Dục Tiên Đồ

Chương 114: Phân Thần



Nhạn Thiên Sơn nhanh chóng đứng đầu thư viện. Phu tử luôn miệng khen ngợi và dự đoán mai sau hắn sẽ đề tên bảng vàng, tham gia quan trường rồi thăng tiến không ngừng. Khi phu tử già, hắn có duyên bước lên con đường tu tiên, từ đấy hắn vứt bỏ phàm trần để dốc sức tu luyện. Sau ngàn năm trui rèn, hắn trở thành bậc thầy Nho – Đạo.

Sống quá lâu lẫn trải nghiệm quá nhiều khiến Nhạn Thiên Sơn nghĩ mình đã sớm thấu hiểu chốn trần gian muôn màu, vì vậy hắn chẳng quan tâm sự đời hay thắng thua.

Ai ngờ hôm nay hắn lại trầm luân trong vòng tay một người con gái, và say mê quên lối về.

Sở Nhược Đình tặng hắn niềm vui sướng mà dù vẽ bao nhiêu bùa chú, trận pháp, tranh chữ đều không thể sánh bằng.

Hai người làm tình ở hang đá của trận pháp ảo giác; nơi đây có đồng cỏ mềm như đệm, có nhà tranh thấp thoáng giữa rừng trúc, có sương mù lượn lờ nơi đỉnh núi. Dấu vết từ cuộc ân ái khắc sâu vào từng tấc đất gò Côn Luân.

Sở Nhược Đình khản cả giọng.

Nàng tựa con thuyền lá trôi nổi trên thảm cỏ lấm tấm hoa xinh, chân nàng mệt mỏi dạng ra cho Nhạn Thiên Sơn thỏa thích đâm thọc.

…Sở Nhược Đình muốn bảo hắn dừng lại nhưng chẳng nỡ.

Nhạn tiền bối thích thì cứ để hắn làm.

Sở Nhược Đình ôm cổ nam tử và cố gắng để hắn vào sâu hơn. Cánh hoa ướt át bị chà xát quá lâu nên trông như trong suốt cũng như hơi sưng đỏ. dương v*t thô to kéo giãn cái lỗ nhỏ, môi âm hộ bám lấy thân gậy theo mỗi lần thọc vào rút ra. Hắn cứ thế lặp đi lặp lại, đúng là phóng đãng tột độ.

Gương mặt tuấn tú của Nhạn Thiên Sơn ửng hồng, hắn nhuần nhuyễn cúi đầu cắn môi thiếu nữ rồi dùng lưỡi cạy răng nàng nhằm tiện bề xâm nhập cùng đùa bỡn.

Sở Nhược Đình cảm tưởng hắn đang nhấn mình xuống bể dục, nàng mơ màng hỏi, “…Thiên Sơn, người thích ta ở điểm nào?”

Nàng nhớ mình luôn chọc giận hắn hồi mới đến gò Côn Luân.

Nhạn Thiên Sơn quấn lấy cái lưỡi nhỏ xinh mềm ấm, hai tay hắn xoa nắn bộ ngực căng tròn. Cùng lúc ấy, thân dưới người đàn ông đưa đẩy và giã mạnh liên hồi. Khoái cảm ngút ngàn bùng nổ trong đầu Nhạn Thiên Sơn, hắn khát khao biến nàng thành dòng suối sẽ khiến hắn đầu hàng rồi nhấn chìm hắn.

“Ta thích mọi thứ về nàng.”

Thích cơ thể tuyệt đẹp lẫn linh hồn kiên cường của nàng. Thích người tuyết nàng nặn, thích nàng chống cằm trên bậu cửa sổ và rạng rỡ chớp mắt.

Tất cả đều khiến hắn yêu.

“Nàng thích ta ở điểm nào?” Giọng Nhạn Thiên Sơn vốn lạnh tựa ngọc, nhưng giờ lại khàn khàn khó nhận ra như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa dữ dội. Sở Nhược Đình chợt nhớ hắn thường ngồi đánh cờ một mình bên cửa sổ, vẻ lạnh lùng khi ấy trái ngược hẳn với gương mặt nhiễm sắc đỏ nhục dục. Bụng cô gái thắt lại, hai chân nàng kẹp chặt cái eo rắn chắc của hắn trong lúc run rẩy lên đỉnh lần nữa.

