Dục Tiên Đồ

Chương 115: Tạm chia xa



Sở Nhược Đình cùng Nhạn Thiên Sơn đến trận pháp Duyên Dương Trùng Hư, họ chưa lại gần đã nghe hai giọng nói quen thuộc tranh cãi liên hồi.

“Tạ Tố Tinh, ta thật không hiểu sao Nhược Đình thích ngươi!”

“Thích ngươi mới quái đó! Đảm bảo ngươi dùng quyền thế hiếp bức nàng chấp nhận ngươi!”

“Bản công tử tình nguyện từ bỏ tất cả vì nàng, ngươi làm nổi chắc?”

“Ta cho nổ nguyên thần vì nàng, còn tặng nàng xương sườn nữa, ngươi làm nổi chắc?”

“…”

Sở Nhược Đình dừng bước rồi nhìn Nhạn Thiên Sơn đứng cạnh mình, nàng đau hết cả đầu và lăm le chạy trốn.

Nhạn Thiên Sơn nắm tay nàng, “Trốn tránh không phải giải pháp, mọi chuyện sớm muộn cũng cần giải quyết.”

Sở Nhược Đình thấy hắn nói có lý.

Nàng với Nhạn Thiên Sơn sánh vai bước vào trận pháp.

Thanh Thanh nhào đến nhanh như chớp. Nó chui vô lòng Sở Nhược Đình, mấy ngày nay ồn ào tới mức cái đầu nhỏ của nó choáng váng, “Mẫu thân, con nhiều cha quá!”

A Trúc như tìm được cứu tinh, cậu phẫn nộ tố cáo, “Sư tôn! Mau đuổi hai tên này đi! Đuổi ngay lập tức! Con không muốn thấy mặt bọn chúng thêm khắc nào nữa!”

Nhạn Thiên Sơn giơ tay ra hiệu cho A Trúc ngừng nói.

Du Nguyệt Minh vọt tới bên phải Sở Nhược Đình, cơn giận nhuộm đỏ gương mặt tuấn tú khi hắn bực bội phe phẩy quạt, “Nhược Đình đến đúng lúc lắm, nàng vứt xương sườn của Tạ Tố Tinh đi! Dùng của ta nè!”

Tạ Tố Tinh đẩy hắn ra với hàng lông mày nhíu chặt, “Ai cho ngươi thích là vứt? Ngươi tưởng đổi xương sườn đơn giản lắm hả?”

Du Nguyệt Minh cười gằn, “Nhược Đình, chúng ta không thèm xương sườn của hắn! Bao giờ chân nàng què, ta sẽ cho nàng chân!”

Tạ Tố Tinh quyết không chịu thua, “Nhược Đình! Nếu ngươi gãy tay thì ta cho ngươi tay!”

Sở Nhược Đình: “…”

Nói tào lao gì thế! Tại sao nàng phải què chân gãy tay? Bộ mong nàng khỏe mạnh khó lắm à?

Khóe miệng cô gái giật giật, nàng tách hai người ra rồi đanh mặt răn đe, “Đừng ầm ĩ nữa, các ngươi quên ta đã nói gì sao?”

Hai chàng trai câm miệng cùng lúc.

Việc đã đến nước này thì Sở Nhược Đình cũng hiểu Nhạn Thiên Sơn nói đúng. Trốn tránh không phải biện pháp giải quyết vấn đề, bọn họ trước sau gì cũng biết sự tồn tại của nhau lẫn địa vị trong lòng nàng.

Nàng thở dài với Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh, đồng thời nghiêm túc nói, “Ta chưa từng ép buộc các ngươi. Các ngươi thích ta và ta cũng thích các ngươi. Nếu không muốn nhường nhịn nhau thì hãy rời gò Côn Luân.”

Sở Nhược Đình khắc cốt ghi tâm tình cảm với từng người, nàng yêu bọn họ lẫn tôn trọng những gì họ lựa chọn. Nếu họ quyết định rời đi, chắc nàng sẽ nuối tiếc nhưng tuyệt đối không ngăn cản.

Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh vừa nghe phải rời gò Côn Luân liền hoảng loạn cùng cực.

Tạ Tố Tinh hấp tấp kéo tay trái Sở Nhược Đình, “Ta sai rồi, ta không cãi lộn với con công nữa! Đừng đuổi ta!”

