Đứa Trẻ Xấu Xí

Chương 2



4.

Tôi và Dương Du chênh nhau 5 tuổi, vì vậy cảnh tượng chị em giành ăn ở nhà người ta không hề xuất hiện ở nhà tôi. Thiên nga kiêu hãnh sao có thể ganh hơn thua với con chim sẻ bình thường?

Khi Dương Du nói những lời này, tôi nhất thời không phản ứng lại được. Nhưng nước mắt đã tràn khỏi mi.

Dương Du ném xuống câu “Làm ra vẻ”, thả tay đang đè vai tôi ra, mặt ghét bỏ ra ngoài thay giày.

Rõ ràng là Dương Du nổi giận với tôi, người bị mắng lại là tôi.

“Chị trang điểm đẹp cũng là cho con đẹp mặt, cứ phải ăn mặc rách rưới con mới thấy vui à? Lòng dạ hẹp hòi.”

Chuyện này thật sự là do tôi sai sao?

Tôi hơi nghi ngờ bản thân. Nhưng mà vẫn không nhịn được phản bác, “Khi đám cưới, phù dâu cũng không ăn mặc lộng lẫy hơn cô dâu mà.”

Mẹ rõ ràng không dự đoán được đứa con gái như hũ nút cũng tranh luận. Vì ‘một điều nhịn chín điều lành’, bà mất kiên nhẫn xua tay.

“Được rồi, không làm tiệc mừng cho con thì con không vui. Làm cho con thì con lại nhiều chuyện. Còn nói nữa thì không làm nữa, mọi người yên tĩnh.”

Tới nước này thì buổi tiệc mừng nhập học tôi chờ đợi suốt hai tháng này tôi không còn muốn nữa. Nhưng tôi đã vui vẻ thông báo với thầy cô, bạn bè, chắc chắn không thể hủy bỏ.

Tối đó tôi gần như không ngủ được.

Hôm sau, trong bữa tiệc. Dương Du nói không sai, chỉ cần có chị ở đó, ánh mắt mọi người sẽ đổ dồn vào chị.

Thậm chí người bạn cùng bàn Chiêm Trình, người mà tôi và người đó mơ hồ thầm thích nhau, khi nhìn thấy Dương Du đã sững sờ ba giây.

Khi cậu ta chào chị, tai đỏ ửng.

Khi bắt gặp ánh mắt của tôi, Chiêm Trình hoảng hốt trong chớp mắt.

Thấy chưa, không cần biết tâm hồn thú vị quan trọng đến thế nào, một vẻ ngoài đẹp luôn giành lấy ánh mắt của mọi người.

Trước đây, khi áp lực học hành nặng nề, tôi cũng từng nghĩ, nếu chúng tôi đậu vào trường đại học mong muốn, liệu mối quan hệ của chúng tôi có thể tiến xa hơn không? Giờ phút này, phần tình cảm thiếu nữ kia biến mất sạch sẽ.

Tôi đờ đẫn đứng trước gương, xót xa nghĩ, đối với một cô gái bình thường thì có một người chị thoát tục xuất trần, rốt cuộc là may mắn, hay là bất hạnh?

Nhưng ma xui quỷ khiến một ý tưởng nảy ra. Nếu không tránh được chị mình, vậy thì đến gần chị ấy.

Tôi quyết định, quay người ra ngoài, chủ động kéo tay Dương Du. Chị đi đâu, tôi đi đó.

Dương Du hấp dẫn ánh mắt mọi người, tôi đứng bên cạnh chị. Như vậy, người ta nhìn chị cũng không thể không nhìn đến tôi.

Hơn nữa tôi còn giành nói trước. “Chào chú, chào cô, con là Dương Kha. Đây là chị của con, Dương Du.”

Nhấn mạnh chữ ‘con’ như thật sự có thể thay đổi được gì đó.

Tôi không thể để mọi người chỉ nhớ đến Dương Du mà quên rằng hôm này những lời khen là dành cho Dương Kha.

Tuy rằng, điều này có thể vô ích.

Tiệc tàn, bố tôi khen tôi. “Tiểu Kha, chủ nhiệm con khen con tính cách trầm tĩnh, kiên định. Con làm đại diện môn của cô ấy chưa bao giờ sai sót. Ở nhà con luôn lặng lẽ, không ngờ trong trường lại được giáo viên thích như vậy.”

Tôi cười cười không nói.