Toàn thân Sở Nhược Đình run run, từ lông mày đến khóe mắt đong đầy sự quyến rũ vô hạn. Nàng vừa thở dốc vừa trả lời, “Ta…ta cũng thích mọi thứ về người.”

Không có gì hạnh phúc hơn tình cảm đến từ hai phía.

Trái tim Nhạn Thiên Sơn rung động. Hắn ngắm nhìn nàng khép hờ mắt, dương v*t với gân xanh chằng chịt bất giác thô bạo cắm sâu. Tinh hoàn đập vô môi âm hộ, hắn rất thèm mở rộng nhụy hoa xinh đẹp để nhét hết mọi thứ vào trong.

Nước xuân chảy róc rách và bắn tung tóe, thể dịch nhớp nháp từ hai người hòa trộn đến khó phân biệt.

Đôi mắt Nhạn Thiên Sơn mất đi vẻ trong sáng.

Giây phút cơn sóng tình ập đến, dù tu vi cao cỡ nào hay công pháp thâm sau ra sao thì cũng thành lưu ly giòn và chẳng chịu nổi lấy một đòn.

Nhạn Thiên Sơn bóp eo nàng, hắn tàn nhẫn giã đóa hoa đỏ ướt đẫm thêm mấy lần rồi kêu một tiếng. Cây gậy giật giật trước khi lặng lẽ phun biển chất lỏng trắng lên nhụy hoa kiều diễm.

Hắn ôm nàng mà thở hổn hển.

Tiếng thở hỗn loạn bên tai kích thích Sở Nhược Đình, nàng vô thức thít chặt hơn.

Nhạn Thiên Sơn chôn mặt vào giữa đôi gò bồng đảo tròn trịa, tiếng rên tràn ra từ miệng hắn.

Sở Nhược Đình thỏa mãn nhắm mắt.

…Quả nhiên nàng thích hắn thật.

Nếu không thì sao lại thấy tiếng thở dốc sau trận mây mưa của hắn êm tai đến vậy?

Sở Nhược Đình kích hoạt công pháp hấp thu toàn bộ dương tinh trong âm đ*o, sau đấy nàng dịu dàng áp trán mình lên trán hắn, “Thiên Sơn, hình như ta sắp đột phá.”

Nhạn Thiên Sơn lập tức đứng dậy, hắn bấm tay niệm thần chú rửa sạch cơ thể hai người rồi chu đáo mặc quần áo cho nàng, “Theo lý thuyết thì Phân Thần kỳ sẽ không thu hút lôi kiếp, nhưng Thiên Đạo muốn diệt trừ nàng nên cần chuẩn bị vẹn toàn.”

Ban nãy Sở Nhược Đình kể ở kiếp trước, nàng là nhân vật râu ria trong cuốn sách. Nhạn Thiên Sơn nghi ngờ Thiên Đạo suốt ngày tấn công Sở Nhược Đình vì nàng cải tử hoàn sinh.

Tu tiên vốn là con đường chống đối ý trời.

Một tu sĩ đã chết mà trùng sinh còn thuộc cấp độ chống đối hàng đầu.

Sở Nhược Đình vừa lấy ra cả đống pháp bảo phòng ngự mình mới rèn thì đã thấy mây đen mỗi lúc một giăng đầy bầu trời gò Côn Luân. Sấm chớp di chuyển như rồng rắn giữa những tầng mây đen kịt, các tia lửa nổ đùng đoàng ẩn chứa sức phá hoại khủng khiếp.

Sắc mặt đôi nam nữ sa sầm.

Nhạn Thiên Sơn nắm tay Sở Nhược Đình, ánh mắt hắn trấn an nàng, “Đừng sợ, ta sẽ làm hộ pháp của nàng.”

Sở Nhược Đình nhoẻn miệng cười, “Ta không sợ.”

