Đứa Trẻ Xấu Xí

Chương 3



7.

Tuy nhiên từ năm 15 tuổi khi chụp ảnh chân dung gia đình đó, tôi rất hiếm khi chụp ảnh. Ngay cả khi ra ngoài chơi với bạn cùng phòng, tôi chỉ giúp họ chụp chứ rất ít khi để các cô ấy chụp lại tôi.

Tôi rúm người, cười nói: “Tôi khó coi vầy, có gì mà chụp?”

Nhưng Tô Hành Tri khẳng định: “Không có người mẫu xấu, chỉ có nhiếp ảnh gia kém cỏi. Cô nể mặt tôi đi. Hơn nữa, sao cô lại khó coi? Rõ ràng là đẹp mà”.

Có lẽ nụ cười chân thành của Tô Hành Tri khiến tôi mất cảnh giác. Hoặc là do Tô Duyệt đứng bên chỉ dẫn với giọng điệu kiên định, chân thật không thể nghi ngờ. Tôi đứng ở chỗ ánh sáng theo tư thế Tô Duyệt vừa chỉ.

Điều bất ngờ là ảnh chụp tôi lại có kết quả tốt nhất.

Tô Duyệt không tiếc lời khen ngợi: “Ánh mắt còn hơi né tránh nhưng tư thế rất tuyệt.”

Một người bạn khác của chị, Từ Mạn Dật, dường như phát hiện ra kho báu, liên tục khen tôi: “Với một người nghiệp dư thì biểu cảm trước ống kính của em rất tốt. Em có muốn làm người mẫu ảnh bán thời gian không?”

Từ Mạn Dật cùng bạn mở một cửa hàng quần áo online, cô ấy cảm thấy tôi phù hợp với phong cách quần áo của shop cô ấy.

Dù sao hai tháng nghỉ hè không có việc gì để làm, tôi thoải mái đồng ý.

Nhưng không ai trong chúng tôi có thể ngờ, trong tuần đầu tiên của buổi chụp ảnh của tôi, doanh số shop quần áo online của Từ Mạn Dật tăng vọt. Cùng một loại quần áo nhưng với hình ảnh tôi làm mẫu thì doanh số bán ra gấp ba những người khác.

Ngay sau đó tôi nhận được khoản tiền thù lao từ Từ Mạn Dật.

Tôi chỉ giúp chụp hình trong bốn ngày mà nhận được 2000 tệ. Đối với sinh viên mà nói thì con số này làm tôi khiếp sợ.

Nhưng còn có việc đáng để kinh ngạc, vui mừng hơn. Từ Mạn Dật hỏi tôi có đồng ý giúp bạn cô ấy quay phim chụp ảnh không.

“Báo là là 800 một ngày, nhưng cô ấy yêu cầu cao hơn, sẽ hơi mệt. Nghe nói em là sinh viên trường X? Nếu em sợ mệt quá thì chị từ chối giùm em.”

Gần đây tôi muốn đăng ký học lái xe nhưng ngại nói với bố mẹ. Làm thêm việc này mấy ngày là có thể kiếm đủ tiền đóng học phí.

Thật sự rất khó để không động lòng.

Tôi đồng ý.

Có thể là người mới nên vận may thăng cấp.

Tôi lên mạng tìm kiếm những bài đăng phàn nàn về những khó khăn của người mẫu quần áo bán thời gian, nhưng những khó khăn như dự kiến của tôi dường như không xảy ra.

Tôi thuận lợi chụp ảnh xong cho bạn của Từ Mạn Dật, cô ấy lại giới thiệu cho tôi một nhiếp ảnh gia khác.

Cứ thế, hơn nửa kỳ nghỉ hè, tôi tích cóp đủ tiền học lái xe, thậm chí kiếm được sinh hoạt phí cho học kỳ sau.

Tôi phải thừa nhận, lúc đó tôi hơi tự tin quá mức.

Đây cũng là nguyên nhân mà sau này tôi thường xuyên nhắc nhở bản thân trong cuộc đời – chớ nên vênh váo đắc ý.

