Dục Tiên Đồ

Chương 119: Cầu xin



Sở Nhược Đình và Kinh Mạch dán chặt nhau.

Nàng đã quen với hơi thở của hắn.

Có lẽ vì đang lo nghĩ nhiều vấn đề nên nàng chẳng tập trung lắm.

May Kinh Mạch không phát hiện.

Chàng trai ôm cô gái trong lúc dương v*t cương cứng đâm thọc thân dưới nàng, đôi tay hắn mạnh bạo xoa nắn bộ ngực đẫy đà và nhuộm màu hồng phấn cho làn da trắng ngần. Phân thân hắn liên tục chà xát con đường nóng ẩm, mang đến khoái cảm như có như không. Cơn sóng tình dục bao phủ Sở Nhược Đình giúp tâm trí nàng thả lỏng để khẽ khàng ngâm nga.

Kinh Mạch là ánh sáng ấm áp đời nàng, hắn biết rõ nàng nhạy cảm nhường nào; nam tử đưa đẩy hông trong nỗ lực khiến nàng vui sướng.

Sở Nhược Đình dựa vào bờ vai rộng của Kinh Mạch, cơn sướng nhẹ nhàng len lỏi toàn thân nàng, từ đỉnh đầu đến ngón tay. Kinh Mạch đưa nàng lên đỉnh sóng hết lần này tới lần khác, cả hai cùng trầm luân.

Chẳng mấy chốc, Kinh Mạch khẽ kêu rên rồi bắn vô nhụy hoa ướt đẫm.

Cuộc ân ái kết thúc trong hòa hợp.

Hắn định nài nỉ Sở Nhược Đình làm thêm lần nữa nhưng nàng vô tình cự tuyệt.

Sở Nhược Đình vừa mặc quần áo, vừa chính đáng khuyên bảo, “Đừng nóng vội, trước mắt chàng cứ tĩnh dưỡng trong trận bàn đã. Bao giờ lấy được hồn phách thì ta sẽ lại song tu cùng chàng.”

Kinh Mạch thấy mình sắp phải vào trận bàn là tức khắc ỉu xìu.

Sở Nhược Đình nhớ đến vụ Tống Cư xin Ngưng Thể Hoàn bèn nghiêm túc hỏi, “Gần đây Tống Cư có làm gì đáng ngờ không?”

Tống Cư đối đãi Kinh Mạch khá tốt, còn với nàng thì cung kính khiêm nhường; cách hắn đối nhân xử thế quả thật hết chỗ chê.

Song chính vì hắn cư xử quá hoàn hảo mà khiến Sở Nhược Đình không tài nào buông lỏng cảnh giác.

Lòng người khó dò.

Nàng chẳng nhìn thấu con người Tống Cư, hắn là sự kết hợp mâu thuẫn giữa dối trá với chân thành.

Kinh Mạch đáp, “Hắn không làm gì đáng ngờ. Nếu nói hắn có gì khác…thì hắn không thường xuyên ghé Huyền Sương Cung nữa.”

Hồi trước Tống Cư thích nhất nằm trên mái Huyền Sương Cung, dạo này hắn lại hay biến mất và cả ngày chả thấy mặt mũi đâu.

Sở Nhược Đình hỏi tiếp, “Hắn còn nói gì với chàng không?”

Kinh Mạch nghĩ đến lá thư Tống Cư đưa.

Lá thư ấy phải đợi Tống Cư chết rồi mới giao cho Sở Sở, hiện tại Tống Cư chưa chết nên hắn không thể đề cập.

Nhưng sao Tống Cư sẽ chết?

Kinh Mạch rầu rĩ nói, “…Không.”

Sở Nhược Đình không để ý vẻ mặt hơi kỳ lạ của hắn vì đang khom lưng mang giày. Nàng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy bất an, thế là nàng hỏi Tống Cư ở đâu rồi quyết định đến đó.

Oo———oOo———oΟ

Huống Hàn Thần sống tại cung điện hẻo lánh ở phía tây Vô Niệm Cung, nơi đây kề sát một tạp viện[1] bẩn thỉu.

Chất độc phát tác làm hắn đau đớn gần chết.

Hắn lảo đảo mở cửa phòng rồi nhào vô bàn, sau đó lựa vài ba bình thuốc từ đống bình ngổn ngang, cuối cùng pha chế qua loa rồi vội vàng nốc cạn.

Bình thuốc là kịch độc được hắn chôm từ Độc Mỗ.

