca.”

“Chủ nhật còn tăng ca?”

“Không có biện pháp, chương trình vừa phát sóng, lượng công việc nhiều. Lãnh đạo lại không điều người xuống giúp em.” 

Sau khi tốt nghiệp đại học, Dư Niệm liền dấn thân vào nghề người dẫn chương trình trong đài truyền hình, vốn cô muốn làm người dẫn chương trình tiết mục thi đấu thể thao, kết quả trời đưa đất đẩy thế nào lại bị phân đến chương trình dành cho thiếu nhi. 

“Không thích thì đừng làm, nhưng chị cảm thấy công việc này rất thích hợp với em.”

Dư Niệm thân cao một mét sáu tám, sở hữu gương mặt trứng ngỗng tinh xảo, làn da trắng nõn, mắt hạnh lông mi dài, lúc cô ngồi im một chỗ nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, khi cười rộ lên lại như ánh mặt trời rực rỡ, bình thường trẻ con cực kỳ thích bám lấy cô, thích chơi cùng cô. Có khi lãnh đạo coi trọng chính là điểm tương tác mạnh mẽ này, cho nên mới phân cô đến chương trình dành cho thiếu nhi.

Đi ngang qua tiệm thuốc, Hạ Lam mua mấy hộp thuốc chữa cảm cúm dạng bột, sau đó nhét toàn bộ vào trong túi xách của Dư Niệm. 

“Đến đài truyền hình nhớ uống thuốc.” 

“Được.”

“Vừa nãy quên không hỏi, em tặng hộp quà ấy rồi à?” 

“Tặng rồi.”

“Em tặng người ta thật à?” Giọng nói Hạ Lam hơi đề cao. Phía trước là đèn đỏ, Hạ Lam quay đầu nhìn về phía cô: “Sao không tặng người ta cái vòng tay mà chị bảo.”

Dư Niệm: “Không đủ thành ý.” 

Nói xong, cô dựa vào thành ghế, nhắm mắt lại. 

Hạ Lam há to miệng, nửa ngày không nói gì. 

*****

Sau khi buổi gặp mặt fans hâm mộ kết thúc, đám cầu thủ mới chính thức được nghỉ ngơi.

Chuột đột nhiên đưa ra đề nghị mọi người cùng mở quà tặng của nhau. Đám người đều có chung suy nghĩ, sớm muộn gì cũng phải mở quà, không bằng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Chuột, vì vậy tất cả đều gật đầu đồng ý, món quà đầu tiên được mở, chính là của Cố Tần. 

“Tôi nhớ cái túi màu đen này… là của fans nữ hâm mộ kia?”

Ấn tượng của Chuột với Dư Niệm rất sâu. 

“Cái gì mà fans nữ hâm mộ?” Những người khác nghe xong liền xông tới. 

“Các cậu không biết thì thôi, cô gái kia tới rất sớm, anh Ba còn bảo tôi đưa túi cơm sáng cho cô ấy đấy. Cái túi này chính là cái túi cô ấy cầm lúc ấy.”

“Ây da, anh Tần, anh có lòng tốt từ lúc nào thế?”

Mộc Lâm khoác cánh tay lên đầu vai của Cố Tần: “Chụp ảnh chung với anh không? Xinh đẹp không?” 

Cố Tần cúi đầu nghịch điện thoại, không nói gì. 

“Tam Mộc, hình như kí tên xong người ta đã đi rồi, tôi luôn ở bên anh Ba, không thấy cô gái kia chụp ảnh chung với anh ấy.” Chuột vừa nói, vừa mở cái túi màu đen ra. 

“Ây da, là giày đá bóng, cô gái kia rất có tâm.” 

Nghe xong lời này, Cố Tần liền ngẩng đầu nhìn qua. 

Chuột hào hứng vội vàng để nắp hộp xuống, lúc nhìn thấy đôi giày đá bóng ở bên trong, cậu ta liền im lặng, ngay sau đó là cười to. 

“Thật lợi hại, anh Ba! Màu sắc đôi giày này rất thích hợp với anh!” 

Chuột cầm đôi giày đá bóng ra, cười đến mức thở không ra hơi, sau khi mọi người nhìn thấy, đều nở nụ cười. 

Đế giày màu vàng thân giày màu hồng, rực rỡ chói mắt. 

“Đây là trứng tráng sốt cà chua à? Ái chà chà, cười đau cả bụng.”

Chuột ôm giày đá bóng lăn lộn qua một bên, cười thành một đoàn. 

Cố Tần lặng lẽ rút đôi giày từ trong tay của cậu ta, sau đó cởi đôi giày thể thao màu đen đang đi của mình, đi đôi giày thể thao màu vàng nhạt trứng tráng sốt cà chua ấy vào. 

Không lớn không nhỏ, vừa như in. 

“Rất thoải mái.” Cố Tần dùng sức dậm chân. 

Thấy vậy, mọi người cười càng thêm vui vẻ. 

Cố Tần thản nhiên nhìn một vòng.

“Các cậu đi đôi giày trứng tráng sốt cà chua nào đắt như vậy chưa?” 

Sau đó là một hồi im lặng, tất cả mọi người đều cười không nổi. 

Hai tay Chuột nện xuống đất: “Mẹ nó, tôi cũng muốn có một fans hâm mộ thổ hào* như vậy!” 

Cố Tần cười nhạt một tiếng, tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại. 

(Thổ hào* :Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ.)