Dư Niệm

Chương 22



Editor: Thiên Vi

“Em cứ nghỉ thoải mái đi, anh đến phòng khách, ga giường, khăn mặt anh đều đổi mới hết rồi, em có thể yên tâm dùng.”

Cố Tần đỡ Dư Niệm vào phòng, phòng ngủ của anh so với phòng của Dư Niệm lớn hơn nhiều, trong phòng càng không có đồ dùng dư thừa. Dưới ánh đèn sáng tỏ, càng khiến cho căn phòng thêm rộng lớn.

Dư Niệm nhìn một vòng xung quanh, trước mặt là thiết bị lắp đặt cùng phong cách không khác trong đầu cô suy nghĩ là bao, bởi vì cô có cảm giác, cảm thấy Cố Tần không phải loại đàn ông tinh tế tỉ mỉ, sẽ không lắp đặt thiết bị xa hoa sặc sỡ ở trong căn phòng của mình.

“Anh ở phòng khách a.”

Cảm thấy, cảm thấy ở Cố Tần ở phòng khách không được tốt cho lắm.

“Phòng khách không có vòi tắm hoa sen, bất tiện.”

Dư Niệm liếm đôi môi hơi khô khốc, không nói chuyện.

Đỡ Dư Niệm ngồi xuống, Cố Tần lại móc ra hai cái chuông nhỏ màu bạc kêu leng keng, một cái đặt ở cạnh giường, một cái đặt trong phòng tắm.

“Có chuyện gì thì rung một cái.”

Cố Tần nhẹ nhàng quơ quơ, quả chuông trên tay phát ra tiếng kêu leng keng thanh thúy:

“Anh sẽ nghe thấy, sau đó trở về bên em.”

Dư Niệm cong mắt cười cười, đôi mắt trong suốt xao động chứa đầy vui vẻ.

“Tại sao anh lại có đồ vật này?”

Cố Tần cười cười, cái này là vào lễ Giáng Sinh năm trước, đồng đội chúc mừng ở nhà anh, tâm huyết dâng trào học theo người nước ngoài, chặt một cái cây ở bên ngoài, trang trí giống như một cây thông Nô-en, cũng chính lúc đấy liền mua cái chuông này. Sau này dọn nhà đến đây, những vật này cũng thuận tiện được mang đến. Anh cũng vừa mới có ý định, lấy ra từ nhà kho cho Dư Niệm dùng.

“Nước anh đã mở rồi, lúc em tắm rửa cẩn thận một chút, đừng chạm đến miệng vết thương.”

Dư Niệm liên tục gật đầu, hai mắt trừng lớn ngẩng đầu nhìn Cố Tần.

Trong mắt ý tứ hàm xúc rất rõ ràng, ý nói là nếu anh đã nói xong nên đi ra.

Cố Tần hiểu, anh nghéo nghéo môi, ngón tay thon dài véo nhẹ khuôn mặt của Dư Niệm:

“Có việc rung chuông.”

“Em biết rồi.”

Dư Niệm phồng quai hàm, tại sao lại khiến cho cô thấy mình giống như một đứa trẻ vậy chứ.

Đưa mắt nhìn Cố Tần rời đi, Dư Niệm ghé vào trên giường. Cô lăn một vòng, kéo chăn, đặt ở chóp mũi hít hà, đây là ga giường mới đổi, không có mùi kỳ quái, ngược lại khắp nơi đều là hương hoa nhàn nhạt.

Dư Niệm lại lăn thêm một vòng, nhìn lên trần nhà. Vốn cô cho là mình sẽ không dễ dàng chấp nhận yêu cầu ở chung của một người đàn ông như vậy, ai lại nghĩ đến… Lúc này trong lòng tràn ngập vui vẻ cùng em nguyện ý.

Không quá lâu sau, lại giơ tay cầm lấy cái gậy để ở bên cạnh, khập khiễng đi vào phòng tắm.

Phòng tắm cũng rất lớn, lại sạch sẽ, trên kệ treo hai cái khăn mặt, một cái màu hồng nhạt, một cái màu xanh da trời, cái màu hồng nhạt hẳn là Cố Tần chuẩn bị cho cô. Dư Niệm còn chú ý tới, phòng tắm có lót một cái thảm chống trơn trượt, hẳn là sợ cô ngã sấp xuống.

Anh Cố quả thật là tri kỷ.

Dư Niệm che mặt, càng thêm vui vẻ.

