Dự Tiệc (Phó Yến)

Chương 4: Vốn không nên gặp nhau, nhưng hết lần này đến lần khác lại dây dưa cùng một chỗ



Khương Thanh Yến là người nhận giường, môi trường lạ lẫm khiến cô ấy trằn trọc trở mình, cho đến sau nửa đêm về sáng mới cảm thấy buồn ngủ.

Lần này cô ấy ngủ không được yên giấc, trước đây cô ấy rất ít khi mơ thấy Hàn Du Ninh, đêm đầu tiên vừa mới đến nhà Tư Kính, Hàn Du Ninh đã đi vào giấc mơ của cô ấy.

Trong mơ, Hàn Du Ninh giống như một đứa trẻ bị lừa, ôm bình rượu gối lên đùi cô ấy, say khướt vừa khóc vừa lẩm bẩm.

Khương Thanh Yến cúi đầu lắng nghe, nghe thấy trong miệng Hàn Du Ninh gọi tên Tư Kính, lặp lại rất nhiều lần, sau đó mới bắt đầu có một câu hoàn chỉnh.

"Tư Kính...... Đừng đến nhà Tư Kính, đừng bỏ chị lại một mình......"

Hàn Du Ninh không ngừng lặp lại những câu nói ấy, Khương Thanh Yến chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi giấc mộng, thất thần nhìn trần nhà xa lạ.

Cô ấy nhớ rõ Hàn Du Ninh chưa từng nói không được đến nhà Tư Kính, lúc này lại nằm mơ thấy Hàn Du Ninh nói những điều như vậy, thật giống như chị ấy đang báo mộng.

Cô ấy đột nhiên hoảng sợ, vén chăn bước ra khỏi giường, cũng không thèm xỏ giày, chân trần chạy đến bên cửa sổ kéo mở rèm cửa.

Ánh nắng chói chang tức khắc tràn ngập cả căn phòng, cũng xua tan những cảm xúc hỗn loạn mang đến từ giấc mơ của cô ấy.

Cô ấy mặc một chiếc váy ngủ lụa trắng tinh, ánh mặt trời bao phủ thân thể cô ấy, cô ấy vươn tay chạm vào ánh sáng vàng, cả người như bị ánh mặt trời xuyên thấu, thuần khiết như thể không dính một hạt bụi.

"Cốc cốc cốc"

Có người gõ cửa.

Khương Thanh Yến không quay đầu lại, người bên ngoài đợi chốc lát mới mở cửa.

Người nọ nhẹ chân chậm rãi đi tới sau lưng cô ấy, giọng nói trầm thấp dễ nghe dần dần tiến lại gần cô: "Sao em lại đi chân đất? Nếu muốn phơi nắng, tôi sẽ đưa em ra ngoài."

Khương Thanh Yến lúc này mới hoàn hồn, xoay người lại.

Hôm nay vẫn chưa ra khỏi cửa, Tư Kính mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh biển, chân đi dép lê, mái tóc dài như tơ lụa buông thõng trên lưng, cả người anh khí lại biến thành một hơi thở lười biếng.

Tư Kính lúc ở nhà nhàn nhã, cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy.

"Em mơ thấy Du Ninh," giọng nói Khương Thanh Yến có chút khàn khàn, trong cổ họng như đắp cát, "Chị ấy nói đừng đến nhà chị, đừng để chị ấy một mình......"

Cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh dậy sau giấc mơ đó, còn bị một Tư Kính dịu dàng như vậy mê hoặc, ma xui quỷ khiến kể hết đầu đuôi câu chuyện, chỉ là lúc cô ấy nói xong lại giật mình một cái.

Tư Kính đang nhìn cô ấy, không vui không giận mà nhìn cô ấy.

Những hạt bụi chuyển động dưới ánh mặt trời, chúng lơ lửng quét qua trên những cái bóng phản chiếu trên sàn nhà, hai bóng người chậm rãi hòa vào làm một.

Là Khương Thanh Yến duỗi tay ôm lấy thân thể của Tư Kính, một bên sườn mặt gối lên vai Tư Kính, dùng hơi thở nhẹ nhàng lại run rẩy hôn lên cổ Tư Kính, "Tư Kính, em sợ......"

Chỉ trong khoảnh khắc này, cô ấy rõ ràng cảm giác được hơi thở lạnh lẽo trong không khí gần như đã biến mất, ngay cả ánh mắt đang nhìn cô ấy chăm chú cũng dần ấm lên.

"Đừng sợ," Tư Kính ôm chặt Khương Thanh Yến, vẻ mặt đầy quan tâm, "Cô ấy vừa đi, em bị cảm xúc ảnh hưởng, khó tránh sẽ gặp ác mộng."

