Dư Niên Thường An Tuế

Chương 4



4.

An Tuế vỗ về xoa đầu Dư Niên, mới khiến anh dừng lại, thấy đuôi mắt anh ửng đỏ, cô sững sờ, "Về thôi".

An Tuế ôm lấy anh, "Em không sao".

Mở cửa, phòng tối om.

Nến lung linh ánh sáng trên chiếc bánh ngọt lay động, cùng với xe đẩy đến gần họ.

"Chúc mừng sinh nhật, anh Dư".

"Chúc mừng sinh nhật".

Dư Niên cúi đầu nhìn An Tuế, cô nhón chân hôn lên mắt anh, "Anh trai, chúc mừng sinh nhật".

Bánh kem màu xanh nhạt, phía dưới là hoa màu trắng sữa, toàn bông nở rộ, trên cùng là các hình nhỏ mùa xuân hạ thu đông, bao quanh An Tuế và nhân vật chính đang sinh nhật.

Những gì Dư Niên yêu thích đều là những gì An Tuế thích, kể cả bản thân cô.

An Tuế nắm tay Dư Niên, "Anh trai, ước nguyện rồi thổi nến".

"Anh muốn tình yêu của An Tuế dành cho anh như trái tim anh đập không ngừng". Dư Niên thành khẩn cầu nguyện với thần linh.

Dư Niên thật ngốc, lãng phí ước nguyện sinh nhật rồi, nếu An Tuế biết, cô sẽ lôi anh đi ước lại ngay.

Sau khi Dư Niên thổi tắt nến, một vệt kem bôi lên mặt anh.

An Tuế và Tây Thi Thi nô đùa ầm ĩ, Triển Tử Thẩm còn tham gia chiến đấu luôn, rất náo nhiệt.

Dư Niên đứng yên một bên, để mặc họ vui đùa, An Tuế đánh không lại thì trốn sau lưng anh.

Dư Niên cảm khái, từng có lúc anh mạnh mẽ đến kiệt sức tinh thần nhưng không dám sụp đổ, cho đến khi có người đỡ đằng sau.

Quá nửa đêm, mọi người mới mệt mỏi ngủ.

Dư Niên ôm An Tuế, ngủ trong vòng tay mình, An Tuế bỗng nhớ điều gì đó cười khúc khích.

"Anh trai, em nhớ hồi nhỏ em muốn ngủ chung với anh mà anh từ chối đấy, bây giờ đấm mặt rồi nhé".

"Anh đấm mặt ít lắm à, ngủ đi". Dư Niên kéo chặt chăn, không để gió lạnh chui vào.

Không lâu sau An Tuế bay vào giấc mơ.

【Thời thơ ấu】

Trẻ con chạy vội đuổi theo bướm vàng, bay vào hoa cải tìm không thấy.

—— đề từ

An Tuế lớp một, vừa tan học đang lò dò ngoài trời.

Vì cô không thích căn nhà trống trải, chỉ có mình cô im lặng khó chịu.

Lúc đó Dư Niên theo ông nội chân bị tê liệt, ở ven đường bán rau, người qua kẻ lại nhưng không ai chú ý đến họ.

Dịch bệnh chưa nghiêm trọng lắm, nhưng họ đeo khẩu trang đơn giản làm bằng vỏ bưởi.

An Tuế lục tìm trong ba lô ra hai khẩu trang, đưa cho ông nội.

Dư Niên sợ ông nội bị tổn thương nên nhìn cô cực kỳ hung dữ, nhưng An Tuế không lùi bước, cố tình nhét vào tay ông.

Sau này gặp lại họ, đã đeo khẩu trang sạch sẽ an toàn, nhưng việc buôn bán vẫn lạnh nhạt.

An Tuế đứng không xa, bụng đói nhưng không muốn cử động, ông nội thấy cô quen mặt, gọi cô lại.

Lấy ra khỏi giỏ bánh mì khô cứng, bảo cô ăn.

An Tuế không nhận lấy, "Con không muốn, cảm ơn chú."

Trong ba lô An Tuế có tiền mẹ cho, chỉ là lười không muốn cử động thôi.

Trong khi Dư Niên đói meo bụng kêu ùng ục, ông nội thấy vậy chuẩn bị cho cậu ăn, Dư Niên quay đi, dùng ngón tay chỉ về phía ông nội, có vẻ như bảo trước hết cho ông ăn.

"Con, ông không đói, con ăn đi." Ông đặt ổ bánh mì vào tay Dư Niên.

An Tuế chạy đi, sau đó họ không gặp lại nữa.

Tuy nhiên, từ ngày hôm đó luôn có vài người đến mua rau, đủ cho họ khỏi đói một ngày.

Thực ra mỗi ngày An Tuế luôn ở nơi họ không thấy, tình cờ kéo người tốt bụng cho tiền bảo họ mua rau, thỉnh thoảng cô còn không phải bỏ tiền.

Thời gian như bật tốc độ gấp đôi, hôm nay Hứa Tuệ Dĩnh và An Quân Minh về nhà, phát hiện trong nhà không bật đèn, trong phòng cũng không tìm thấy ai.

Hứa Tuệ Dĩnh hoảng hốt, vội gọi điện thoại, nhưng do nợ phí mới giật mình, đã lâu không liên lạc với con gái, còn quên trả tiền điện thoại.