Nếu ông từng tham gia họp phụ huynh cho tôi hẳn ông sẽ biết, chủ nhiệm lớp tôi dạy toán, mà tôi là đại diện cho môn Văn.

Nhưng mà, không còn quan trọng. Tôi sẽ nhanh chóng khởi hành đến phương xa.

Tôi cho rằng, tiền sinh hoạt phí của tôi và anh chị sẽ như nhau. Năm đó mỗi tháng họ được 1.500. Nhưng tôi, chỉ có 1200.

Tôi hỏi bố mẹ vì sao lại cho tôi con số này?

Mẹ tôi phân tích thiệt hơn, “Nay đã khác xưa, tình hình chung ngành sản xuất không tốt, công ty bố cần giữ dòng tiền mặt nhiều.”

Còn nữa, “Anh con sắp kết hôn.”

Còn nữa, “Chị con ở đài truyền hình cần dùng nhiều tiền.”

Cuối cùng không tránh được luận điệu cũ rích nhai đi nhai lại.

Năm đó vì sinh tôi mà gia đình phải mất khoản chi phí lớn, hiện giờ trừ vào chi phí sinh hoạt của tôi cũng là hợp lý.

Bố chưa đến 60 mà tóc đã hoa râm.

Tôi biết ơn ông nuôi nấng tôi khôn lớn.

Nhưng…

Tôi không tự nguyện sinh ra.

5.

Rời khỏi gia đình không khó như tôi nghĩ.

Thậm chí tôi còn thấy khá nhẹ nhàng.

Tôi có thể làm chính mình, không cần nghĩ năm đó anh chị ưu tú của tôi làm thế nào. Sau đó bị người ta phán xét: “Chỗ này chỗ kia không bằng họ.”

Mới vào đại học, mọi người vẫn còn giữ nếp sinh hoạt thời học sinh, mọi việc cùng nhau làm. Có cô bạn quyết tâm giảm cân, buổi tối rủ chúng tôi ra ngoài chạy bộ vòng quanh sân thể dục.

“Ngoài việc gầy đi thì vận động kích thích dopamine phân bố, có thể điều tiết cảm xúc, giảm bớt áp lực.”

Đúng là tôi cần giải tỏa bản thân. Sống trong cái bóng của anh chị quá xuất sắc nên những từ như “người không thể hoàn toàn như ý” luôn khiến tim tôi đập loạn nhịp.

Sau khi chạy, thân thể giãn ra, tâm trí có thể bay xa hơn một ít.

Vận động rất mệt. Sau nửa học kỳ, 4 người trong ký túc xá còn mình tôi kiên trì.

Có lẽ vô tình trồng liễu. Từ trước giờ tôi hay tựa bàn học nên hơi gù lưng, sau khi chạy được một học kỳ thì dáng đã thẳng lại. Hơn nữa lỗ chân lông cũng như thu nhỏ lại không ít.

Khi về nhà nghỉ đông, Dương Du phá lệ khen tôi một câu.

“Khí hậu thành phố A nuôi người khá nhỉ, Dương Kha hình như giống con gái rồi.”

Đó là kết quả của việc chạy bộ, chị lại cho rằng nhờ khí hậu. Tranh luận điều này vô nghĩa, tôi lẩm bẩm: “Dù sao cũng tốt hơn ở nhà.”

Trước Tết, bạn học cấp 3 không tránh được việc họp lớp.

Rất nhiều bạn gái, trong đó có tôi, đều thay đổi kiểu tóc và phong cách ăn mặc. Nhìn thoáng qua thì tôi không phải là người thay đổi nhiều nhất.

Lúc hát karaoke, Chiêm Trình cố ý ngồi bên cạnh tôi cười hỏi: “Dương Kha, tôi gửi tin nhắn cho cậu, sao cậu không trả lời? Dù bận rộn cũng không thể quên bạn cùng bàn chứ!”

Tôi cúi đầu nói dối: “Xin lỗi, tôi thật sự rất bận, không có thời gian.”

Ánh mắt Chiêm Trình ảm đạm. Có thể thấy cậu ấy rất thất vọng.

Nhưng mà bắt đầu từ khi tôi nhìn thấy trong mắt cậu ấy sự kinh ngạc vì vẻ đẹp diễm lệ lúc nhìn chị tôi thì có thể do tôi ghen tị, có thể do tôi cố chấp, nhưng bất kể là gì thì giữa chúng tôi đã không còn bất kỳ khả năng nào nữa.