Du Nguyệt Minh kéo tay phải nàng, “Nhược Đình, đừng nghiêm khắc vậy mà! Ta…ta chỉ giỡn với tên họ Tạ thôi.”

Hai nam tử cao ráo kẹp một Sở Nhược Đình nhỏ xinh ở giữa, còn cúi đầu để lí nhí xin lỗi; tất cả tạo thành cảnh tượng hài hước.

Sở Nhược Đình vốn định giữ mặt nghiêm nhưng nhịn chẳng nổi mới phì cười.

Nàng vỗ vỗ tay hai người, “Được rồi, được rồi, ta đâu thật lòng muốn đuổi hai người.”

Tạ Tố Tinh và Du Nguyệt Minh thấy mặt nàng dịu lại liền khẽ thở hắt ra.

Cơ hội ở bên Sở Nhược Đình cực kỳ khó kiếm nên hiển nhiên mỗi người cần lùi một bước. Tương lai thì…bọn họ sẽ thi nhau trổ tài trước nàng! Nhân tiện chèn ép khí thế đối thủ luôn!

Sở Nhược Đình hỏi Du Nguyệt Minh, “Ngươi có tính về Bắc Lộc một chuyến không?”

Suy cho cùng, ăn cắp ngọc trai Tử Dương và phá đám Bách Hoa Thịnh Hội nào phải chuyện nhỏ.

Du Nguyệt Minh lắc đầu, “Hồi nãy biểu thúc truyền âm nhắn rằng cha mẹ ta đang nổi sùng… Ta sẽ chờ họ hết giận rồi về xin lỗi.”

Sở Nhược Đình gật gù.

Nàng nhìn về phía Tạ Tố Tinh, “Tiểu Tạ, giờ cơ thể ngươi đã hồi phục và ngươi có thể rời gò Côn Luân. Ngươi muốn đến thành Vận chứ?”

Lâm Tích Dung thu xếp cho phụ mẫu cùng đường huynh của hắn ở đó.

Ban đầu Tạ Tố Tinh định ghé thăm họ, song hắn nhanh chóng thay đổi kế hoạch vì thấy Du Nguyệt Minh như hổ rình mồi, “Bao giờ ngươi rảnh thì hãy đi cùng để cha mẹ được gặp đạo lữ của ta.” Hắn nghịch cổ tay áo. “Nhược Đình yên tâm, cha mẹ ta thấu tình đạt lý lắm chứ không cổ hủ như cha mẹ ai kia.”

Du Nguyệt Minh nghiến răng nghiến lợi, “Tạ! Tố! Tinh!”

Tạ Tố Tinh cố tình hất mái tóc đuôi ngựa rồi ngẩng đầu nhìn trời, “Ấy ấy ấy, ta nói phong long thôi, không cần nhiệt tình tự nhận thế.”

Nhạn Thiên Sơn đứng yên nãy giờ, nhưng thấy khói lửa sắp nổi lên bèn cất tiếng, “Nhược Đình, bao giờ nàng đi Vô Niệm Cung?”

Sở Nhược Đình đáp, “Lát nữa ta đi luôn.”

Nàng phải cấp tốc trả đèn Uẩn Hồn.

Hai người Tạ – Du tức khắc nắm chặt tay nàng mà vội vã hỏi, “Sao lại đi Vô Niệm Cung?”

Tạ Tố Tinh la lối, “Ta muốn đi cùng ngươi!”

“Ta cũng đi!”

Sở Nhược Đình lắc đầu từ chối, “Các ngươi đi làm gì? Ta đi trả đèn Uẩn Hồn, với nhân tiện tìm đất Tái Tức. Ngoài ra,” nàng dừng giây lát, “dẫn thêm một người đàn ông về.”

Nàng từng nhắc sơ qua người đàn ông này, Tạ Tố Tinh lẫn Du Nguyệt Minh biết mình phải nhượng bộ hắn. Tức nghĩa người nọ sở hữu địa vị đặc biệt trong lòng Sở Nhược Đình.

Hai người như gặp phải kẻ địch truyền kiếp, họ mải suy nghĩ nên đều nín thinh.

Nhạn Thiên Sơn lấy đèn Uẩn Hồn từ trong trận pháp rồi đưa Sở Nhược Đình một trận bàn giúp giấu hơi thở; nhờ vậy nàng sẽ không bị Hách Liên U Ngân phát hiện khi trả đèn.

