Dục Tiên Đồ

Chương 118: Hai quân bài xấu



Huống Hàn Thần đi rất chậm.

Hồi nãy không biết Độc Mỗ cho hắn uống loại độc gì mà cổ họng thiêu đốt, bụng quặn đau như bị ngàn cây kim đâm thủng.

…Chắc ruột hắn lại nát rồi.

Hắn dừng bước để lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó móc Ngưng Thể Hoàn của Sở Nhược Đình từ trong ngực áo và uống viên cuối cùng.

Cảm giác đau đớn dần biến mất, cơ bắp hắn cũng chết lặng theo.

Nhờ có Ngưng Thể Hoàn hắn mới chịu đựng nổi màn tra tấn từ Độc Mỗ trong nhiều ngày liền. Nhìn bề ngoài thì hắn chỉ gầy đi, nhưng làn da dưới lớp quần áo đã lở loét thối rữa, lục phủ ngũ tạng nát y chang vải rách sau khi thử qua đủ loại thuốc độc.

Cơn đau bám lấy hắn như hình với bóng, hắn khổ sở ngày đêm mà chẳng biết tỏ cùng ai.

Hối hận không?

Không.

Hắn chưa bao giờ hối hận bất kỳ quyết định nào mình đưa ra, dù quyết sai thì hắn vẫn chẳng hối hận.

Khi hắn đứng trong góc tối và nhìn về phía Kinh Mạch với Sở Nhược Đình bằng ánh mắt hâm mộ lại thèm khát, hắn lập tức hiểu bản thân muốn gì.

Huống Hàn Thần cũng muốn đứng cạnh Sở Nhược Đình.

Để nhìn nàng cười với hắn, để được nàng tận tình quan tâm, để hưởng chút ấm áp rỉ ra từ ngón tay nàng.

Đáng tiếc Huống Hàn Thần không phải Kinh Mạch, hắn chẳng có sự lương thiện lẫn chân thành giúp giải trừ chướng ngại trong lòng nàng. Hắn cũng không phải ma quân nên nào đủ quyền thế lẫn sức mạnh đi chiếm đoạt.

Tay hắn chỉ sở hữu hai quân bài xấu.

Một quân bài là sự thật lòng của hắn, một quân bài là cái mạng hèn mọn này.

Hắn phải dùng hai món đồ ấy dệt nên tấm lưới bủa vây Sở Nhược Đình. Giây phút cô gái lọt lưới, nàng sẽ không thể tránh né hay rút lui.

Ai cũng có điểm yếu.

Điểm yếu của Sở Nhược Đình không phải dễ mềm lòng, mà là nàng thường không biết làm gì trước lòng tốt tới từ người khác. Chỉ cần người khác tốt với mình thì nàng sẽ chẳng phân biệt nổi giữa cảm động và rung động.

Huống Hàn Thần nhìn thấu điều đó.

Bởi vậy hắn cần bị thương vì Sở Nhược Đình.

Bị thương nặng nhưng không được chết nhanh.

Người thử thuốc…thích hợp quá còn gì?

Khoảnh khắc Độc Mỗ đưa ra yêu cầu trên, Huống Hàn Thần nghĩ ngay cả ông trời cũng giúp hắn.

Chỉ có thằng ngốc mới âm thầm trả giá.

Hắn sử dụng tính mạng dụ nàng vào bẫy; nếu đã trả giá thì phải cho nàng biết, để nàng nảy sinh tình cảm từ hổ thẹn và tình yêu từ thương xót.

Ban đầu Huống Hàn Thần định chịu đựng Độc Mỗ vài ngày rồi tạo cơ hội cho Sở Nhược Đình phát hiện chân tướng. Ai dè nàng chạy trốn ngay sau khi trộm đèn, và mất tăm mất tích cũng như chẳng có tin tức gì suốt một tháng qua.

Hắn sống tạm bằng cách lá mặt lá trái với Độc Mỗ, hết mập mờ chuyện lập trường rồi còn cố tình hiến kế.

Sao hắn dám hãm hại Kinh Mạch đây?

Sở Nhược Đình mà biết ai động tới một sợi tóc của Kinh Mạch thì chắc tùng xẻo hắn mất.

Huống Hàn Thần đâu ngu vậy.

Hắn đổ Kim Phong Ngọc Lộ xuống góc tường. Đống máu hắn đưa Độc Mỗ mấy ngày qua đều là máu hắn; dù sao chất độc đã thâm nhập vô nội tạng nên mất vài bát máu là chuyện nhỏ, cứ lừa bà ta trước rồi tính sau.