"Dạ......" Khương Thanh Yến càng ôm chặt eo cô hơn.

Tư Kính cười khẽ, một tay vuốt ve khuôn mặt Khương Thanh Yến, trong mắt lóe lên tia sáng tối tăm, dịu dàng nói: "Thanh Yến, tôi có thể tha thứ cho tất cả những gì tôi không muốn nhìn thấy hay những gì tôi không muốn nghe thấy, chỉ cần em yên tâm ở lại bên cạnh tôi. Em hiểu đúng không?"

Khương Thanh Yến vùi mặt vào cổ cô, ánh mắt bình tĩnh, nhưng giọng nói mềm yếu vô cùng: "Tối hôm qua không phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, em đương nhiên sẽ ở lại bên cạnh chị."

Tư Kính cong môi, khẽ khàng nói: "Xuống lầu ăn sáng đi, tôi vừa làm xong."

Hôm nay cô đặc biệt ở nhà, dậy sớm nấu cháo cùng chút đồ ăn kèm, cô đưa Khương Thanh Yến xuống phòng ăn, cháo trắng vẫn còn bốc khói, mỗi một món đều có mùi thơm mỹ vị.

"Thế nào?" Tư Kính múc một thìa cháo, chờ mong hỏi.

Khương Thanh Yến vừa nuốt một ngụm cháo trắng, "Thật thơm, em rất ít được ăn bữa sáng ngon như vậy."

Tư Kính hài lòng cười rộ lên: "Ăn nhiều một chút."

Cô biết lúc ấy Khương Thanh Yến sống ở chỗ của Hàn Du Ninh, phần lớn thời gian chỉ có một mình, nơi Hàn Du Ninh thường xuyên ở là nhà cũ nhà họ Hàn, hơn nữa thời gian của hai người không giống nhau, Hàn Du Ninh rất ít khi có thể ở lại qua đêm ở nơi đó, vậy nên chuyện hai người cùng nhau ăn bữa sáng trên thực tế là chuyện vô cùng khó khăn.

Cô muốn đi vào cuộc sống của Khương Thanh Yến từ những chi tiết đó, cho dù giữa Khương Thanh Yến và Hàn Du Ninh đã từng xảy ra cái gì, hay vẫn là chưa từng xảy ra cái gì.

Di động bên cạnh Khương Thanh Yến vang lên, cô ấy liếc nhìn ID người gọi, nói một câu "Em nhận điện thoại" với Tư Kính, sau đó bước nhanh ra khỏi cửa phòng ăn.

Động tác ăn cháo của Tư Kính chậm hơn rất nhiều, sự chú ý của cô đã theo Khương Thanh Yến ra khỏi phòng ăn.

"Tôi đã nói rồi, không phải lúc nào tôi cũng có tiền cho ông."

"Tiền của Du Ninh cũng không phải của tôi, gia đình chị ấy dựa vào cái gì phải cho tôi?"

"Đừng gọi điện cho tôi nữa."

Từng câu từng chữ Khương Thanh Yến nói truyền vào bên trong, trong giọng nói là sự lạnh nhạt mà Tư Kính chưa từng được nghe thấy, cùng với một chút tức giận đã tích tụ lâu ngày.

Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc, Khương Thanh Yến trở lại phòng ăn, đặt điện thoại xuống tiếp tục ăn sáng.

Tư Kính thấy cô ấy mãi luôn cúi đầu, liền chủ động mở đề tài: "Có phiền phức gì sao?"

Khương Thanh Yến đang gắp đồ ăn dừng một chút, cảm thấy chuyện này cũng không cần thiết phải giấu giếm, thẳng thắng nói: "...... Cũng không hẳn. Chính là cậu em gọi điện thoại tới, hỏi mượn em một ít tiền để trang hoàng nhà cửa."

Tư Kính nhướng mày, buồn cười nói: "Mượn?"

Khương Thanh Yến đặt đũa xuống, thở dài nhưng vẫn quyết đoán: "Em đã định không cho cậu tiền nữa rồi. Sở dĩ trước đây em cho là vì cha mẹ em mất sớm, nhà cậu em đến nhận nuôi em."

"Nói đến cái này," Tư Kính hiểu rõ gật đầu, cũng đặt đũa xuống, đi ra phòng khách, lúc quay lại trong tay đã có thêm một phần tài liệu quảng cáo, đặt vào cạnh bát Khương Thanh Yến, "Đây là tài liệu triển lãm tranh thứ hai tuần tới, có giúp ích cho sự phát triển của em."