Cô buộc mái tóc dài lên, chậm rãi cởi quần áo trên người. Dư Niệm mở vòi tắm hoa sen ra, nghiêng mắt nhìn lên chai sữa tắm của Cố Tần, màu đen, trên mặt có ghi mấy chữ cái tiếng anh, Dư Niệm cẩn thận lấy ra, mở nắp chai ra hít hà.

Mùi trà xanh nhàn nhạt, mùi hương của Cố Tần.

Vừa nghĩ tới dùng chung sữa tắm với Cố Tần, tâm thần Dư Niệm không khỏi nhộn nhạo. Cô ho nhẹ một tiếng, trả đồ về vị trí cũ.

Nhắc tới cũng kỳ quái, nửa năm trước Dư Niệm làm sao cũng không thể tưởng được sẽ làm hàng xóm với Cố Tần, sau khi làm hàng xóm lại càng không thể tưởng được hai người sẽ ở bên nhau, kết quả vận mệnh thật kỳ diệu, những suy nghĩ không dám nghĩ không thể thực hiện được hôm nay lại thành sự thật.

Đời trước cô nhất định là người cứu vớt hệ ngân hà!

Sau khi tắm xong, Dư Niệm quấn khăn tắm quanh người. Nhà Cố Tần hình như không có máy sấy, cô chỉ có thể mang theo một đầu ẩm ướt đi ra cửa.

Nhưng đột nhiên vào lúc ấy, cái gậy bị dính nước trở nên trơn trợt, dưới chân Dư Niệm không ổn định, lập tức mất đi cân bằng. “Bịch” một tiếng, mặt Dư Niệm chúi xuống, ngã trên mặt đất.

… Vui quá hóa buồn? 

Mặt có chút đau, Dư Niệm chậm rãi bò lên từ trên mặt đất, cô vuốt vuốt cái mũi, cũng không biết mặt có bị biến dạng hay không. Khăn tắm trên người đã sớm rơi ra rồi, Dư Niệm còn chưa kịp quấn lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “Răng rắc”, cửa mở.

Phía sau lưng Dư Niệm lập tức cứng đờ, cô ngừng thở, không dám quay đầu lại.

Không biết Cố Tần… Nhìn thấy không?

Tay nắm cửa của Cố Tần còn chưa kịp buông ra, anh đứng ở cửa ra vào, nhìn bóng lưng Dư Niệm bằng ánh mắt sáng quắc:

“Anh nghe thấy tiếng động…”

Dư Niệm nghe xong, càng thêm khẩn trương.

Trong tầm mắt, mái tóc của Dư Niệm ẩm ướt lại xõa rối tung, cơ thể cô không một mảnh vải, trắng mịn còn có vệt nước óng ánh. Ánh mắt Cố Tần quét qua, trong lòng hung hăng run rẩy.

Trên lưng của Dư Niệm, có một mảng lớn dấu vết từng bị phỏng. Miệng vết thương uốn éo dữ tợn màu hồng, ở xung quanh làn da trắng noãn hình thành hai thế đối lập rõ nét. Sau lưng lùi lên một chút, còn có vết sẹo giống như vết roi, vết sẹo có nông, có sâu, có cái đã nhìn không ra dấu vết, lộn xộn lại kéo dài giao thoa với nhau.

Cố Tần che dấu cảm xúc trong mắt, anh đi lên, ôm lấy Dư Niệm cùng khăn tắm từ trên mặt đất. 

Hô hấp Dư Niệm cứng lại, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn về phía anh.

Đôi tay ấm áp của Cố Tần dán lên trên người cô, độ ấm rất nhỏ kia truyền lên trên người của Dư Niệm, như lửa nóng hừng hực thiêu đốt cô, khiến cho cô không có cách nào phải nóng rực theo.

Cố Tần đặt Dư Niệm lên giường, kéo chăn, khẽ quấn quanh người cô, chỉ lộ ra cái đầu.

Ngược lại, Cố Tần đi vào phòng tắm, cầm cái khăn mặt đi ra.

Dư Niệm hoàn hồn, vươn tay muốn cầm lấy:

“Tự em lau.”

“Anh đến.”

Giọng nói trầm ổn của Cố Tần vừa truyền đến, anh đã đứng trước mặt của cô.

Dư Niệm nhanh chóng quấn chặt chăn, không nói gì.

Dư Niệm có thể cảm nhận được đầu ngón tay của anh tinh tế tỉ mỉ xuyên qua từng sợi tóc của cô, động tác dịu dàng lại vô cùng có tính nhẫn nại. Mắt Dư Niệm rũ xuống, cắn cắn ngón tay.