Thật ra bây giờ nghĩ lại, bị chụp lén cũng không phải chuyện gì to tát. Nhưng với tâm trí tôi năm đó, bị dọa đến hoang mang sợ hãi.

Người kia không chỉ gửi ảnh chụp lén tôi mặc đồ lót trong phòng thay đồ mà còn dùng lời lẽ tục tĩu muốn tôi “yêu đương” với hắn ta.

Tôi hoảng sợ, ý nghĩ đầu tiên là báo cảnh sát.

Nhưng loanh quanh ở cổng đồn cảnh sát nửa giờ vẫn không dám vào.

Trong túng quẫn, tôi nghĩ đến bố tôi. Tôi nhớ lúc Dương Du học cấp 3, có một nam sinh theo đuổi chị, mỗi ngày bám theo đuôi chị ấy. Lúc đó chị nói với bố, ông xách gậy bóng chày đến canh ở cổng trường suốt nửa tháng. Cuối cùng người nam sinh kia không dám quấy rầy nữa.

Cùng là con gái, cùng bị sỉ nhục, tôi chắc bố sẽ chống lưng cho tôi.

Nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn gã đó gửi cho tôi, ông nổi cơn thịnh nộ. Một cái tát giáng vào mặt tôi.

“Còn nhỏ đã lộ vẻ lẳng lơ, mày còn mặt mũi khóc với tao? Cút. Nhà tao không có đứa con gái vô liêm sỉ như mày.”

8.

Tôi đã âm thầm cầu cứu bố tôi trong phòng làm việc. Ông gào lên như thế, cả nhà đều chấn động.

Mẹ thấy ảnh chụp thì giận tái mặt: “Sinh viên nhà ai mà giống mày? Không lo ở nhà học hành, chạy ra ngoài mất mặt? Không đứng đắn!”

Dương Du mát mẻ. “Mày làm thêm việc này rất hợp lý. Nếu người mẫu xấu mà quần áo đẹp thì khách hàng mới cảm thấy mình mặc lên sẽ đẹp hơn.”

Dương Cẩn còn vài phần máu mủ, muốn đứng ra bảo vệ tôi nhưng vẫn hùng hùng hổ hổ mắng mỏ. “Bố mẹ không cho mày tiền sinh hoạt phí sao? Mày còn muốn ra ngoài kiếm tiền?”

Bị cả gia đình đồng thanh chỉ trích, tôi hoang mang. Nhưng tôi nhớ rõ năm Dương Du 17 tuổi bị người ta theo đuôi, về nhà khóc lóc kể lể nhưng không ai mắng chị một câu. Ngược lại còn dỗ dành nói không phải lỗi của chị.

Tại sao cùng là con gái, tại sao cùng bị quấy rối mà cách đối xử giữa chúng tôi quá khác biệt?

Có phải vì chị là cô gái xinh đẹp người gặp người thích?

Người đẹp có phải thế giới này sẽ giảm đi rất nhiều ác ý?

Bao năm tủi thân uất ức cùng không cam lòng bùng nổ, tôi cắn răng, quay người chạy ra khỏi nhà.

Phía sau là “Nói mày mấy câu thì mày bỏ nhà ra đi, bản lĩnh lắm rồi.”

Đương nhiên tôi không phải rời nhà trốn đi.

Tôi có việc quan trọng phải làm. Không có người đi cùng cũng chả sao, tôi tự mình đến đồn cảnh sát, báo án, lấy lời khai.

Quả nhiên là bị đùn đẩy ngược lại.

“Sinh viên trường X? trường tốt. Vậy sao còn bị lừa?”

“… Cô hỏi kết quả sao? Hay là tôi gọi điện thoại phê bình hắn vài câu. Lần sau cô thay quần áo thì chú ý cẩn thận chút.”

Tôi không thể hài lòng với kết quả như vậy.

Tôi ngồi trong công viên cả buổi chiều, quyết định không thể bỏ qua như vậy.

Tôi thông qua nhóm wechat hỏi thăm những cô gái cùng làm việc bán thời gian giống tôi hôm đó, hỏi từng người xem các cô ấy có bị quấy rối không.