Hắn thông minh nên học gì cũng nhanh, lấy độc trị độc là phương pháp Độc Mỗ dạy hắn.

Hành động này chẳng khác gì uống rượu độc giải khát[2] nhưng lại giúp hắn tạm thời bảo toàn tính mạng.

Huống Hàn Thần cuộn tròn trên giường để thích ứng với chất độc.

Khi cơ thể bớt đau, hắn đứng dậy và cẩn thận cởi trang phục thân trên.

Từ ngày làm người thử thuốc, người hắn chẳng có miếng thịt lành lặn nào. Eo, bụng, ngực, lưng đều lở loét với những vết thương không khép miệng được. Hắn còn bị sung huyết dưới da, mấy vết phù nề hay vỡ rồi chảy mủ, thậm chí cẳng chân hắn thủng lỗ chỗ. Huống Hàn Thần đành băng bó các bộ phận thối rữa, mỗi ngày đều đặn thay băng hai lần. Hắn chăm chỉ thay băng nhưng độc tích quá dữ dội làm băng gạc rách hoài, thịt thối còn dính hết vào vải.

Đau thấu tim.

Huống Hàn Thần đau mãi cũng thành quen.

Hắn ngồi ở mép giường, tay cầm con dao nhỏ sắc bén rồi ráng nhịn đau khi vừa cắt thịt thối vừa mưu tính.

Chất độc đã phá hủy toàn bộ cơ thể này.

Dù tìm y tu xuất chúng nhất thiên hạ cũng chưa chắc đủ sức chữa khỏi. Hắn tu luyện công pháp tà đạo khiến tu vi giậm chân tại chỗ, thành thử cái chết với hắn chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy Huống Hàn Thần giao lá thư cho Kinh Mạch trước.

Hắn đã bảo rồi, chỉ có thằng ngốc mới âm thầm trả giá.

Huống Hàn Thần chẳng những muốn Sở Nhược Đình biết, mà còn muốn nàng đau lòng lẫn thương xót hắn.

Suy cho cùng, hắn là kẻ ích kỷ hẹp hòi.

Yêu nàng thì sẽ tìm mọi cách để nàng đáp lại.

Ngày hắn chết, Kinh Mạch sẽ giao lá thư cho Sở Nhược Đình và nàng sẽ vĩnh viễn không quên hắn. Biết đâu mỗi lần nhìn chiếc lá rụng hay đám mây bay, nàng sẽ nhớ có thanh niên tên “Tống Cư” đã trả giá sinh mệnh vì nàng.

Đôi lúc người chết còn khắc sâu vào lòng ta hơn người sống.

Nếu hắn chết vì nàng, chắc chắn nàng sẽ mãi mãi nhớ hắn.

Hắn sẽ thành dấu ấn không thể xóa nhòa trong tim Sở Nhược Đình.

Nghĩ đến đây, Huống Hàn Thần bất giác thấy sung sướng. Hắn ảo tưởng trò khôn vặt của mình đã thành công bèn tựa vô thành giường rồi khẽ cười ra tiếng.

Cười mạnh quá báo hại cái bụng nát bấy nhói đau, hắn rên “ưm” một tiếng và hít hà liên hồi.

Đúng lúc ấy, ngoài sân truyền đến giọng nói trong trẻo to rõ, “Tống Cư, ngươi có ở trong phòng không?”

Toàn thân Huống Hàn Thần cứng đờ.

Sở Nhược Đình?

Sao nàng lại tới đây vào lúc này?

Mắt Huống Hàn Thần láo liên trong lúc hắn cấp tốc tính toán.

Hắn băng sơ sài vết thương, mặc quần áo, rồi vội vàng chạy ra sân. Thanh niên mở cửa chính, kinh ngạc nói, “…Thánh nữ?”

Sở Nhược Đình đứng ở cửa.

Với tu vi bản thân, nàng thừa sức xông thẳng vào hoặc thăm dò tình hình trong phòng bằng thần thức. Nhưng Sở Nhược Đình quyết định không làm vậy.

Nàng nghi ngờ Tống Cư là kẻ xấu xa song đấy chỉ là thành kiến của nàng, đối phương chưa làm gì sai cả.

Cánh cửa sặc sỡ từ từ mở ra.

