Dư Niệm

Chương 23



Nếu để cho ba ba bắt gặp cô ở cùng nhà với một người đàn ông, sẽ như thế nào?

Đoán chắc là sẽ nổ tung!

So sánh với vẻ mặt bối rối, không biết làm sao của Dư Niệm, Cố Tần lại lạnh nhạt hơn nhiều.

Anh ôm lấy cô, đi xuống cầu thang đặt Dư Niệm lên ghế sô pha, giọng nói bình thản:

“Là cha vợ ah.”

Cha… Cha vợ.

Tay Dư Niệm nhanh chóng nắm thành nắm đấm, bên ngoài Dư Thiên Hoa vẫn đang gõ cửa, liên tục thúc giục gọi tên của cô. Huyệt thái dương của Dư Niệm nhảy liên hồi, cô có chút đau đầu, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Nhưng vào lúc này, Cố Tần bước đi lên, Dư Niệm thấy vậy, không khỏi lên tiếng kinh hô:

“Anh… Anh làm gì thế?”

Cố Tần đặt tay lên tay cầm cánh cửa, nhướn mày, nói:

“Cũng không thể để cha vợ đứng mãi ngoài cửa a.”

Dứt lời, chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cửa được mở ra.

Dư Niệm cứng như khúc gỗ, tâm như tro tàn.

Cố Tần liếc mắt liền nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, rất cao, phía sau lưng dày rộng, mặc một bộ âu phục màu đen được là ủi tỉ mỉ chỉnh tề. Nghe thấy tiếng động, Dư Thiên Hoa quay đầu nhìn, gương mặt kia vô cùng hiền lành, giữa đầu lông mày có một chút tương tự với Dư Niệm.

Trên mặt Cố Tần treo một nụ cười:

“Ngài tìm Dư Niệm?”

Anh hỏi, giọng nói khiêm tốn và lễ phép.

Dư Thiên Hoa giật mình mất mấy giây, sau đó hoàn hồn, nhìn Cố Tần gật đầu, nói:

“Anh là hàng xóm của Dư Niệm? Tôi là cha của con bé.”

“Dư Niệm đang ở nhà của cháu đấy.”

Dư Thiên Hoa nghe xong, hoàn toàn ngây người.

Cố Tần còn nói:

“Cháu nghe nói chân cô ấy bị thương, nghĩ đến cô ấy ở một mình rất bất tiện, vì vậy để cho cô ấy tới dùng chung bữa sáng. Không hay, cô ấy vừa đi qua, ngài liền đến.”

Cố Tần nghiêm trang dắt lối, ánh mắt chân thành tha thiết, giọng nói thành khẩn.

Dư Thiên Hoa tin tưởng, cười nói:

“Tôi có thể…”

“Mời vào.”

Cố Tần nghiêng người, mở một lối đi.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Dư Niệm kéo tóc, không hiểu sao có chút chột dạ.

“Dư Dư.”

Bả vai Dư Niệm không khỏi khẽ run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Dư Thiên Hoa. Cô nhìn ông lộ ra một nụ cười, trên gương mặt hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ.

“Cha, sao cha lại tới đây?”

“Xảy ra chuyện cũng không gọi điện thoại, nếu không phải chú Lý của con nói cho con biết, con định bụng gạt luôn ta có phải hay không?”

Lông mày Dư Thiên Hoa nhíu lại, giọng nói vô cùng uy nghiêm.

Dư Niệm cắn môi, ánh mắt dời đi:

“Con nghĩ đến cha còn ở nước ngoài…”

“Cho dù ở nước ngoài, cũng sẽ lập tức quay về đến thăm con.”

Lời nói tình cảm này có thể khiến cho lòng người ấm áp, Dư Niệm cắn môi, ngẩng đầu dùng ánh mắt tràn đầy nịnh nọt nhìn Dư Thiên Hoa:

“Cha đừng nóng giận nha, không có lần sau nữa, con thề.”

Bản thân Dư Thiên Hoa vốn còn lo lắng cho Dư Niệm, thấy cô như vậy, đau lòng còn không kịp, sao có thể nhẫn tâm mắng cô nữa. Lông mày ông giãn ra, lúc này mới nhớ tới Cố Tần vẫn còn đứng ở bên cạnh.