Mới rời khỏi nhà mấy tháng, phòng ngủ tôi đã chứa rất nhiều đồ linh tinh. Tôi lần lượt dọn chúng ra.

Trong tủ quần áo có hai hộp đựng đồ bằng arcylic để lung tung đồ trang điểm của Dương Du.

Tôi nói chị dọn, chị lại lười động đến. “Có cái bạn tặng, có cái nhãn hàng tài trợ, tao không cần, mày cứ vứt đi.”

Mấy mỹ phẩm này chưa khui, có vài món chỉ sử dụng một hai lần, vứt thế này thì rất phí. Tôi tiếc khi giày xéo đồ đạc. Nhưng nhiều hơn là sự tò mò.

Vì công việc của mẹ nên từ nhỏ trong nhà đã có đồ trang điểm. Bà không muốn cho con tiếp xúc nhiều với mỹ phẩm nhưng khi Dương Du làm nũng, bà sẽ chấm một chấm đỏ vào giữa hai chân mày con gái cưng.

Sau này thiên phú ca hát, nhảy múa của Dương Du bộc lộ. Mẹ đưa Dương Du đi tập luyện, thi đấu khắp nơi, bà luôn tự tay trang điểm cho chị.

Ngược lại, tôi không có tài năng nghệ thuật, chỉ biết học.

Tôi cũng từng tò mò về đồ trang điểm của mẹ. Nhưng chỉ có thể nghe những lời quát to, “Đừng lộn xộn.”

Lúc này, tò mò khi còn bé đã thắng thế.

Tôi cũng có thể thử trang điểm?

Mặc dù những thứ cơ bản tôi bày ra đó nhưng hiệu quả trang điểm chắc sẽ thảm không tưởng nổi.

Tôi đem bán hầu hết mỹ phẩm qua mấy app bán đồ second-hand, nhưng lén giữ lại mấy món.

Mỗi tối khi cả nhà đã ngủ, tôi lặng lẽ mở đèn bàn. Tay nghề người mới học tất nhiên kinh khủng. Thế nhưng tôi vẫn rất thích thú.

Sau khi khai giảng, nhân lúc phòng không có người, tôi sẽ luyện tập.

Lần nọ, tôi vác hai hàng chân mày đậm đen đi vào nhà vệ sinh rửa mặt thì tình cờ gặp cô bạn phòng bên.

Cô ấy lùi lại một bước.

Tôi tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng một trong những ưu điểm ít ỏi của tôi là “da mặt dày”.

Tôi nhìn cô ấy, tự cười giễu mình, “Ngại quá, không dọa cậu sợ chứ? Trước đây tôi đều mang kính, nhưng hôm nay quên nên tự trang điểm mình vầy.”

Cô ấy bật cười: “Cậu trang điểm thế này đúng là kỳ quái… Hay là để tôi trang điểm cho cậu đi. Tôi cũng đang tập nhưng khả năng tôi chắc chắn tốt hơn cậu.”

6.

Lâm Bạch Lộ thích trang điểm. Không chỉ trang điểm cho mình mà càng vui hơn khi thực hành cho người khác.

Mấy cô bạn trong phòng đều bị cô ấy trang điểm cho, giờ thấy ‘tay tàn’ như tôi thì cô ấy vui mừng khôn xiết.

Để phơi bày mọi khuyết điểm trên gương mặt với người không quá thân thuộc cần can đảm. Nhưng trời sinh Lâm Bạch Lộ ăn nói ngọt ngào. Dưới con mắt cô ấy, “mắt nhỏ, một mí, nhân trung dài, cằm ngắn” của tôi hoàn toàn không phải là vấn đề.

Ném xuống câu, “Tôi nghĩ gương mặt cậu phù hợp với kiểu trang điểm mà tôi mới học gần đây”, sau đó kẻ mắt, lông mi giả dày, phấn mắt nâu nhạt, phấn bắt sáng… dường như không cần tốn tiền, cứ thế đánh lên mặt.

Hiệu quả của lớp trang điểm đậm làm tôi khiếp sợ.

Không cần phải nói, tay nghề của Lâm Bạch Lộ đúng thật chỉ tốt hơn tôi một chút.

Có điều hai tay gà mờ đều cực kỳ kiên trì.

Chương trình học năm nhất căng thẳng, nhưng chúng tôi luôn có thể tranh thủ thời gian để tìm cách trang điểm thế nào.

