Dư Niên Thường An Tuế

Chương 6



Dư Niên đã thức từ lâu, nghiêng đầu nhìn cô gái nói mơ màng trong vòng tay, hôn lên đầu cô.

"Anh trai, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Sao giọng đàn ông vừa thức dậy có sức hút thế nhỉ, hay quá đi mất.

An Tuế đột ngột hôn lại cằm Dư Niên, bị râu cằm cứa đau.

"Anh trai phải cạo râu rồi."

Dư Niên vỗ nhẹ mông cô, "Dậy rửa mặt thu dọn về nhà đi."

An Tuế thoa sữa rửa mặt, "Anh chiều qua cửa hàng nhé?"

"Ừ."

"Em mang laptop theo nha."

"Được."

Do thời trung học An Tuế rất không thích ăn uống, thường xuyên gọi đồ ăn ngoài qua điện thoại, Dư Niên tốt nghiệp mới mở một tiệm bánh ngọt, kinh doanh rất thành công, thu hút nhiều cặp đôi và cô gái xinh đẹp bởi ngoại hình bắt mắt cùng thức ăn ngon lành.

An Tuế ở nhà viết tiểu thuyết, ngày làm việc liên tục gõ phím.

Hết giờ mở cửa, An Tuế ngồi chỗ có ánh nắng chiếu vào cửa sổ, quấn chăn bông dày cộm, đi dép mềm mềm, tất cả Dư Niên chuẩn bị cho cô, sợ lạnh tay đói bụng, thỉnh thoảng một ly sữa ấm và bánh quy sẽ được đưa tới.

Mỗi lần An Tuế viết vào tiểu thuyết, cảnh nhân vật chia ly khiến cô buồn, nhưng ngẩng đầu lên, thấy người mình yêu mến từ thuở nhỏ, có thể ở bên cạnh cô, tâm trạng lập tức tốt lên.

Như Dư Hoa giáo viên nói, đau buồn để lại cho độc giả, hạnh phúc giữ lại cho bản thân.

Nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết An Tuế là một bệnh nhân bị trầm cảm quấy rầy, cô trải qua bao sóng gió, tổn thương tuổi thơ, cãi nhau dữ dội nhất, căm ghét muốn người kia chết, yêu người không nên yêu.

Cô cảm thấy cuộc đời mình rác rưởi, vết sẹo dao cứa trên cổ tay nham nhở, cô bệnh, cho đến khi biết mình đã được đưa vào bệnh viện.

Cô từng trốn chạy, la hét, sụp đổ nghi ngờ chính mình. Cho đến khi khỏi bệnh viết ra một đoạn văn, kết thúc nửa đời trước hai mươi năm của cô.

"Thế giới của tôi ngừng quỹ đạo, tôi như chim trong lồng, như mây đen, như thủy tinh vỡ tan.

Tôi không thắng nổi cảm xúc của mình, nhưng tôi muốn chống trả cuộc sống, dù tôi u ám, ưu sầu, khi nằm trên giường bệnh viện hàng chục tầng, ánh nắng chiếu thẳng xuống người tôi, gương phản chiếu hình ảnh tôi, tôi đang tỏa sáng.

Tôi muốn biến mùa hè thành tàn phá, khô cằn mãi mãi, tôi muốn tái tạo, để sông băng tan chảy, đất xanh thẫm ấy, tôi vẫn yêu mến những chiều hè có hoàng hôn.

Tuổi thơ nặng nề, ngột ngạt ấy, tôi muốn như lời văn tôi, đau đớn như cát, rắc ra thật nhiều.

Tôi không muốn hiểu nhân tình thế thái, cảm thấy vô vị và nhẹ dạ, nhưng tôi nhất định phải đi con đường riêng trong thế giới vô tình này."

Gửi tặng tất cả mọi người, cuộc sống vô giá, chính mình cho nó giá trị.

Ngoài trời lạnh kinh khủng, có rất nhiều khách đến tiệm bánh, có thể thấy Dư Niên rất vui, ở cửa có hộp ô dù một đồng, sợ người về nhà bị ướt áo.

Người hiểu biết sẽ ăn bánh ngon, người không hiểu sẽ nhìn chằm chằm anh phục vụ đẹp trai trước mặt, tim đập thình thịch, tiếc là đã thuộc về An Tuế.

Trong tiệm có bức tường ảnh, một đồng có thể in một tấm, viết chữ phía sau dán lên, rất nhiều cặp đôi check-in ở đó.

Và ở giữa bức tường là bức ảnh Dư Niên hôn An Tuế, có thể nhìn thấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

An Tuế làm xong việc sẽ dừng lại ăn bánh nhỏ, hôm nay là bánh dâu, dâu nhiều và ngọt.

Luôn có vài cô gái tò mò, hỏi cô, "Ở bên cạnh chủ tiệm bao lâu rồi?"

An Tuế nói, "Cho đến bây giờ."