Dự Tiệc (Phó Yến)

Chương 5: Em nên gọi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

một tiếng chị gái

Cuộc triển lãm sẽ diễn ra một tuần sau đó.

Triển lãm được tổ chức tại Trung tâm Nghệ thuật Lâm Châu, tổng cộng được tổ chức trong ba ngày, các nhà nghệ thuật được mời sẽ xuất hiện tại hiện trường bất cứ lúc nào.

Đây là lần đầu tiên Khương Thanh Yến tham gia một triển lãm long trọng như vậy, Tư Kính lại tình cờ có công việc, nên buổi khai mạc triển lãm chỉ đành phải sắp xếp người đưa cô ấy đi đón cô ấy về.

Đối với Khương Thanh Yến mà nói, không có Tư Kính đi cùng cô ấy đi dạo sẽ thoải mái hơn nhiều.

Nhưng điều khiến cô ấy không nghĩ đến là, tranh của cô ấy được bố trí ở giữa trung tâm sảnh lớn, tác phẩm của người khác đều được bố trí ở hai bên, giống như các vị cận thần tham kiến hoàng đế trên triều thời cổ đại.

Loại ngụ ý này khiến cho rất nhiều người tới thăm triển lãm đều dừng lại, người ta xem qua lý lịch của họa sĩ dưới tác phẩm, trong đám đông truyền đến tiếng bàn luận không ngừng nghỉ.

"Người họa sĩ này trước giờ chưa từng thấy qua, tác phẩm làm sao có thể đặt ở chính giữa vậy?"

"Tôi nghe nói là quán quân chung cuộc trong cuộc thi Fiona mấy năm về trước, nhưng mà sau cuộc thi thì lại không có động tĩnh gì."

"Những bức tranh của cô ấy có phong cách cá nhân rất mạnh mẽ, không phải là kiểu người ta chỉ cần liếc nhìn một cái đã thấy bắt mắt."

Khương Thanh Yến nhịn không được dừng bước, vô thức nhận được sự đánh giá của mọi người về cô ấy, có một cảm giác kỳ diệu mà trước đây cô ấy chưa từng trải qua.

Nhưng mà loại cảm giác kỳ diệu này đã bị một câu sục sôi "Tôi muốn bức tranh này" gián đoạn.

Theo quy định của triển lãm, người đến tham quan triển lãm dưới tình huống họa sĩ đồng ý giao dịch, có thể mua tranh đang được trưng bày.

Rất nhanh, Khương Thanh Yến được nhân viên mời vào văn phòng của Trung tâm nghệ thuật.

Người phụ trách là một thanh niên ôn hòa, đang đợi cô ấy cùng với người đàn ông vừa rồi muốn mua tranh.

Người nọ ước chừng khoảng bốn năm mươi tuổi, ngoại hình không mấy nổi bật, đen gầy, lưng hơi gù, dưới nách kẹp chiếc ví da, trên tay đeo vài chiếc nhẫn vàng, nụ cười trên mặt thoáng nhìn qua luôn có vài phần tính toán như vậy.

Khương Thanh Yến nhìn lướt qua, luôn cảm thấy như thể đã từng gặp qua ở đâu đó.

Người phụ trách bước tới chào hỏi cô ấy, tươi cười giới thiệu: "Cô Khương, vị này là......"

"Aiz, không cần," người đàn ông đen gầy phất tay lên, "Tôi sẽ đích thân nói chuyện với cô Khương, cậu ra ngoài chờ đi."

Theo quy định, người mua và người bán có quyền giao tiếp với nhau, người phụ trách gật đầu đồng ý: "Vâng, vậy tôi đợi bên ngoài, hai vị bàn bạc xong thì cứ kêu tôi."

Chờ người phụ trách đi ra khỏi văn phòng, người đàn ông gầy gò đen nhẻm thò tay vào túi quần lấy ra một bao thuốc lá và một chiếc bật lửa.

Khương Thanh Yến khẽ cau mày, mở miệng ngăn hắn, "Ngài......"

Hắn đột nhiên "Chậc" một tiếng, sau đó đem bật lửa và hộp thuốc lá tất cả đều nhét vào trong túi quần, giọng nói toàn là cường điệu áy náy: "Ôi trời! Nhìn đầu óc tôi đi, chỗ này toàn là tranh, nếu một tia lửa bay ngang qua thì không biết đến đâu đây!"

Khương Thanh Yến không lên tiếng trả lời.

