Dư Niên Thường An Tuế

Chương 5



5.

Đêm đó An Tuế vẫn thế, nhưng người quay lại nói với cô rằng không có ai ở đó cả.

An Tuế nhảy tót tới chỗ đó, chỉ có thùng rác, không một ai.

Viên sỏi ném trúng chân cô, Dư Niên đứng rất xa, cũng chẳng quan tâm có đau hay không, chạy vào hẻm.

An Tuế đuổi theo, qua con hẻm tối thui, hai bên là bùn lầy nước đọng rất nhiều, ở đây có vẻ như...

Là một dòng suối nhỏ, tuy nhiên giữa có cái mương, cần nhảy xuống bước qua.

An Tuế sợ độ cao, nhìn người càng lúc càng xa, "Này, em qua không được đâu, em sợ".

Dư Niên dừng bước, quay ngược lại, giơ tay định bế cô xuống, nhưng đứa trẻ gầy yếu hạ đường huyết không có sức bình thường, khuỷu tay một gập không chống đỡ nổi, cả hai ngã xuống cỏ.

Có người đỡ phía dưới, An Tuế không đau, chỉ hơi giật mình.

An Tuế đỡ cậu dậy, Dư Niên giật tay ra, lại tự chạy mất.

Cuối cùng cậu không cử động nữa, An Tuế cả khát lẫn mệt.

Một đống đất cao vút, An Tuế nhìn Dư Niên, "Là... là ông nội à?"

Cậu gật đầu.

Trước mộ là hoa nhiều màu, chắc là cậu chạy đi hái.

Dù sao cũng là trẻ con, trải qua ít chuyện ly biệt sinh tử, An Tuế mũi cay xè ra nước mắt.

Dư Niên bị lôi cuốn cảm xúc, cũng không cầm được mắt ướt, im lặng, nước mắt lăn dài.

An Tuế nức nở, từ từ đến trước mặt cậu, "Về nhà thôi, chúng ta về nhà".

Hai đứa trẻ khóc lóc cầm tay nhau, quay về nhà An Tuế.

Hứa Tuệ Dĩnh thấy con gái chạy vội vàng liền chạy theo, An Quân Minh cũng vậy, nhưng không dám chạm vào.

Nhìn cậu bé xa lạ mặc quần áo rách rưới, khuôn mặt đẫm nước mắt thân mật với con gái nhỏ bé, tim nhói đau.

Ôm hai đứa trẻ vào lòng thương yêu, "Đừng khóc nữa, ở ngoài cả ngày chắc mệt lắm rồi, mẹ nấu mì cho các con ăn".

Ăn xong mì Hứa Tuệ Dĩnh pha thuốc cảm cho cả hai, uống xong An Tuế buồn ngủ, An Quân Minh bế cô lên giường, thấy đồ đạc bụi bặm khắp nơi, hối hận vô cùng.

Dưới nhà Hứa Tuệ Dĩnh lau mặt cậu bé bằng khăn ẩm, "Bé trai, con tên gì?"

Cậu lắc đầu.

"Có biết cha mẹ không?" Cậu vẫn lặp lại động tác trước.

An Quân Minh xuống dưới, nói nhỏ: "Để trẻ ngủ trước đã."

Nói xong anh dẫn Dư Niên đi tắm, "Nhà có hai phòng, con ngủ chung với An Tuế, ngủ ngon".

An Tuế buồn ngủ nhìn người ngồi bên giường, vỗ nhẹ chiếc giường, ra hiệu lên cùng ngủ.

Cậu dựa vào góc giường, mí mắt khép lại.

21 giờ 23 phút đêm đó, Hứa Tuệ Dĩnh cùng chồng lái xe tới đồn cảnh sát.

"Đứa trẻ này là hộ khẩu đen."

"Chị đưa cậu ấy tới, trại trẻ mồ côi sẽ nhận cậu ấy."

Hứa Tuệ Dĩnh nghe những lời đó, tay siết chặt vạt áo, An Quân Minh vỗ lưng cô an ủi.

"Không, tôi nhận nuôi." Sau khi suy nghĩ, Hứa Tuệ Dĩnh lên tiếng.

Sau sáu năm, gió hoang mang thổi vào nội tâm cậu trống rỗng, hôm nay cũng cuối cùng có nơi trú ẩn.

Hứa Tuệ Dĩnh quay lại đắp chăn ấm cho hai đứa trẻ, bật đèn nhỏ, chiếu sáng nhẹ hai người nằm thoải mái bên nhau.

Sáng ra, trên bàn ăn Hứa Tuệ Dĩnh chính thức tuyên bố, "Từ hôm nay, con tên Dư Niên, được cô chú nhận nuôi."

"Cô tên Hứa Tuệ Dĩnh." Rồi chỉ người đàn ông bên cạnh. "Chú ấy tên An Quân Minh."

"Em, em tên An Tuế."

Tiếp đó An Tuế cười ngọt ngào, "Em biết rồi, là Dư Niên thường An Tuế."