Khương Thanh Yến cầm tập tài liệu mở ra, trang tiêu đề là những người trong ngành được mời đến triển lãm lần này, cùng các tác phẩm được trưng bày.

Có người sớm đã nổi tiếng, cũng có những nhân tài mới xuất hiện, cho dù là người được mời hay tác phẩm trưng bày, đều có không ít thứ mà cô ấy sớm đã nghe nói đến.

Cô ấy đặt tập tài liệu xuống, tổng kết chung trả lời: "Quy mô rất lớn."

Tư Kính cũng không vòng vo, sau khi ngồi trở về cô vươn tay gõ vào tập tài liệu, "Tôi muốn thu xếp cho em."

Khương Thanh Yến kinh ngạc: "Em?"

Tư Kính gật đầu, "Đúng vậy. Cuộc thi mỹ thuật Fiona tổ chức mười năm một lần, lần gần đây nhất là ba năm trước, mà em là quán quân chung cuộc ở Trung Quốc, lấy thân phận này cũng đủ để em tham gia cuộc triển lãm lần này rồi."

"Nhưng em......" Khương Thanh Yến lại cầm tập tài liệu lên, vẻ mặt là vui mừng xen lẫn do dự.

Ba năm trước đây sau khi cô ấy giành được giải thưởng, từng có công ty muốn ký hợp đồng với cô ấy, thay cô ấy xử lý các hạng mục công việc và con đường phát triển sau này lúc trở nên nổi tiếng.

Nhưng vào thời điểm đó cô ấy một lòng một dạ hướng đến sự tự do, không muốn bị ràng buộc, Hàn Du Ninh cũng ủng hộ ý tưởng của cô ấy, vì vậy cô ấy đã từ chối tất cả lời mời, mãi đến bây giờ vẫn còn tự do.

Một số người thành danh cùng thời với cô ấy, bây giờ cũng có một ít người đã phát triển thành họa sĩ có chút danh tiếng, nhưng trái lại cô ấy, quán quân chung cuộc lại dần biến mất khỏi tầm nhìn công chúng.

Thế nên cô ấy rất rõ ràng, cho dù trước đây nhận được giải thưởng khiến cô ấy không vô danh như người thường, nhưng bây giờ cô ấy nhất định không xứng đáng được mời đến triển lãm này.

"Tôi biết em đang lo lắng điều gì," Tư Kính cong môi cười, cầm lấy tập tài liệu trên tay cô ấy mở ra, để trang danh sách những người được mời trưng bày và các tác phẩm lên bàn. "Những người này và các tác phẩm so ra đều kém hơn em, nhưng điều duy nhất họ thắng được em, chính là từ đầu đến cuối vẫn luôn sinh tồn phát triển trong cái vòng này."

"Mấy năm nay em vẫn luôn im lặng, để quá nhiều người quên đi em, theo một phương diện nào đó mà nó, triển lãm mời em cũng không quá cần thiết."

Những phân tích này vô cùng toàn diện, làm thương nhân, Tư Kính có khả năng phán đoán sắc bén, Khương Thanh Yến không thể không đồng ý: "Đúng vậy. Hơn nữa, tờ quảng cáo đã ra mắt, tức là đã khẳng định tất cả phương diện đều được xác định hoàn tất."

Tư Kính khẽ lắc đầu, trên mặt không có một chút lo lắng, "Chuyện này em không cần lo lắng, ý tứ của tôi là, hiện tại em vẫn có thể khôi phục không gian phát triển đã tiêu hao mấy năm qua."

"Bắt đầu từ triển lãm lần này, tôi sẽ sắp xếp các trường hợp chính thức để em tiếp xúc ánh sáng, những nơi như quán bar, em có thể đi tìm cảm hứng, nhưng không thể ở nơi đó vẽ tranh rồi giao dịch được nữa. Em nguyện ý không?"

Khương Thanh Yến không trả lời ngay, cô ấy cầm chặt chiếc thìa sứ múc cháo, cúi đầu dưới ánh mắt chờ đợi của Tư Kính.

Cô ấy đến bên người Tư Kính là vì Hàn Du Ninh, cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng cô ấy sẽ nhận được cái gì từ chỗ Tư Kính, nhưng bây giờ Tư Kính lại vì cô ấy lập ra kế hoạch, có thể xoay chuyển tình thế cho sự phát triển đình trệ của cô ấy.

Nếu cô ấy không chỉ là một con chim hoàng yến được Tư Kính nuôi dưỡng, như vậy khả năng Tư Kính phải trả giá cũng sẽ lớn hơn nữa.

Nghĩ đến đây, cô ấy ngẩng đầu lên, mím môi cười nhạt: "Em nguyện ý."