“Xưng hô như thế nào?”

“Cố Tần.”

“Dư Dư nhà tôi thật sự phải làm phiền cậu rồi.”

Dư Thiên Hoa móc ra một cái danh thiếp rồi đưa tới:

“Đây là danh thiếp của tôi.”

Cố Tần dùng hai tay nhận lấy, mắt nhìn, đặt ở trong túi áo.

Dư Thiên Hoa cảm thấy cậu trai trẻ trước mặt này rất hiểu lễ nghĩa, không khỏi sinh ra một chút thiện cảm với Cố Tần.

“Cháu đang làm bữa sáng, nếu như bác không chê…, bác trai có thể ở lại cùng ăn một bữa cơm.”

“Như vậy sao được…” 

“Không có vấn đề gì đâu.”

Đôi mắt thâm thúy của Cố Tần rơi lên người của Dư Niệm, bên môi anh lộ ra ý cười yếu ớt, sau đó nhanh chóng thu lại:

“Không dối gạt bác, cháu là Fans hâm mộ của Dư Niệm, thường xuyên xem tiết mục của cô ấy. Ngày thường Dư Niệm cũng rất quan tâm đến cháu, chỉ là một bữa sáng mà thôi, không đáng để nhắc tới.”

Cố Tần đã nói như vậy rồi, Dư Thiên Hoa còn cự tuyệt không tốt lắm, gật đầu đồng ý.

Dư Niệm che mặt, mắt nhìn Cố Tần dùng lí do thoái thác kia không có một câu nói thật, cô càng thêm muốn tìm một cái lỗ rồi chui vào.

“Nói cho ba ba biết, chuyện gì xảy ra?” 

“Chỉ là lúc qua đường bị đụng phải…”

“Lái xe bắt được không?” 

“Không có.”

“Cha liền nói con…”

“Cha, cha trở về lúc nào vậy?”

Dư Niệm đánh gãy lời nói của Dư Thiên Hoa… :

“Tại sao lại không nói cho con một tiếng.”

“Nhận được tin tức vội về ngay, còn nhìn thấy món quà con gửi lại cho cha a.”

Dư Niệm gửi tặng là một bộ tranh chữ, bình thường Dư Thiên Hoa rất thích thu thập tranh chữ đồ cổ, trước kia có nói cho Dư Niệm một lần, không nghĩ tới cô lại nhớ kỹ, còn cố tình chuẩn bị cho ông. Ngoại trừ Dư Niệm ở ngoài, Dư Thiên Hoa còn có một cậu con trai, nhỏ hơn Dư Niệm ba tuổi, hiện tại đang học đại học năm 3, ngày thường bị Trần Bái Bình nuông chiều, không chịu nghe lời dạy dỗ.

“Ăn sáng thôi.”

Dư Thiên Hoa nghe xong, giơ tay nâng Dư Niệm dậy, đi đến bên bàn ăn. Cố Tần làm bữa sáng rất đơn giản, nhưng màu sắc hương vị lại rất tốt. Dư Thiên Hoa thấy vậy, không khỏi tán thưởng nói:

“Được a, chàng trai làm không tệ.”

“Bình thường ạ.”

Cố Tần khiêm tốn nói.

Anh đưa đũa lên trước, Dư Thiên Hoa khoát khoát tay:

“Lúc ra ngoài tôi đã ăn rồi, hai đứa ăn là được rồi.”

Cố Tần không làm khó, không lên tiếng múc cháo cho Dư Niệm.

Mắt Dư Niệm nhìn Dư Thiên Hoa ở đối diện, ghé sát vào tai của ông, trầm giọng nói với ông:

“Tự con tới cứu giúp…”

Tay Cố Tần dừng lại một chút, sau đó chuyển bát cháo cho cô.

“Cố Tần làm cái gì?”

Dư Thiên Hoa ngày thường không để ý đến tin tức, càng không xem kênh thể dục, ông mơ hồ cảm thấy cậu trai trẻ trước mặt có chút quen mắt, nhưng lại không thể nhớ được rốt cuộc đã gặp ở nơi nào.