“Anh đã thấy được?”

Dư Niệm hỏi, trong giọng nói hàm chứa sự dè dặt.

Ngón tay Cố Tần dừng lại một chút, nhàn nhạt đáp:

“Ừ.”

Anh còn nói:

“Đau không?”

Dư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, cô muốn cười, nhưng độ cong bên khóe miệng vừa khổ sở lại miễn cưỡng:

“Cũng may, không đau. Lúc trước có lẽ đau a…”

Dư Niệm đã không nhớ rõ, đoạn thời gian kia, đau đớn đã đã trở thành thói quen của cô, cũng không có người hỏi cô có đau hay không. Thẩm Lâm Xuyên cũng không hỏi, bởi vì nếu hỏi sẽ khiến cô càng thêm khó chịu, càng thêm đau khổ.

“Lúc em nấu cơm cho sai gia vị, sau đó bà giội dầu lên người của em. Cũng may mùa đông  mặc nhiều…”

Dư Niệm nói bằng giọng trêu đùa, trên mặt còn kèm theo vui vẻ, nhìn lại Cố Tần, hai mắt của anh sắc bén âm trầm, hư hư thực thực sâu thẳm như biển, đang chuẩn bị phun trào một trận cuồng phong bão táp, chỉ một giây sau, sẽ dâng trào sóng to gió lớn.

Dư Niệm dần dần thu lại vui vẻ, lông mi thật dài rũ xuống.

Dư Nệm vẫn nhớ rõ ngày đó, mẹ của cô đạp cô ngã trên mặt đất, một giây sau, chảo dầu nóng hổi kia đã rơi vào phía sau lưng của cô. Có lẽ rất đau… Khi đó Dư Niệm gần như hôn mê, trong trí nhớ chỉ thấy mẹ của cô ngậm điếu thuốc, ánh mắt của bà giống như rắn độc, vừa âm độc vừa lạnh lẽo, không có một chút tình người. 

Dư Niệm hít hít mũi, nhanh chóng quấn chặt chăn.

Cô rất đáng thương, giống như một chú chuột cô đơn không còn tình thương của cha mẹ.

Cố Tần để khăn mặt ở bên cạnh, ôm lấy cô nằm xuống giường.

“Anh… Anh làm gì thế?” Dư Niệm kinh ngạc.

“Ngủ.”

Nhìn ánh mắt bất an của cô, Cố Tần thở dài, ôm Dư Niệm vào trong ngực:

“Dỗ em ngủ.”

Dư Niệm giật mình ngốc lăng, sau nửa ngày mới cười nói:

“Em không cần người dỗ dành.”

“Anh dỗ anh, em ngủ cứ ngủ.”

Cô không nói chuyện, bàn tay vươn ra từ trong chăn, cẩn thận từng li từng tí nắm lấy tay của Cố Tần, nắm thật chặt.

Mười ngón tay của Cố Tần cầm chặt tay của cô, lại cúi đầu, đụng trán mình vào trán của cô:

“Ngủ ngon, Dư Niệm.”

Cô chôn đầu trước ngực Cố Tần, Cố Tần có cảm giác Dư Niệm đang run rẩy, vạt áo trước ngực thấm ra một chút ẩm ướt, chắc là cô đang khóc.

Cố Tần nhắm mắt lại, bàn tay lớn nhẹ nhàng giữ lấy sau gáy của cô, Cố Tần nhanh chóng ôm chặt lấy cô, bảo hộ kín mít gần như không có một khe hở.

“Muộn… Ngủ ngon.”

Giọng hỏi của Dư Niệm nghe có vẻ nặng nề, kèm theo cả tiếng thút thít nỉ non sau lại có chút khàn khàn:

“Anh không quay về sao?”

“Đợi em ngủ rồi anh mới về.”

Cô hít hít mũi, hai con ngươi khép lại.

Có thể nguyên nhân là vì Cố Tần, Dư Niệm rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Đợi cô ngủ rồi. Cố Tần cẩn thận dè dặt buông Dư Niệm ra, đắp kín chăn cho Dư Niệm, lại chỉnh độ sáng đèn bàn tối hơn, lúc này mới rời khỏi.

*****

Sáng sớm sau khi tập luyện xong, Cố Tần đi vào phòng bếp bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Dư Niệm vẫn chưa thức dậy, anh cũng không thúc.