Hắn vỗ tay một cái, vô cùng chân thành nhìn về phía Khương Thanh Yến tự giới thiệu: "Cô Khương, tôi là Tạ Sơn Nam, Sơn đỉnh núi, Nam phương Nam."

"Tôi rất thích tác phẩm của cô, nhưng tôi lại rất không hài lòng với cái giá cuộc triển lãm này đã báo."

Hắn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, hai tay xoa xoa lên xuống có tiết tấu.

Khương Thanh Yến gật đầu với hắn, khách sáo trả lời: "Báo giá này là do nhân viên liên quan đề xuất, tôi lo lắng tự ý thay đổi sẽ ảnh hưởng đến hệ sinh thái của vòng tròn này, rất xin lỗi."

"Không không không, cô hiểu lầm rồi," Tạ Sơn Nam liên tục phất tay, sau đó lại lần nữa vỗ tay một cái, đôi mắt nheo lại nhếch môi cười với cô ấy, "Tôi cảm thấy 30 vạn quá rẻ, như vậy đi, tôi cho cô 50 vạn! Nhưng mà, tôi muốn cô giúp tôi một việc."

Hắn duỗi tay phải ra, mở to lòng bàn tay đưa về phía cô ấy, khóe miệng treo một nụ cười áp bách.

Vẻ mặt của Khương Thanh Yến dần dần trở nên lạnh băng, cô ấy nhớ rõ cô ấy đã nhìn thấy hắn ta ở đâu đó, là trong tang lễ Hàn Du Ninh.

Tạ Sơn Nam này là người trong vòng đồ cổ của thành phố Lâm Châu, hơn nữa vẫn là người có địa vị khá lớn, nếu không sẽ không thể đến dự tang lễ của Hàn Du Ninh.

Vậy có chuyện gì cần cô ấy giúp đỡ đây?

Khương Thanh Yến không tỏ ý kiến, chỉ trả lời: "Nói thử xem."

"Xinh đẹp!" Tạ Sơn Nam lại vỗ tay một cái, "Cái vòng đồ cổ này, nhà họ Tư và nhà họ Hàn chia đều thiên hạ, bây giờ người phụ trách mảng này của nhà họ Hàn Hàn Du Ninh mất rồi, ngày này rồi cũng sẽ thay đổi thôi. Nhưng tôi không muốn để một nhà Tư Kính độc chiếm......"

Hắn càng nói về sau, càng có vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi, lúc nói đến câu cuối cùng đã lộ ra biểu cảm "Tôi biết cô hiểu".

Thì ra mục tiêu là Tư Kính.

Khương Thanh Yến hiểu rõ khẽ mỉm cười, "Tiếp tục nói."

Tạ Sơn Nam sờ lên mái tóc mai bóng lưỡng dầu mỡ của mình, đi tới trước bàn làm việc, tự nhủ: "Căn cơ nhà họ Tư quá ổn định, trước tiên tôi muốn loại bỏ mấy địa bàn của cô ta, xem thử hiệu quả......" Hắn xoay người lại về phía Khương Thanh Yến, giọng điệu hướng dẫn từng bước: "Hàn Du Ninh vừa mới chết cô liền đi theo Tư Kính, nói trắng ra cũng là vì tiền, như vậy, trước tiên tôi cho cô hai mươi vạn, để tôi xem thử năng lực của cô. Nếu cô có thể giúp tôi, tiền tôi cam đoan đủ...... Thế nào?"

Khương Thanh Yến đưa tay vuốt mái tóc dài xoăn dài nâu lạnh, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì.

Dựa vào năng lực của bản thân, muốn lay chuyển được Tư Kính là rất khó, nhưng mượn trợ giúp từ bên ngoài thật ra lại có thể tăng thêm nhiều khả năng cho kế hoạch của cô ấy.

Nhưng Tạ Sơn Nam trước mắt này rốt cuộc có năng lực bao lớn, cô ấy cũng cần phải quan sát.

Cô ấy thu lại suy nghĩ, cười khẽ nói, "Có vẻ như chơi rất thú vị."

"Thành giao!" Tạ Sơn Nam hiểu ý cô ấy, cười rộ lên lộ ra cả một hàm răng không đồng đều, thấp giọng nói, "Cô nghe kỹ, tôi vừa ý một món hàng, nằm ở thị trấn quận, nhưng người nọ nói nhà họ Tư đã thu, cuối tuần này sẽ có người đến lấy...... Cô chỉ cần thay tôi dắt Tư Kính qua đó ở một đêm, ngoài cái đó thì không cần phải làm gì nữa."