Huống Hàn Thần nôn nóng vô cùng, hắn sợ bản thân sắp chịu hết nổi.

Hắn nhờ Kinh Mạch truyền âm đến Sở Nhược Đình với hy vọng nàng mau chóng về Vô Niệm Cung, kết quả Kinh Mạch lại bảo, “Sở Sở không cho ta bùa truyền âm. Nàng nói mình bận bịu bên ngoài, đàn ông sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của nàng.”

Huống Hàn Thần cứng họng.

Kinh Mạch đã thấy hắn vào Huyền Sương Cung từ xa. Chàng trai vừa nhảy nhót vừa vẫy tay, miệng cười tươi rói, “Tống Cư!”

Huống Hàn Thần yếu ớt tựa vô khung cửa và nhìn Kinh Mạch từ đầu xuống chân. Hắn không hiểu sao Kinh Mạch có thể lạc quan vui vẻ cứ như mưa gió bão bùng trên đời chả liên quan đến mình.

Huống Hàn Thần hỏi, “Thánh nữ về chưa?”

Âm thanh phát ra từ miệng hắn ồm ồm hệt cái chiêng vỡ.

Kinh Mạch ngỡ ngàng trợn tròn mắt, “Tống Cư, giọng ngươi sao thế?”

Huống Hàn Thần còn sững sờ nữa là.

Hắn nhớ tới thuốc độc bị Độc Mỗ bắt uống, sau đó cụp mắt xuống và thờ ơ đáp, “Bị thương vặt thôi.”

Mấy ngày nay, Tống Cư hỏi Sở Sở ở đâu nhiều đến mức tai Kinh Mạch chai hết cả. Hắn ủ rũ thông báo, “Nàng chưa về, chắc đang chờ ta tìm đủ một trăm con ốc biển.”

Một trăm con.

Tức nghĩa là ba tháng.

Huống Hàn Thần thất vọng cùng cực.

Thân thể đau nhức cùng chất độc ngập người sẽ không cho hắn chờ tới ngày ấy.

Hắn lấy một lá thư từ túi chứa đồ rồi run rẩy đưa Kinh Mạch, đồng thời khàn khàn dặn, “Kinh Mạch, hứa với ta một việc… Nếu ta chết, ngươi nhất định phải đưa lá thư này cho thánh nữ.”

Lá thư chẳng hề đóng dấu niêm phong vì Huống Hàn Thần biết Kinh Mạch sẽ không đọc trộm.

Kinh Mạch nhận lá thư, vừa hoảng loạn nhìn hắn vừa hoang mang hỏi, “Sao Tống Cư lại chết?”

Khóe miệng Huống Hàn Thần giật giật, hắn lặng lẽ cười, “Người trời cũng có năm tướng suy[1], ta chết thì có gì kỳ quái đâu.” Thanh niên chần chừ nói, “Ngươi còn Ngưng Thể Hoàn không?”

“…Không, ta cho ngươi hết rồi.”

“Khi thánh nữ về, ngươi nhớ xin nàng nhé. Nàng sẽ hỏi sao ngươi cần Ngưng Thể Hoàn, ngươi hãy trả lời đúng sự thật.”

“Ừ.” Kinh Mạch nhét thư vô cái túi bên hông.

Hắn tò mò sao Tống Cư muốn làm vậy, nhưng hắn biết mình có hỏi cũng vô ích.

Cơ thể Huống Hàn Thần lại đau nhói, hắn sợ Kinh Mạch nhận ra bèn vội vàng rời Huyền Sương Cung.

Đi được nửa đường thì Ngưng Thể Hoàn mất công hiệu áp chế độc tính.

Đầu gối Huống Hàn Thần mềm nhũn, một tay hắn chống tường trong lúc ói mửa. Thứ hắn nôn ra chẳng biết là dịch mật hay máu bầm mà đắng nghét lẫn chua lòm.

Tiếng nôn khan của hắn liên tục vang vọng trên con đường âm u lạnh lẽo.

Độc Mỗ đã nương tay nhưng dược tính quá mạnh, hắn sống được đến giờ quả là kỳ tích.

Kéo dài ngày nào hay ngày đó.

Huống Hàn Thần quỳ rạp trên đất, tay phải nắm chặt túi thơm chứa bùa chú. Hồi lâu sau, hắn lấy tay áo lau khóe miệng rồi ráng nhịn đau để đứng lên.