Sở Nhược Đình vừa ngước mắt đã thấy ngay bộ ngực đàn ông. Vạt áo Tống Cư lỏng lẻo, nàng chỉ liếc thoáng qua cũng thấy được cơ ngực thấp thoáng dưới xương quai xanh. Da hắn tái nhợt như mất máu, giống tình trạng ở người ngày ngày sống trong bóng tối.

Hình như Tống Cư không biết quần áo mình xốc xếch, hắn bình thản chắp tay thi lễ với nàng.

Hắn hơi cúi người, vòm ngực phẳng thoắt ẩn thoắt hiện trông thật gợi cảm.

…Còn đẹp nữa chứ.

Sở Nhược Đình dời mắt, nội tâm chửi thầm tay này cứ như đang cố tình quyến rũ nàng thế?

Huống Hàn Thần cất tiếng, “Sao thánh nữ lại đến đây?”

Sở Nhược Đình nhớ ra mục đích của mình.

Nàng chẳng vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề, “Tống Cư, ngươi cần Ngưng Thể Hoàn làm gì?”

Đôi mắt Huống Hàn Thần hiện lên vẻ hoảng sợ lẫn lúng túng, hắn phủ nhận, “Ta đâu cần Ngưng Thể Hoàn, thánh nữ hiểu nhầm chăng?”

“Đừng chống chế,” Sở Nhược Đình nhướn mày, “Kinh Mạch tuyệt đối không nói dối.”

“Sao Kinh Mạch có thể…” Huống Hàn Thần nói lưng chừng rồi cụp mắt xuống, giọng hắn trở nên thản nhiên, “Thánh nữ, ta bị thương lúc săn yêu thú nên cần Ngưng Thể Hoàn giảm đau.”

“Thật à?”

Mũi Sở Nhược Đình ngửi thấy mùi thuốc quái đản khó chịu, xen lẫn mùi tanh buồn nôn.

Nàng dòm vô sân làm Huống Hàn Thần căng thẳng che cửa, hắn cố ý lấy thân hình cao lớn che khuất tầm mắt nàng. “Nếu thánh nữ không có việc gì quan trọng thì ta về phòng tu luyện đây, không tiếp chuyện ngài nữa.”

Sở Nhược Đình vô thức nhận định rằng hắn đang làm điều mờ ám.

“Phòng ngươi giấu gì vậy?”

“…Không có gì ạ.”

Mặt Sở Nhược Đình đanh lại.

Không cho nàng xem thì nàng càng muốn xem!

Huống Hàn Thần đâu ngăn cản nổi, Sở Nhược Đình linh hoạt luồn dưới nách đối phương rồi chạy đến phòng hắn mà đá văng cửa.

Mùi thuốc hôi thối bốc ra từ đây.

Sở Nhược Đình nhíu mày, tay phải xua khí thối trước mặt, mắt nhìn xung quanh.

Căn phòng đơn sơ, cửa sổ duy nhất còn bị đóng đinh. Thời tiết Vô Niệm Cung vốn âm u, căn phòng đón nắng từ phía nam này thành ra tối tăm gấp bội.

Băng gạc nằm tứ tung dưới đất, mặt vải dính đầy máu cùng thịt nát nhầy nhụa. Trên bàn đặt cả đống bình, Sở Nhược Đình lấy đại một bình rồi mở nắp, thứ mùi thối hoắc tới gay mũi bên trong tức khắc làm nàng ho khan.

Là mùi của chất kịch độc Tước Xà!

Sở Nhược Đình kinh hãi ném bình sứ xuống bàn.

Huống Hàn Thần chạy đến từ phía sau.

Hắn tựa người vô khung cửa, lo âu nói, “Sao thánh nữ lại xông xồng xộc vào phòng ta? Còn gì là danh dự của ta nữa?”

“…”

Sở Nhược Đình thấy hắn quan tâm sai trọng điểm.

“Tống Cư, ngươi lấy chất độc đó từ đâu? Ngoài ra,” nàng chỉ băng gạc trên đất, “đống băng gạc này là sao?”

Huống Hàn Thần im lặng cúi đầu.

Hắn giấu phần mặt có bớt và khoe góc nghiêng đẹp đẽ, đồng thời nức nở, “Thánh nữ đừng hỏi.”

Sở Nhược Đình đảo mắt qua gương mặt tiều tụy của hắn, nàng thấy một góc băng gạc chỗ phần ngực hắn để lộ.

Nàng ra lệnh, “Tống Cư, cởi quần áo ra.”

Huống Hàn Thần sững sờ ngước mắt, hai tay che lại vạt áo, “…Vậy coi sao được.”