Đôi mắt của Tư Kính híp lại thành dáng vẻ mỉm cười, cô gắp một ít rau xanh vào bát cô ấy, "Vậy thì tranh thủ mấy ngày này, chọn một vài bức tranh đưa cho tôi."

Nói là để cô ấy tự mình chọn, nhưng sau khi ăn sáng xong Tư Kính vẫn đi theo cô ấy đến phòng vẽ tranh, đó là nơi Tư Kính đặc biệt làm cho cô ấy cất giữ những bức tranh

Sở trường của Khương Thanh Yến là tranh màu nước, các tác phẩm của cô ấy được bảo quản xếp thành từng chồng thật dày, đều đặt trên bàn, nhìn thoáng qua chỉ có thể thấy giữa các lớp giấy là tầng tầng lớp lớp sắc thái khác nhau.

Tư Kính đi theo sau cô ấy, nhìn quanh căn phòng trống trải, "Hôm khác tôi tìm người trang trí căn phòng này một chút, sau đó bày tất cả tranh của em lên, sẽ rất đẹp."

Khương Thanh Yến cầm lên hai bức tranh, ánh mắt Tư Kính cũng nhìn theo qua đó.

Có một bức tranh, vẽ chính là tầng tầng lớp lớp gợn sóng đang lăn tăn trên mặt nước, hai bóng người vốn dĩ là một thể dần dần tách ra theo gợn sóng lay động, mà ở phía bên kia hai bóng người chiếu trên mặt đất đã quay mặt về hai hướng ngược nhau đi về nơi xa, làm cho người ta chợt sinh ra cảm giác thê lương.

Một bức tranh khác là một con phố không một bóng người, hai bên đường cây to mọc lá khô, rơi rụng đầy mặt đất, chỉ là lá rơi bên phải bức tranh đều dồn về phía bên trái, hiển nhiên là bị thổi theo chiều gió, lá cây hai bên đường vốn dĩ không thể gặp nhau, nhưng lại vì héo khô mà gặp nhau, thoáng nhìn thì thê lương, nhưng tinh tế thưởng thức lại có phần ấm áp.

Tư Kính lấy bức tranh đầu tiên, "Bức tranh này là tác phẩm đoạt giải của em ba năm về trước, hai người tuy đã tách ra, nhưng bóng hình vẫn chưa hoàn toàn cách biệt. Có loại cảm giác bi thương......"

"Ừm, ngoài cái này là cùng nhau vẽ," Khương Thanh Yến vuốt ve một bức tranh khác, trong mắt ngập tràn quý trọng, "Tên của hai bức tranh này lần lượt là 《 Tụ 》 và 《 Tán 》."

"Vậy thì cái này trong tay em là 《 Tụ 》," Tư Kính đặt tờ giấy vẽ trong tay xuống, tiến lại gần cô ấy, một bàn tay từ bên cạnh cô ấy vươn ra, cùng cô ấy giữ chặt một góc mép giấy, hơi thở ấm áp phả vào tai cô ấy, "Những chiếc lá đó vốn nên dừng dưới tán cây, hai bên lá rụng cũng không nên gặp nhau, nhưng lại vì tác dụng của gió mà ở cạnh nhau. "

Cũng giống như họ, vốn không nên gặp nhau, lại cố tình dây dưa cùng nhau.

Động tác của Tư Kính giống như ôm Khương Thanh Yến vào trong ngực, thân thể Khương Thanh Yến cứng đờ.

Cô ấy vẫn không thể vô cùng tự nhiên mà chấp nhận sự gần gũi của Tư Kính, nhưng cô ấy biết, một ngày nào đó cô ấy sẽ phải chấp nhận hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, cô ấy cắn răng dựa sát thân thể vào người Tư Kính, mấy giây này dày vò tựa như bị đặt trên lửa nóng.

Trên người Tư Kính có mùi đàn hương vừa ấm vừa tinh khiết, không hiểu sao lại mang đến cho cô ấy một cảm giác rất nhẹ nhàng, giảm bớt sự khó chịu khi cô ấy chủ động đến gần Tư Kính.

"Tôi thích bức tranh này, rất giống chúng ta," Tư Kính vuốt ve mái tóc dài của cô ấy, trong lời nói mang theo ẩn ý sâu xa: "Còn em, thích Tụ, hay vẫn là Tán?"

Khương Thanh Yến rũ mi cười nhạt, tựa đầu vào vai Tư Kính, nghe thấy nụ cười trầm thấp thỏa mãn như ý muốn cô ấy, sau đó liền đặt giấy vẽ xuống, vòng tay qua ôm eo cô: "Đương nhiên là Tụ rồi..."

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả không muốn nói chuyện