Thực sự đã tìm được ba nguời bị hại. Trong đó có một em gái 17 tuổi, vì sợ hãi mà còn chuyển cho người đó 3000 phí bịt miệng.

Tôi dẫn các cô ấy đến đồn cảnh sát lần nữa.

Lần này người cảnh sát tiếp tôi rất tử tế. Anh ấy lập tức kiểm tra thông tin người đó, lập vụ án cho trường hợp chúng tôi.

Không lâu sau, tôi biết tên khốn đó bị giam giữ hành chính 5 ngày.

Tin tốt nhưng tôi không vui vẻ lắm. Vì tôi thật sự sợ hãi.

Có lẽ mẹ tôi nói đúng, tôi nên giống đại đa số những sinh viên khác, ngoan ngoãn học hành thi cử. Chứ không phải mơ ước cái gì mà “tự lực cánh sinh”.

Tôi ở trong nhà buồn chán mấy ngày liền, bầu không khí căng thẳng trong nhà cũng dần dịu lại.

Bố mẹ tìm tôi xin lỗi, nói không nên đánh tôi.

Là những bậc cha mẹ “hàn lâm”, họ đã mua rất nhiều sách vở để nuôi dạy con cho tốt, Họ biết, cha mẹ không phải thần thánh, cũng phạm sai lầm. Nếu sai thì phải xin lỗi con cái.

Có điều mượn cơ hội để dạy dỗ tôi là điều không thể tránh.

Mẹ tôi thao thao bất tuyệt chứng minh cho tôi thấy, ham thích hư vinh phù phiếm sẽ làm người ta rơi xuống vực sâu không đáy.

Bố chủ động tăng phí sinh hoạt của tôi lên 1500.

“Công ty bố đúng là xoay vòng vốn khó khăn nhưng bố không thể nhìn con đi làm thêm kiểu này!”

Nhưng câu tiếp theo của ông lại là: “Tiểu kha, nhìn xem chị con có bao giờ làm những việc như thế này? Sao con không thể giống chị vậy?”

Tôi siết chặt nắm tay. Móng tay bấm vào thịt đau đớn.

Sao tôi có thể giống chị? Tôi không có gương mặt xinh đẹp như chị ấy nên không chiếm được sự yêu thương chiều chuộng vô điều kiện của bố mẹ.

Tôi cố nén nước mắt nói, “Con biết rồi, sau này sẽ không để bố mẹ bận lòng. Người hướng dẫn thông báo về trường sớm, con muốn về trường trước.”

Bố mẹ không hiểu ý ở ngoài lời của tôi, chỉ dặn dò tôi đến trường phải học hành chăm chỉ.

Khi gói ghém đồ đạc, tôi mang theo một chiếc hộp sắt. Trong đó có rất nhiều thứ vụn vặt: giấy gói kẹo đẹp, bưu thiếp bạn tặng tôi, còn có con dấu mà tôi thích nhất do cô văn đưa cho tôi. Là những món tôi lưu giữ từ bé đến lớn, thoạt nhìn không đáng một đồng, nhưng tất cả đều là báu vật của tôi.

Tôi trân trọng đặt chúng vào vali.

Như thể vận mệnh tôi đã định trước, tôi không bao giờ quay lại ngôi nhà này nữa.

9.

Khi tôi về đến ký túc xá, phòng trống không, lòng tôi vẫn còn chán nản.

Di động rung lên, Tô Duyệt gửi qua một video.

Trong video tôi thấy gã khốn nạn đã chụp lén cảnh tôi thay quần áo. Tô Hành Tri túm hai tay hắn ra sau, để hắn lộ mặt ra.

Từ Mạn Dật nói với màn hình “nhìn đây”, sau đó tát một bạt tay, miệng hùng hổ mắng chửi.

“Con gái người ta mười mấy tuổi ra ngoài làm việc, vất vả kiếm đồng tiền, mày còn lén lút chụp ảnh họ? Cái loại như mày để tao gặp một lần, tao đánh một lần.”