“Cố Tần là vận động viên bóng bàn.”

Không đợi Cố Tần mở miệng, Dư Niệm liền tiếp tục câu chuyện :

“Đội tuyển quốc gia đấy.”

Lúc nói xong bốn chữ cuối cùng kia, mặt mày Dư Niệm hào hứng, giọng nói kèm theo mừng rỡ cùng kiêu ngạo khó che dấu. Trong lòng Cố Tần khẽ động, không khỏi liếc mắt nhìn cô, trong đôi mắt màu đen phản chiếu những đốm lửa nhỏ, một mảnh lấp lánh.

Dư Thiên Hoa lại hỏi:

“Cậu trai trẻ có bạn gái chưa? Cậu ưu tú như vậy, có lẽ có không ít cô gái yêu thích.”

“Có.”

“Bạn gái cậu làm cái gì?”

Mắt Cố Tần nhìn Dư Niệm, nói:

“Người dẫn chương trình thiếu nhi.”

Phốc phốc!

Miệng Dư Niệm ngậm phải cháo nóng.

Dư Thiên Hoa cũng không nghĩ nhiều, nở nụ cười lên tiếng:

“Cùng công việc với Dư Niệm nhà tôi ah.”

“Ừ, làm người dẫn chương trình rất tốt, nhưng hơi mệt. Giống Dư Dư nhà tôi, hai ba ngày lại tăng ca, tôi nói nó đừng làm, con bé còn chê tôi lải nhải nhiều.”

“Cháu cũng biết sẽ mệt mỏi. Nhưng cô ấy muốn làm thì cứ làm, nếu không muốn làm…”

Cố Tần hơi dừng lại, bàn tay dưới bàn chợt cầm cổ tay của Dư Niệm đặt ở trên đầu gối mình, anh nắm vừa chặt lại nhanh, không để cho Dư Niệm có cơ hội giãy giụa dù chỉ một chút.

Cố Tần nhìn cô, nói:

“Nếu không muốn làm nữa, cháu nuôi cô ấy.”

Nguyên một miếng cháo nóng hổi, Dư Niệm nuốt toàn bộ vào trong bụng, cô nháy mắt một cái, giữa đầu lông mày kèm theo một chút ngạc nhiên. Dư Niệm cúi đầu nhìn bàn tay bị Cố Tần nắm chặt, môi ngoéo một cái, rút tay ra, lật tay che trên mu bàn tay của Cố Tần, ngón tay mềm mại chỉ trên mu bàn tay anh chậm rãi vẽ ra một biếu tượng.

Cố Tần nở nụ cười, dựa theo Dư Niệm, trên tay cô anh cũng viết xuống ——

k.

i.

s.

s.

Kiss.

Hôn, muốn hôn em.

Anh muốn hôn em.

Một loạt liên tưởng khiến cho Dư Niệm lập tức đỏ mặt, cô rút tay ra, im lặng cúi đầu ăn cháo trong bát.

Ánh mắt Dư Thiên Hoa nhìn thoáng qua, lúc nhìn thấy mặt con gái cùng vành tai đỏ bừng thần sắc mất tự nhiên, ông hỏi:

“Dư Dư tại sao mặt con lại hồng như vậy?”

Ba ba người không thể mặc kệ con sao?

Dư Niệm ho nhẹ một cái:

“Nóng.”

Cố Tần nói tiếp:

“Là rất nóng, thời tiết bây giờ ấm lên rồi.”

Hai người giả vờ ngoài mặt rất tốt, Dư Thiên Hoa không phát hiện ra có gì không đúng, ông câu được câu không trò chuyện với Cố Tần, Cố Tần cũng đáp lời. Mặc kệ Dư Thiên Hoa hỏi cái gì, Cố Tần đều có thể đối đáp trôi chảy.