Nàng chưa bao giờ sợ hãi trên hành trình đến ngày hôm nay.

Phân Thần kỳ chỉ là cách tu sĩ Phù Quang Giới đặt tên cho một bước đệm của tu vi, cấp độ này gần như không gặp lôi kiếp giống Kim Đan, Nguyên Anh, hoặc Xuất Khiếu.

Đúng như Nhạn Thiên Sơn dự đoán, Thiên Đạo chẳng thể bao dung Sở Nhược Đình và phóng sấm chớp ầm ầm nhằm tiêu diệt nàng. Song điều khiến hai người kinh ngạc là sấm sét giáng được ba lần thì im bặt, dù đáng lẽ phải có chín mươi chín lôi kiếp.

Sở Nhược Đình dùng pháp bảo che chắn toàn thân – cộng thêm Nhạn Thiên Sơn bảo vệ – thành thử nàng chỉ bị đốt vài cọng tóc.

Nàng giật những cọng tóc cháy sém rồi đắc ý nói, “Lần này hên ghê!”

Nhạn Thiên Sơn lấy mấy cọng tóc đó trước lúc nhổ vài sợi tóc của mình, nam tử cẩn thận quấn tóc hai người lại vào nhau và trân trọng bỏ vào túi chứa đồ.

Sở Nhược Đình hoang mang trợn mắt, “Thiên Sơn, người làm gì vậy?”

Nhạn Thiên Sơn chỉ cười cười.

Hắn hỏi, “Nàng cảm thấy sao?”

Đan điền Sở Nhược Đình chứa linh khí dồi dào, cả người nàng ngập tràn sức mạnh. Cô gái cười tươi rói, “Ta chưa từng thấy khỏe hơn thế này.”

Tính ra thì nàng đã rời Vô Niệm Cung gần một tháng, nàng phải trả lại đèn Uẩn Hồn chứ đâu thể chiếm làm của riêng mãi.

Nhạn Thiên Sơn nhíu mày khi Sở Nhược Đình thông báo ý định trên.

Hắn suy nghĩ hồi lâu mới nặng nề bảo, “Nàng đơn độc ở Vô Niệm Cung làm ta lo lắng, chi bằng…ta đi Thấp Hải cùng nàng.”

Ý Nhạn Thiên Sơn là hắn sẽ chống lưng cho người thương.

Hắn sẽ đàm phán trước khi dùng vũ lực, nếu nổ ra xung đột thì hắn sẽ đánh một trận với Hách Liên U Ngân và quang minh chính đại đoạt Sở Nhược Đình về gò Côn Luân!

Sở Nhược Đình lắc đầu nguầy nguậy, “Không được, không được.”

Kiếp số của Nhạn Thiên Sơn liên quan đến nàng, chưa biết chừng đánh nhau với Hách Liên U Ngân sẽ châm ngòi cho kiếp số đột phát rồi tạo thành mối họa lớn khiến nàng hối hận khôn nguôi. Sở Nhược Đình bận tâm sự an nguy của hắn, nàng hy vọng hắn bình an ở gò Côn Luân và không đi đâu hết.

Nàng thở dài, chân thành nói, “Mấy năm qua, ma quân đối đãi ta khá tốt. Ta đủ sức đi tới hôm nay cũng nhờ hắn giúp đỡ rất nhiều. Kỳ thật bản tính ma quân không xấu, do mù chữ nên hắn chẳng hiểu thiện ác hay đúng sai. Hắn chỉ hành sự dựa trên quy củ tại Vô Niệm Cung, ngày ngày luyện khí với giết người… Ừm à, sau khi ta khuyên đừng lạm sát người vô tội thì hắn không bắt người sống để rút linh hồn nữa.”

Nàng nói nguyên một tràng nhưng Nhạn Thiên Sơn lại lãnh đạm nhận xét, “Nàng rất hiểu hắn.”

“Không hẳn là hiểu, chẳng qua ta phải tìm đường sống ở Vô Niệm Cung thôi.” Sở Nhược Đình vừa cười vừa ôm tay người đàn ông, đồng thời tựa đầu vào vai hắn. “Suy cho cùng, ta chỉ thấy mặt ngoài chứ sao biết nội tâm ma quân nghĩ gì.”