Chúng tôi đọc hết hướng dẫn dành cho người mới bắt đầu của các blogger lớn.

Sau nhiều tháng mò mẫm, vô số lần thử sai lầm, cuối cùng tổng kết được cách trang điểm phù hợp với chúng tôi.

Lâm Bạch Lộ là cô gái phương Nam điển hình, xinh xắn lanh lợi, trang điểm đậm sẽ khiến cô ấy có vẻ già dặn, cho nên cô ấy đi theo phong cách nữ tính ma mị.

Còn tôi, gương mặt góc cạnh, không thích hợp trang điểm nhẹ. Càng trang điểm đậm càng phong cách.

Lúc đầu tôi còn hơi không tự tin, kéo Lâm Bạch Lộ hỏi mãi: “Tôi trang điểm thế này có đậm quá không? Mẹ với chị tôi cũng trang điểm nhưng không đánh mắt đậm thế này.”

Mắt hạnh má đào, trang điểm nhẹ nhàng là gu thẩm mỹ của đại đa số.

Nhưng Lâm Bạch Lộ rất hài lòng; “Ai nói trên đời chỉ tồn tại một loại vẻ đẹp?”

Để phù hợp với kiểu trang điểm, cô ấy còn lôi tôi đi nhuộm tóc. Tóc ngắn ngang tai, nhuộm màu thực sự tạo nét nổi loạn chưa từng thấy trên người tôi.

Nghỉ hè năm nhất, khi tôi trang điểm như thế về nhà, mấy cô hàng xóm gần như không nhận ra tôi.

“Dương Kha đây sao?”

“Học đại học rồi thay đổi không nhỏ ha.”

Nhưng mà bố mẹ không rảnh quan tâm tôi.

Vì Dương Cẩn và Tô Duyệt chính thức chia tay. Người đề nghị là Tô Duyệt, lý do: tính cách không hợp.

Dương Cẩn cô đơn ở nhà mỗi ngày thở ngắn than dài.

Tô Duyệt gửi cho tôi một tin nhắn. Chị nói, vì đã chia tay với Dương Cẩn nên chị xóa liên hệ những người liên quan, trước khi xóa tôi, chị muốn báo với tôi một tiếng.

Tuy chỉ gặp Tô Duyệt hai lần nhưng tôi rất có thiện cảm với chị.

Tôi nói: “Chị ơi, khoan xóa em đã. Hồi đó món quà chị tặng em rất thích, em có thể mời chị một bữa không?”

Thật lâu sau Tô Duyệt mới trả lời tôi: “Được.”

Có thể thấy Tô Duyệt không còn tình cảm với anh trai tôi nữa.

Tôi ngưỡng mộ chị có thể nâng lên được bỏ xuống được.

Cũng âm thầm tiếc thay cho anh trai. Một người bạn gái thấu tình đạt lý như vậy mà sao không thể giữ lâu hơn một chút?

Gặp nhau, Tô Duyệt nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi khẳng định: “Chị thích màu tóc của em. Cô bé con dường như trưởng thành không ít.”

Chúng tôi ăn được nửa chừng thì bạn Tô Duyệt gọi chị đi chơi. Chị dứt khoát dẫn tôi cùng đi.

Mọi người không khỏi thắc mắc về thân phận của tôi. Tô Duyệt thản nhiên: “Em gái của bạn trai cũ. Nhưng mà tính cô bé này rất hợp với tôi nên dẫn theo. Mấy người không được ăn hiếp con bé.”

Hai chiếc SUV chở chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng mới mở ở ngoại ô. Mấy cô gái tụ tập bên nhau thì chủ đề muôn thuở là chụp ảnh.

Người con trai duy nhất trong đám là Tô Hành Tri, em họ của Tô Duyệt. Một anh chàng mặt mày thanh tú.

Anh ấy là sinh viên năm 3 ở nước ngoài, bình thường không có sở thích nào ngoài nhiếp ảnh.

Những lúc thế này thì anh ấy phát huy hết tài năng, hỗ trợ chụp ảnh.

Mọi người đều chụp xong, Tô Hành Tri gọi tôi. “Dương Kha, cô cũng đứng chỗ ánh nắng kia đi.”

Ánh nắng trong lành mùa hè xuyên qua bóng cây, rơi vào vị trí mà Tô Hành Tri chỉ.