Cuối video là Tô Duyệt cầm di động cũng đạp cho một chân.

Tô Duyệt còn gửi tin nhắn thoại qua. “Yên tâm đi Tiểu Kha, hắn không dám làm gì em. Tụi chị đã cho hắn một bài học. Loại cặn bã thế này ai cũng có thể g.i.ế.t hắn.”. Truyện Truyện Teen

Đây là sao?

Tôi gọi điện thoại qua hỏi xem là chuyện gì, Tô Duyệt cũng ngượng.

“Thì ra em không biết à. Haizz, không phải do em họ chị sao, nghe nói gã khốn này đe dọa trả thù em, nó nói với Mạn Dật. Cô ấy tính tình nóng nảy, thích bênh vực kẻ yếu, cho nên tụi chị…”

Tô Duyệt cười gượng, “Haha không có gì, đánh người là chuyện xấu, trẻ con đừng học theo.”

Tôi đã nghĩ sau chuyện đó tôi sẽ không bao giờ khóc nữa. Nhưng rõ ràng tôi đánh giá bản thân quá cao.

Buông điện thoại, tôi đã khóc thỏa thuê sung sướng. Khóc xong, trịnh trọng trả lời Tô Duyệt. “Cảm ơn chị. Em sẽ nhớ mãi chuyện này. Sau này, mỗi lúc gặp khó khăn, em sẽ nhớ mình có bạn bè giúp đỡ.”

Tô Duyệt gửi qua một meme mặt cười. “Tiểu Kha, cố lên.”

Nghe nói, mỗi người đều có thời gian khó khăn. Nhưng tôi biết, tôi không nên sợ hãi nữa.

Tôi tiếp tục làm việc bán thời gian vào cuối tuần và ngày lễ, hơn nữa một lần vấp ngã một lần khôn, tôi thận trọng sàng lọc người quay phim chụp ảnh. Có những lúc tôi lựa chọn thu nhập ít hơn nhưng an toàn hơn.

Tôi không hề xin tiền trong nhà.

Bố mẹ gửi tiền. Tôi gửi trả.

Sau đó họ không gửi nữa.

Nếu nói việc chụp ảnh bán thời gian mang lại điều gì lợi cho tôi thì có lẽ là cải thiện trang phục của tôi. Chụp ảnh càng nhiều, tôi càng có thể tìm thấy phong cách phù hợp với mình. Hơn nữa còn có thể tìm được sản phẩm ‘ngon bổ rẻ’.

Lúc này đến lượt tôi thành “tay mua hàng” cho Lâm Bạch Lộ. Tôi mua cái gì cô ấy mặc cái nấy, gần như chưa bao giờ mắc lỗi.

Kỳ nghỉ đông hè năm thứ hai, tôi chỉ ở nhà một tuần ngắn ngủi, lần nữa quay về trường sớm nhất. Dù sao trong nhà còn Dương Cẩn và Dương Du, bố mẹ tôi không cô đơn. Một nhà bốn người của họ hòa thuận vui vẻ rất tốt.

Học kỳ này, điều tôi vui nhất là Tô Duyệt chuyển về thành phố A. Chị là người gốc thành phố A, năm đó đến quê tôi làm việc chỉ vì Dương Cẩn.

Thỉnh thoảng chị gọi tôi ra ngoài chơi. Ăn cơm, đi du lịch chị đều giành trả tiền, tôi lại âm thầm gửi lại. Cuối cùng chị không còn cách nào, mặc kệ tôi.

Sau đó nữa, Tô Hành Tri về nước, ở tạm nhà chị. Ba người chúng tôi thường tụ tập.

Kể ra cũng khéo. Một hôm hai chị em đến trường đón tôi đi chơi thì gặp Dương Cẩn.

Anh ta đến thành phố A công tác, tiện thể ghé thăm tôi. Vì thế anh ta nhìn thấy Tô Duyệt ôm tay Tô Hành Tri, còn tôi ôm tay Tô Duyệt.

Dương Cẩn lập tức sầm mặt lại. “Dương Kha, em không giới thiệu anh chàng nào sao?”