Trải qua một cuộc nói chuyện với nhau, trong lòng của Dư Thiên Hoa càng thêm có thiện cảm đối với Cố Tần. Dư Niệm cũng có chút kinh ngạc, cô không biết Cố Tần có nhiều kiến thức như vậy, nói thật ra… Ấn tượng Cố Tần để lại cho cô vẫn luôn là tứ chi phát triển, suy nghĩ… Ừ, suy nghĩ cũng không đơn giản.

Dư Niệm nghiêng đầu nhìn Cố Tần, sùng bái trong mắt chỉ kém không tràn ra ngoài.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Dư Thiên Hoa vẫn trò chuyện với Cố Tần mà quên hết tất cả như trước. Dư Niệm nhìn thời gian, nhịn không được mở miệng nhắc nhở:

“Ba ba, người không đi sao?”

“À?”

“Có lẽ người có rất nhiều công việc a.”

Lại nói tiếp buổi chiều còn có một buổi họp…

Dư Thiên Hoa vỗ cái gáy, tự giễu nói:

“Đúng là người đã già, đầu óc đã không dùng được nữa rồi, nhưng Dư Dư con…”

“Con cũng không phải đứa bé, ba ba người không cần lo lắng. Chờ người hết việc lại đến thăm con, công việc quan trọng hơn.”

Dư Thiên Hoa thở dài, con gái cái gì cũng tốt, chỉ là quá hiểu chuyện. Ông thiếu Dư Niệm nhiều lắm, lúc trước Vương Lan không nói một tiếng mang theo con gái bỏ đi, chính ông đi tìm vài năm cũng không có tin tức, cho đến khi, gặp được Dư Niệm trong bệnh viện bị tra tấn giống như người tàn tật.

Sau khi đưa cô về nhà, Dư Niệm hồi phục rất nhanh, đối với những chuyện phát sinh lúc trước cô không đề cập tới một chữ, Dư Thiên Hoa cũng không dám hỏi, sợ kích thích đến thần kinh yếu ớt của Dư Niệm; người vợ ông mới tái hôn không thích Dư Niệm, sợ ông khó xử, lên đại học Dư Niệm rất ít khi về nhà, cũng rất ít khi đòi tiền ông. Sau khi tốt nghiệp cô kiếm một công việc, càng không dựa vào ông nữa.

“Vậy ba ba đi rồi, trong thẻ có chút tiền, con cầm lấy đi mua một ít thức ăn.”

Nói xong, Dư Thiên Hoa móc một cái thẻ từ trong ví tiền ra □□.

Dư Niệm đẩy về, giọng nói đầy bất mãn:

“Cha nhanh lấy lại đi, con đã lớn rồi… Lấy tiền của cha sẽ thành cái dạng gì nữa…”

Mặt Dư Thiên Hoa trầm xuống:

“Con không cầm cha sẽ không đi.”

Tại sao lại giống đứa trẻ như vậy chứ.

Dư Niệm bất đắc dĩ cười cười, giơ tay cầm lấy:

“Mọi chuyện đã thành a?”

Mặt Dư Thiên Hoa giãn ra, đưa thay sờ sờ đầu Dư Niệm, đứng dậy rời khỏi:

“Đừng tiễn cha, chính con cẩn thận một chút.”

“Vâng.”

Cố Tần đi lên mở cửa, đưa mắt nhìn Dư Thiên Hoa đi mất, Cố Tần quay đầu nhìn cô, ánh mắt sáng quắc.

“Dư Niệm.”

“Ừ?” 

Cố Tần nói :

“Anh không muốn làm người tình bí mật.”

… Người tình bí mật?

Dư Niệm nháy nháy mắt, trước mắt mờ mịt.

Cố Tần còn nói:

“Em muốn đùa giỡn tình cảm của anh sao?”

Đùa giỡn tình cảm?

Dư Niệm hít sâu một hơi, cả kinh một câu cũng nói không nên lời, cô liên tục lắc đầu :

“Em không có…”

Cố Tần đi đến trước, giơ tay ôm cô vào trong ngực, cằm cọ xát đỉnh đầu Dư Niệm:

“Vậy lúc nào em mới cho anh một danh phận?”

Dư Niệm mím môi, cười khẽ.

Cái người này… Thật sự là lòng dạ hẹp hòi.

Hết chương 23.