Lúc Hàn Du Ninh còn sống, Khương Thanh Yến đã nghe thấy rất nhiều tiếng lóng trong vòng đồ cổ từ miệng cô ấy. "Hàng hóa" trong miệng Tạ Sơn Nam, chính là ám chỉ những bộ sưu tập được những người buôn bán đồ cổ và những nhà sưu tập bình thường giao dịch đồ vật với nhau.

Bình thường nói, người buôn đồ cổ không đến tận nơi nhận hàng, đều là cử người dưới trướng của mình đi, đừng nói là người có địa vị như Tư Kính trong vòng đồ cổ này có tầm ảnh hưởng lớn như vậy.

Tạ Sơn Nam muốn Tư Kính đích thân đi, rõ ràng chỉ là muốn dẫn sư tử giữ núi rời đi, muốn nhân cơ hội làm gì đó.

Khương Thanh Yến chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt đơn thuần nhất đồng ý lần hợp tác trong tối này: "Được, đã biết."

Làn gió đêm từ từ cuốn đi bao nhiêu cái nóng nực của mùa hè tích tụ suốt cả ngày.

Tư Kính ở thư phòng đợi từ buổi chiều đến ban đêm, sau khi Khương Thanh Yến gõ cửa, cô mới nhìn xuống phía dưới góc phải màn hình, đã chín giờ rưỡi.

"Về rồi à?" Cô đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy cho bớt mệt mỏi, bước ra khỏi bàn làm việc đứng cạnh chờ cô ấy "Triển lãm nghệ thuật thế nào rồi? Mọi chuyện thuận lợi không?"

Khương Thanh Yến xỏ dép lê bước vào, miệng cười khúc khích: "Cũng không tệ, có người thích bức tranh đó, muốn mua."

Cô ấy cởi bỏ lớp trang điểm, dưới lớp trang điểm xinh đẹp lạnh lùng bên ngoài lad dung mạo diễm lệ đẹp như một bức tranh, trên người thay một bộ váy ngủ lụa đen có dây đeo, làn da dưới ánh đèn trắng hơn tuyết.

Tầm mắt Tư Kính căn bản không cách nào rời khỏi người cô ấy, chỉ khi cô ấy đến gần nâng ly trước mắt mình mới hoàn hồn: "...... Cho tôi?"

Khương Thanh Yến cười nói: "Ừm, lúc trước nhìn thấy trong nhà có nho, em liền ép một ly nước nho cho chị."

Trong nhà, Tư Kính thật thích cô ấy nói như vậy.

Nho được ướp đá, Khương Thanh Yến cũng bỏ vỏ và hạt nho, có vị chua chua ngọt ngọt của nho, loại bỏ được một chút cảm giác lạnh cóng giữa mùa hè nóng nực.

Tư Kính một lần uống hết nửa ly, trên môi còn dính nước nho,Tiểu Tư tổng vừa rồi còn một lòng chỉ tập trung vào công việc, giờ trông như một đứa trẻ không biết thoả mãn.

"Chị bao nhiêu tuổi rồi, uống chậm một chút......" Khương Thanh Yến buồn cười, lấy một tờ khăn giấy trên bàn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cách khăn giấy lau khóe miệng cho cô.

Tư Kính vui vẻ sát lại gần mặt cô ấy, nghĩ muốn trêu chọc cô ấy một chút: "Hai mươi chín, lớn hơn em năm tuổi, nên gọi tôi một tiếng chị gái."

"Không gọi, chị mau uống," Khương Thanh Yến mềm giọng cười khẽ, ánh mắt quét về phía mặt bàn, "Vừa rồi chị bận gì vậy?"

Tư Kính uống cạn ly nước nho, buông lỏng một tay dẫn cô ấy trở lại bàn, "Ảnh thật của một số đồ vật, đều là đồ chuẩn bị thu."

Ipad vẫn chưa tắt, hình ảnh hiển thị trên màn hình là đồ trang sức được làm bằng Kê Huyết Thạch chạm khắc hình vải thiều, với một số quả vải được chạm khắc tinh xảo, ngay cả họa tiết trên da của quả vải cũng rất tinh tế tỉ mỉ, mỗi quả vải đều được quấn quanh bằng cành và lá, tinh xảo vượt trội.

Công bằng mà nói, cho dù Khương Thanh Yến chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc với những món đồ cổ này, cũng chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã biết nó có giá trị đắt đỏ.

"Sao thế, em thích cái này?" Tư Kính đặt cốc nước trái cây xuống, cầm ipad lên, rất có loại suy nghĩ muốn đưa đồ cổ trong ảnh cho Khương Thanh Yến.