Đúng lúc ấy, một giọng nói ngạc nhiên cất lên đằng sau hắn, “Tống Cư? Ngươi sao thế?”

Huống Hàn Thần ngẩn ngơ.

Hắn hướng mặt về bức tường nhằm kiềm chế niềm vui sướng. Dùng Tịnh Trần Quyết rửa sạch chất bẩn xong xuôi, hắn xoay người lại rồi bình tĩnh thi lễ với nàng, “Thánh nữ đã về.”

Ánh mắt Sở Nhược Đình dừng trên mặt hắn.

Hắn gầy đi nhiều trong hơn một tháng hai người không gặp mặt. Do mới nôn mửa kịch liệt nên mắt hắn ươn ướt lại hơi đỏ, vài sợi tóc rũ rượi hai bên mặt, hai má hơi hõm, và mặt mày trông kiệt quệ như nhiễm gió sương.

“Giọng ngươi sao thành thế này?”

Nàng nhớ rõ giọng Tống Cư rất trong trẻo, sao tự dưng khản đặc chói tai vậy.

Huống Hàn Thần bảo mình bất cẩn trúng độc lúc săn yêu thú, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi.

Sở Nhược Đình thấy việc hắn trúng độc hơi kỳ lạ.

“Để ta khám cho.” Nàng giơ tay định bắt mạch nhưng vừa đụng tới mu bàn tay Tống Cư là hắn gấp gáp né tránh như bị phỏng.

Tim Huống Hàn Thần đập thình thịch.

Hắn chộp được chút quan tâm trên mặt nàng, nó khiến trái tim hắn căng phồng trong chua xót. Đi đến bước đường này vì nàng là đáng giá.

Song hiện tại không phải thời cơ chín muồi để nàng biết chân tướng.

Nóng vội dễ gây nhiễu loạn kế hoạch, tuân thủ lần lượt từng bước mới lèo lái sự việc phát triển theo dự kiến.

Huống Hàn Thần cụp mắt rồi giấu mu bàn tay sau lưng, hắn giả đò oán trách, “Thánh nữ, sao…ngài có thể tùy tiện sờ tay ta như vậy?”

“Ta đâu định sờ mó ngươi!” Sở Nhược Đình vội giải thích, “Chất độc ngươi trúng kỳ kỳ.”

“Nó chỉ hơi độc thôi.” Nói rồi Huống Hàn Thần trầm mặc cúi gằm đầu, hắn mím môi như thể bị nàng sờ tay tương đương với bị làm nhục.

Sở Nhược Đình xấu hổ quá chừng.

Ai không biết chắc tưởng thánh nữ Vô Niệm Cung ỷ thế hiếp người và đùa bỡn một nam tu vô tình đi ngang qua.

“Ta tọc mạch rồi.”

Dứt lời, Sở Nhược Đình lắc đầu trước lúc bỏ đi.

Huống Hàn Thần đứng yên tại chỗ, hắn nhìn theo nàng với nội tâm trải qua thiên biến vạn hóa.

Oo———oOo———oΟ

Kinh Mạch ngồi tại cửa Huyền Sương Cung mà suy ngẫm chuyện gần đây Tống Cư ngày càng kỳ quái.

Sở Nhược Đình về thì đụng trúng hắn ngồi đó.

“Kinh Mạch!”

Kinh Mạch nhảy cẫng lên, “Sở Sở về lúc nào thế?”

Sở Nhược Đình nhón chân xoa đỉnh đầu hắn, cười nói, “Ta đã về được một lúc.”

Hai người nắm tay nhau bước vào sân rồi cùng ngồi bên bàn đá dưới tàn cây.

Sở Nhược Đình kể việc mình tìm thấy hai bảo vật, Kinh Mạch nghe vậy liền vui mừng khôn xiết, “Vậy chúng ta có thể sớm rời đi?”

Sở Nhược Đình gật gù, “Ừm.”

“Chúng ta sẽ đi đâu sau khi rời Vô Niệm Cung?” Kinh Mạch bắt đầu tưởng tượng tương lai, “Sống tại làng chài à?”

Sở Nhược Đình tằng hắng, “Không chỉ có hai chúng ta.”

Nàng nhắc, “Hồi trước ta từng đề cập với chàng… Ưm, chàng còn nhớ không?”

Kinh Mạch gật đầu, “Nhớ rõ.”

Sở Nhược Đình cầm tay hắn và bẻ từng ngón để đếm hắn xem, “Chàng coi này. Về sau ngoài chúng ta thì còn Tạ Tố Tinh, Du Nguyệt Minh, Nhạn tiền bối.”