Nhạn Thiên Sơn biết nàng ở bên Hách Liên U Ngân là vì Kinh Mạch.

Hắn từng gặp Kinh Mạch trong ký ức của Sở Nhược Đình; đấy là một chàng trai thuần khiết lương thiện, người giúp Sở Nhược Đình thoát khỏi bóng tối và hướng về ánh sáng.

Sở Nhược Đình vô cùng tự tin, “Giờ ta chỉ thiếu mỗi đất Tái Tức.”

Một khi tìm thấy đất Tái Tức, nàng sẽ chả còn dây mơ rễ má với Vô Niệm Cung.

Nhạn Thiên Sơn nhẹ nhàng vuốt một sợi tóc dài trước ngực nàng, hắn gật gù, “Tính tình Hách Liên U Ngân gàn dở nhưng hắn biết giữ lời. Hắn đã đồng ý thì bao giờ nàng gom đủ mười món bảo vật, chắc chắn hắn sẽ cho nàng rời đi cùng Kinh Mạch.”

Sở Nhược Đình nhìn Nhạn Thiên Sơn, nàng do dự miết mới lí nhí cất tiếng, “Thiên Sơn, có vài chuyện ta không biết mở lời thế nào…”

“Nàng cứ nói, đừng ngại.”

Nàng đã là Phân Thần kỳ trong khi Tiểu Tạ lẫn Nguyệt Minh chưa đến Xuất Khiếu. Ngoài ra còn Kinh Mạch nữa, thiếu hồn phách làm hắn không tài nào tu luyện. Nàng muốn tất cả cùng phi thăng thì nhất thiết phải giúp tu vi bọn họ tăng trưởng, làm vậy khó tránh khỏi sử dụng tâm pháp song tu. Không ai tình nguyện chia sẻ tình yêu, nhưng nếu họ muốn ở bên nàng thì cần nhượng bộ.

Nhạn Thiên Sơn sở hữu tu vi cao nhất, có lẽ hắn phải nhượng bộ gấp trăm.

Điều ấy khiến Sở Nhược Đình hổ thẹn cùng cực, nàng thấy mình đang ép hắn chịu thiệt.

Nhạn Thiên Sơn im lặng nghe nàng tâm sự, cuối cùng hắn cười thản nhiên, “Nàng nghĩ cho ta là ta yên tâm rồi.”

Mị Thánh Quyết lấy tình dục làm đạo, vô tình vô dục thì sao tu luyện nổi? Nàng cứ thẳng thắn là được, không cần hổ thẹn hay thấy mình buông thả khi song tu cùng bọn họ.

Sở Nhược Đình được hắn khai thông nên nghĩ thoáng hơn hẳn.

Nhạn Thiên Sơn đâu mong nàng phiền não vì mấy chuyện vặt vãnh, hắn nghiêm túc hứa hẹn, “Nàng đừng lo, ta sẽ đốc thúc bọn họ tu luyện.”

Đề nghị này đúng ý nàng, Sở Nhược Đình tức khắc nói, “Ừm.”

Sở Nhược Đình vừa đột phá Phân Thần kỳ đã bắt đầu tính toán, nàng quấn lấy Nhạn Thiên Sơn trên danh nghĩa củng cố tu vi.

Nhạn Thiên Sơn vui vẻ làm theo.

Khi hai bên cơm no rượu say cũng là lúc Sở Nhược Đình đi lấy đèn Uẩn Hồn.

Trước khi rời đây, nàng phải dặn dò Du Nguyệt Minh với Tạ Tố Tinh vài chuyện.

Nàng hỏi Nhạn Thiên Sơn, “Tiểu Tạ và Nguyệt Minh vẫn đang ngủ à?”

Nhạn Thiên Sơn nhắm mắt cảm nhận tình hình gò Côn Luân, hắn trưng ra biểu cảm quái dị, “Họ dậy rồi.”

“Thế họ đang làm gì?”

“…Để ta dẫn nàng đi.”