Khương Thanh Yến lắc đầu, thẳng thắng nói: "Chỉ là cảm thấy nó được chạm khắc rất tinh xảo, nhìn có vẻ không bình thường."

"Đương nhiên không bình thường," Tư Kính dùng hai ngón tay ấn xuống phóng to lại hình ảnh, những hoạ tiết tinh xảo được phóng to mấy lần vẫn không nhìn thấy bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, "Đây là đồ vật trong cung thời cổ đại, vòng đi vòng lại mấy trăm năm, qua tay biết bao nhiêu người, bao nhiêu lần giao dịch, lần này cuối cùng cũng đến chỗ này của tôi."

Cô giới thiệu với Khương Thanh Yến, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống sườn mặt cô, tăng thêm vài phần xinh đẹp bất cần của cô.

Khương Thanh Yến để ngón tay trên màn hình, như thể đang chạm vào hoa văn tinh xảo của nó, "Nó thật xinh đẹp, chờ chị lấy được, có thể cho em vẽ được không?"

Đến đây nhiều ngày như vậy, Khương Thanh Yến cũng không chủ động đòi hỏi cô cái gì, hôm nay hiếm thấy cô ấy có hứng thú với món đồ này, cô nào có lý do gì không thỏa mãn, giây tiếp theo, cô đặt ipad trong tay Khương Thanh Yến xuống.

Cô vừa lấy nước trái cây tiếp tục uống, vừa nói: "Được, em nhìn lại thử xem, thích gì thì nói với tôi."

"Vâng ạ." Khương Thanh Yến nhếch lên khóe miệng cười cười, cúi đầu xem liên tiếp mấy tấm hình.

Cô ấy dừng lại ở mỗi hình ảnh khoảng hai ba giây, mái tóc dài màu nâu lạnh xõa xuống che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đường cong chiếc cằm mềm mại.

Tư Kính chậm rãi uống nước nho, cong môi lẳng lặng nhìn cô ấy.

Sự chú ý của cô ấy dừng lại trên một tấm ảnh hơn hai ba giây, Tư Kính liền phát hiện: "Thích cái này?"

Trong ảnh là một chiếc cốc cây tre bằng ngọc bích, có kích thước bằng một cốc trà thông thường, chẳng qua phần thân của chiếc cốc giống như một đốt tre, tay cầm cũng được chạm khắc hình một sợi tre mảnh, uốn lượn nối lại phần trên và dưới của đốt tre, có thể tưởng tượng ra lúc nó được bài trí trên bàn đàn hương, nhất định sẽ có loại hơi thở văn học cổ điển.

"Vâng, em muốn vẽ nó." Khương Thanh Yến nhìn chăm chú vào bức ảnh, đáy mắt lóe lên một tia sáng không giải thích được.

Đây là món hàng trong miệng Tạ Sơn Nam, nó thật sự rất đẹp, đây là cảm nhận thực sự của Khương Thanh Yến.

Tư Kính đặt ly nước trái cây xuống, thu lại ipad, mở tài liệu ra kiểm tra thời gian nhận hàng, "...... Vừa lúc, cuối tuần là có thể thu lại đây, tôi kêu người chuyển vào trong nhà là được."

Lúc này Khương Thanh Yến lại nắm lấy ống tay áo cô, ánh mắt long lanh như sóng nước, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến người ta tê dại cả xương, "Đồ vật nhiều năm kiểu này, em muốn trải nghiệm môi trường nơi nó được bảo tồn, vẽ ra sẽ nhiều cảm giác hơn nữa. Được không ạ?"

Khương Thanh Yến như vậy, không người nào có thể từ chối được.

Tư Kính nói trong lòng, bỏ ipad xuống, nắm lấy cổ tay cô ấy kéo cô ấy sát lại mình.

Sự xao động trong lòng như được khoảng cách ngày càng thu hẹp lại an ủi, Tư Kính đối diện với ánh mắt cô ấy, thì thầm điều cô ấy muốn nghe nhất lúc này: "Được, tôi đi cùng em."

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Kính: Tiếng chị gái này khi nào gọi?

----

(*) Kê Huyết Thạch (oriental jasper): đá thạch anh phương đông, là một mảnh vụn của dải chu sa, màu đỏ tươi như máu gà nên được đặt tên là thần sa (chu sa). Kê Huyết Thạch chứa chu sa, thạch anh, chalcedony (35%-45%). Quặng Ferrit (magnetite Fe3O4), Hematite (Fe2O3) 6% -12%, Chu sa khoảng 5% -8%.


Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!