Kinh Mạch xòe năm ngón tay rồi giơ bàn tay còn lại, “Năm ngón bên này thì sao?”

Sở Nhược Đình túm hai ngón tay, “Có Thanh Thanh với A Trúc nữa.”

“Vẫn thiếu ba người lận.” Ánh mắt Kinh Mạch trong veo khi nghiêm túc đề nghị, “Hay thêm Đại Anh, ma quân với Tống Cư đi, vừa đủ luôn đó.”

Sở Nhược Đình kéo khăn buộc trán của hắn rồi cho nó bắn ngược cái “bốp”. Cô gái bật cười, “Thêm nhiều người thế làm gì? Chúng ta có kéo bè kéo lũ đi đánh lộn đâu!”

Kinh Mạch vừa xoa trán vừa cười rộ.

“Kinh Mạch, chàng sẽ chung sống hòa thuận với họ chứ?”

“Chỉ cần Sở Sở thích họ thì ta cũng thích.”

Nhưng ngộ nhỡ bọn họ không thích hắn thì biết làm sao giờ?

Kinh Mạch hấp tấp hỏi, “Sở Sở, tính tình họ thế nào?”

Sở Nhược Đình thoải mái dựa vô vai hắn mà hít thở gió biển ấm áp, nàng mỉm cười, “Nào, để ta kể từ từ cho chàng nghe…”

Kinh Mạch đã hiểu rõ.

Tất cả bọn họ đều hết lòng vì Sở Sở, ai cũng là người tốt.

Kinh Mạch vô cùng chờ mong ngày gặp họ.

Sở Nhược Đình tóm tắt xong liền nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi, chàng vẫn dùng trận bàn Hoàng Cực của Nhạn tiền bối chứ?”

Mặt Kinh Mạch đỏ ửng, miệng ấp a ấp úng.

Hắn viết hết cảm xúc lên mặt nên Sở Nhược Đình liếc cái là biết ngay hắn đã làm biếng.

Kinh Mạch lắc lắc cánh tay nàng và nịnh nọt bằng đôi mắt ướt át, “Sở Sở, lâu rồi chúng ta không làm. Có thể…có thể làm không…”

Sở Nhược Đình nhịn cười để gõ chóp mũi hắn, “Ừm, một lần thôi đấy.”

Nàng cho phép khiến Kinh Mạch vui ngất ngây, hắn bế ngang Sở Nhược Đình rồi hưng phấn chạy vào phòng ngủ.

Kinh Mạch đè nàng trên giường gấm mềm mại.

Chàng trai nâng mặt cô gái và hôn lấy hàng lông mày mảnh, lông mi cong vút, cùng cái mũi nhỏ xinh. Bàn tay to lần xuống mở đai lưng thắt chặt của nàng, sau đó vén vạt váy rồi xoa xoa cái bụng phẳng lì.

Hắn vùi đầu giữa bộ ngực đầy đặn, thè lưỡi liếm mút quả anh đào.

Kinh Mạch làm thân thể Sở Nhược Đình hết ngứa ngáy lại tê dại, trong lúc nàng mê đắm thì bỗng nghe hắn hỏi úp mở, “Phải rồi, Sở Sở còn Ngưng Thể Hoàn không?”

Sở Nhược Đình hé mắt nhìn màn lụa ở nóc giường, nàng thở dốc, “Ta đưa chàng một bình rồi mà, chàng dùng hết mấy chục viên luôn hả?”

Ngưng Thể Hoàn của Đông Tô Lâm thị giúp giảm đau cấp tốc.

Khoái cảm trong Sở Nhược Đình tan thành mây khói, nàng ngồi bật dậy rồi ấn vai Kinh Mạch, “Chàng bị thương ở đâu?”

Kinh Mạch ôm cánh tay tuyết trắng và hôn dọc theo cổ tay, hắn giải thích, “Ta không bị thương.”

“Vậy chàng cần Ngưng Thể Hoàn làm gì?”

“Cho Tống Cư… Ta cũng cho hắn cái bình kia.”

Sở Nhược Đình nhớ đến chuyện Tống Cư trúng độc. Trực giác bảo nàng vụ này có vấn đề, nàng tính hỏi kỹ hơn nhưng Kinh Mạch đã lấp kín bờ môi đỏ.
Chú thích

[1] Nguyên gốc: thiên nhân ngũ suy. Cụm từ này chỉ năm tình trạng suy kiệt khi tuổi thọ của người trời sắp hết.