Hắn dặn Tạ Tố Tinh, “Cơ thể ngươi tạm thời ổn định nhưng nguyên thần thỉnh thoảng sẽ suy yếu do ngươi mới khôi phục. Ngươi phải lập tức vào sen tuyết Tam Thanh nghỉ ngơi nếu thấy không khỏe.”

Tạ Tố Tinh đến gò Côn Luân sớm nhất, hắn vô cùng kính nể và tôn trọng Nhạn Thiên Sơn. Không có Nhạn Thiên Sơn thì hắn đã chết từ lâu.

Thiếu niên hăng hái gật đầu, “Vâng, Nhạn tiền bối!”

Nhạn Thiên Sơn đưa mắt nhìn Du Nguyệt Minh, lạnh nhạt bảo, “Ta sẽ gửi thư đến phụ thân ngươi để nói đỡ giùm ngươi.”

Du Hạc Niên có muốn trút giận lên Du Nguyệt Minh thì cũng phải giữ thể diện phần nào cho Côn Luân lão tổ.

Du Nguyệt Minh chắp tay, “Đa tạ Nhạn tiền bối!”

Sở Nhược Đình chậm rãi đến trước mặt Nhạn Thiên Sơn, nàng mím môi cười, “Thiên Sơn, sau khi ta rời đi là phải làm phiền người rồi.”

Nhạn Thiên Sơn cầm tay người con gái và nhét vào lòng bàn tay nàng lá bùa hộ mệnh màu vàng, “Đi sớm, về sớm.”

“Ừm.”

Tạ Tố Tinh trố mắt nhìn hai người tay trong tay.

A Trúc cũng sợ điếng người.

Cậu hoa mắt à? Sao sư tôn thân mật với Sở Nhược Đình thế?

Thanh Thanh hoan hô rồi nhảy lên vai A Trúc, “Ca ca, mẫu thân sẽ cùng sư tôn sinh thêm ca ca cho chúng ta hả?”

Nó thích chơi với A Trúc nên ước gì mẫu thân và sư tôn sinh thêm một trăm A Trúc ca ca!

Tạ Tố Tinh ngỡ ngàng hỏi, “Không phải chứ? Khi nào vậy? Sao ta không biết?”

Hắn nhớ rõ hồi trước quan hệ giữa Nhạn tiền bối với Sở Nhược Đình đâu phải vậy! Chẳng lẽ hắn ngủ lâu quá nên đầu óc mụ mị?

Du Nguyệt Minh vốn đang ngầm ghen ghét song hắn bỗng thấy khoái trá trước cái mặt hoang mang của Tạ Tố Tinh.

Hắn cười khẩy và gấp mở quạt xoèn xoẹt, “Mắt mù dễ sợ, ngươi nhìn không ra Nhạn tiền bối cũng là đạo lữ của Nhược Đình hở? Bộ Nhược Đình ở bên ai phải báo với ngươi chắc?”

Mắt hắn đúng là hỏa nhãn kim tinh.

Khi Sở Nhược Đình do dự không trả lời là hắn biết ngay Nhạn tiền bối sẽ không buông tay.

Cô gái hắn yêu quá ưu tú, vì vậy tình địch có thêm hay bớt cũng chả khác biệt mấy.

Trên hết, Nhạn tiền bối hợp nhãn hắn gấp bội Tạ Tố Tinh!

“Con công, ngươi nói ai mù?”

“Nói ngươi đó!”

Sở Nhược Đình thấy hai người lại sắp đấu khẩu liền kịp thời nhìn bọn họ, “Tiểu Tạ, Nguyệt Minh, trong lúc ta vắng mặt thì các ngươi nhớ nghe lời Nhạn tiền bối.”

Tạ Tố Tinh ghét thấy mặt Du Nguyệt Minh, hắn tiến lên vài bước rồi tự tiện kéo tay áo Sở Nhược Đình, “Nhược Đình, ta sẽ đi Vô Niệm Cung với ngươi.”

Du Nguyệt Minh tức tốc chen ngang, “Nàng mà dẫn hắn theo thì phải dẫn cả ta nữa.”

Sở Nhược Đình chưa kịp mở miệng thì Nhạn Thiên Sơn đã hờ hững liếc hai chàng trai, hắn cảnh cáo bằng giọng lạnh băng, “Vô Niệm Cung là chốn hiểm ác, các ngươi muốn giúp Nhược Đình cũng phải cân nhắc thực lực bản thân.”