Nhìn dầu trong chảo dần dần nóng lên, Cố Tần không khỏi lâm vào trầm tư. Anh không phải một người có tính nhẫn nại, cũng không phải một người ôn nhu, qua lại với một cô gái, giữ một cô gái qua đêm, chuẩn bị bữa sáng cho một cô gái những việc này lúc trước đều không đáng để anh nhắc tới.

Hiện tại bắt đầu làm…, lại vô cùng tự nhiên.

Dầu đã nóng lên, Cố Tần đập trứng gà vào, vì không chú ý, có vài giọt dầu bắn lên mu bàn tay, có chút nóng rát.

Hai mắt Cố Tần hơi trầm xuống, đôi môi mím chặt lại.

“Anh đang làm bữa sáng à?”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng của Dư Niệm, Cố Tần ngẩng đầu, nhìn thấy hai tay của cô chống lên lan can cầu thang đang nhìn anh.

“Rời giường?”

“Em dậy muộn, hôm nay anh không đến đội bóng sao?”

“Ở nhà luyện cũng như nhau.”

Cho dù đến đội bóng, huấn luyện viên cũng sẽ bỏ mặc Cố Tần. Còn một năm nữa là đến thế vận hội Olimpic, hiện tại cái anh cần chính là nghỉ ngơi dưỡng sức. 

Dùng xẻng xúc trứng tráng lên đĩa đặt lên bàn, Cố Tần cởi tạp dề đi lên lầu.

“Anh ôm em xuống dưới.”

“Anh đỡ em là được rồi.”

Anh không nói chuyện, đỡ Dư Niệm đi từng bậc thang một đi xuống dưới, lúc đi xuống thêm một bậc nữa, Cố Tần đột nhiên quay người, quay người đặt cô trên lan can của cầu thang.

Dư Niệm bị giam cầm ở trong đó, hai mắt nháy một cái, mờ mịt nhìn anh:

“Cố Tần?”

“Có phải chúng ta cũng có thể hôn tốt lành vào sáng sớm hay không?”

Anh hỏi, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.

Sớm… Hôn tốt lành vào sáng sớm?

Cô nuốt một ngụm nước bọt, giơ tay che miệng lại:

“Em… Em vẫn chưa đánh răng.”

Đáy mắt Cố Tần hiện lên chút vui vẻ, giơ tay kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, sau đó cầm thật chặt:

“Anh không ngại.”

Nói xong, anh cúi đầu từ từ tiếp cận mặt của cô. 

Dư Niệm nín thở, trong mắt, ngũ quan anh tuấn của anh dần dần phóng to, sống mũi cao thẳng của Cố Tần, đôi môi mỏng, là màu hồng nhạt khỏe mạnh, làn da của anh vô cùng tốt, lỗ chân lông nhỏ, phía trên là lông tơ rất mảnh. 

Cổ họng Dư Niệm khô khốc, không chút suy nghĩ nghiêng đầu, Cố Tần hôn lệch vào khóe miệng của Dư Niệm. 

Cố Tần nắm chặt chiếc eo mảnh khảnh của Dư Niệm, trên mặt càng thêm vui vẻ, môi của anh không rời đi, chuẩn xác tìm được cánh môi căng mọng mềm mại của Dư Niệm, phủ lên đó.

“A……”

Dư Niệm cắn chặt hàm răng, chỉ sợ đầu lưỡi Cố Tần đột nhiên thăm dò vào, dùng phương pháp hôn tiêu chuẩn để hôn cô nồng nhiệt.

Nhưng mà không có.

Đôi môi ấm áp của anh vuốt ve cánh môi mềm mại của cô, động tác dịu dàng, tràn đầy yêu thương.

Bên tai Dư Niệm đỏ lừ, hai tay không khỏi chậm chạp, chậm chạp ôm eo Cố Tần. Hai mắt Cố Tần lóe lên tia sáng buồn bã, nụ hôn dần dần dời xuống, đụng phải cằm của cô.

Đinh linh ——

Lúc này.

Chuông cửa vang lên.

Tếp đó, một giọng nam trung khí mười phần đánh vỡ mập mờ trong nhà.

“Dư Dư, ba ba tới thăm con đây, mở cửa!”

Lông mày Dư Niệm hung hăng nhảy lên, một tay đẩy Cố Tần ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng xanh, tay ôm eo Cố Tần dần dần nắm chặt:

“Em… Cha em đến rồi.”

Hết chương 22.