Du Nguyệt Minh lẫn Tạ Tố Tinh nín ngay.

Tu vi hai người vào dạng khá khẩm ở Phù Quang Giới, nhưng so với Sở Nhược Đình lại thê thảm tột độ.

Thanh Thanh cũng đòi đi theo Sở Nhược Đình đến Vô Niệm Cung, nàng hôn cái sừng bé bé của nó, “Ma cung biến đổi khó lường, tốt nhất con cứ đắp người tuyết với A Trúc ca ca đi, mẫu thân sẽ về sớm.”

“Vâng ạ, mẫu thân!”

Thanh Thanh ngoan hơn hẳn Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh.

Bởi vì nó biết cha với mẫu thân đều ở đây, về sau mọi người sẽ không chia lìa.

Sở Nhược Đình dặn dò vài câu rồi cầm đèn Uẩn Hồn rời khỏi gò Côn Luân.

Du Nguyệt Minh và Tạ Tố Tinh ghét nhau.

Hắn hỏi, “Nhạn tiền bối, mai mốt ta ở đâu?”

Nhạn Thiên Sơn trầm ngâm một lát, “Ngươi sẽ ở ngọn núi phía nam.”

Tạ Tố Tinh xen vô, “Còn ta thì sao?”

“Ngươi ở ngọn núi phía bắc.”

Nhạn Thiên Sơn thầm nhủ mình sắp xếp giỏi, phân hai người một nam một bắc nhằm tránh cho bọn họ ngày ngày cãi lộn.

Khi trở về, chắc Nhược Đình…sẽ khen hắn nhỉ?

Oo———oOo———oΟ

Tại Bắc Lộc, Du thị đã thành phế tích.

Khách khứa giải tán hết sau khi Lâm Thành Tử thương nghị công cuộc trừng phạt yêu ma với các môn phái.

Du Hạc Niên ngồi một mình trên đống gạch vụn, ông đỡ trán với tâm trạng mệt mỏi.

Đúng lúc ấy, một cầu vồng phóng lên cao từ sau núi và chiếu sáng thành Vân Thăng như ban ngày.

Ngay sau đó, cầu vồng dừng trước Du Hạc Niên rồi cao giọng cười, “Hạc Niên!”

Giọng nói oang oang giống tiếng chuông làm Du Hạc Niên giật bắn mình.

“Cha…cha…xuất quan rồi?”

Vẻ ngoài Du Thừa Nghiệp khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi; dù già nhưng nhìn ông vẫn rắn rỏi lẫn đầy sức sống. Ông vừa vuốt chòm râu dài bạc trắng vừa thở dài, “Bế quan mấy chục năm mà vẫn thiếu một chút.”

Chỉ cần giác ngộ một chút cuối cùng là ông đủ sức bước lên Độ Kiếp.

Du Thừa Nghiệp nhìn đống đổ nát bốn phía rồi khoanh tay chất vấn, “Nhà cửa sao thế này?”

Du Hạc Niên lắp bắp, “Phong thủy lúc trước của nhà chúng ta không tốt nên con tính đập đi xây lại.”

“Phô trương, lãng phí!” Du Thừa Nghiệp mắng con trai.

Mặt mũi Du Hạc Niên méo xệch, Du Thừa Nghiệp tiếp tục truy vấn, “Đúng rồi! Nguyệt Minh đâu! Sao nó không ra nghênh đón tổ phụ xuất quan?”

Du Thừa Nghiệp thích Du Nguyệt Minh nhất; hồi hắn còn nhỏ, ông cưng hắn như cưng trứng và hứng như hứng hoa. Khéo cái tính Du Nguyệt Minh là do Du Thừa Nghiệp nuông chiều mà ra.

Du Hạc Niên lau mồ hôi trên thái dương, “…Nó bỏ trốn cùng một đứa con gái.”

“Cái gì?”

Du Hạc Niên thấy giấu hết nổi bèn kể từ đầu chí cuối vụ trộm ngọc trai Tử Dương.

Du Thừa Nghiệp càng nghe càng tức. Ông thổi râu trừng mắt, còn vỗ đùi bôm bốp, “Sao lại thế được, đường đường là thiếu chủ mà mập mờ với ma tu! Ta sẽ giết ma nữ rồi lôi cổ nó về!”