“Nghĩ bậy gì đó!” Sở Nhược Đình liếc xéo hắn.

Dưới ánh mắt nghiêm khắc này, Huống Hàn Thần bắt đầu cởi áo và tháo thắt lưng. Hắn thong thả cởi, còn cố gắng chọn góc đẹp nhất cho nàng nhìn; động tác cởi áo đơn giản được hắn hô biến thành màn cám dỗ thầm lặng.

Ngoài mặt Sở Nhược Đình vô cảm nhưng trong lòng thì nghĩ phải chăng dạo này mình quá đam mê nam sắc. Chứ không sao lại tưởng tượng ra cảnh đích thân giúp hắn lột sạch đống xiêm y rườm rà.

Sở Nhược Đình tức giận nạt, “Ngươi lề mề quá vậy?”

Huống Hàn Thần rốt cuộc cởi xong áo, phơi bày phần thân trên trắng nõn được băng bó.

Băng gạc chưa buộc chặt nên hắn hơi cử động là chúng rớt xuống mặt đất, lộ ra cơ bụng rắn chắc.

Những vết thương sưng tấy cực kỳ bắt mắt trên làn da trắng, miệng vết thương thối rữa nhăn nheo có màu tím đậm kỳ dị. Cơ thể chi chít thương tích này thật đáng sợ.

“…Thánh nữ muốn xem tiếp không?” Huống Hàn Thần đặt tay trên lưng quần rồi kéo xuống một chút, tạo cảnh nửa kín nửa hở.

Sở Nhược Đình nhíu chặt hàng lông mày đẹp.

Hồi trước nàng từng thấy có người bị thủng lỗ chỗ như thế ở phòng trừng phạt của Độc Mỗ.

Huống Hàn Thần lén nhìn sắc mặt nàng với tâm trạng kích động một cách mất kiểm soát, thậm chí hắn nghĩ những vết thương này là chuyện nhỏ.

Nàng hẳn sẽ mủi lòng khi thấy hắn bị thương vì mình nhỉ? Chắc chắn sẽ tìm mọi cách cứu hắn đúng không?

Sở Nhược Đình ngỡ ngàng hỏi, “Tống Cư…tại sao Độc Mỗ lại tra tấn ngươi?”

Huống Hàn Thần do dự giây lát rồi nhìn nàng bằng đôi mắt dịu dàng tình cảm tựa dòng nước, “Thánh nữ thật lòng muốn biết ư?”

Sở Nhược Đình hơi giơ cằm, “Nói đi.”

“Mọi chuyện bắt đầu từ một tháng trước, vào ngày thánh nữ ăn trộm đèn Uẩn Hồn…”

Thuốc độc thiêu đốt cổ họng Huống Hàn Thần nên giọng hắn rất khó nghe, nếu nói nhanh sẽ chói tai tột độ. Vì vậy thanh niên chậm chạp nói từng chữ một, kể hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ cho nàng nghe: nỗi thống khổ, sự chua xót, cùng tránh nhiệm hắn gánh suốt thời gian qua.

Hóa ra Độc Mỗ đã bắt gặp lúc nàng trộm đèn.

Tống Cư tình nguyện làm người thử thuốc của Độc Mỗ nhằm bảo vệ nàng.

Hắn điên à? Sao có thể làm người thử thuốc vì nàng? Còn là người thử thuốc của Độc Mỗ nữa chứ!

Nàng đoán Tống Cư đang giấu giếm gì đó, song hoàn toàn chẳng ngờ nguyên do bắt nguồn từ mình!

Hồi lâu sau, Sở Nhược Đình vẫn chưa hoàn hồn nổi.

Đôi mắt nàng tràn đầy bối rối lẫn khiếp sợ, “Sao ngươi lại giúp ta?”

Huống Hàn Thần đang chờ những lời này từ Sở Nhược Đình.

Hắn chậm rãi đến trước mặt nàng, đôi mắt đen thăm thẳm không thấy đáy nồng nàn nhìn cô gái, bên trong chúng ẩn chứa tình yêu, “Không biết thánh nữ còn nhớ không, ngài đã cho ta một viên Hồi Xuân Đan vào ngày chúng ta lần đầu gặp mặt tại Vô Niệm Cung. Khi ấy ta đã thề vì ngài thì…có chết cũng chẳng chối từ!”

Sở Nhược Đình trố mắt ngoác mồm.

Chắc do mùi thuốc trên người hắn nồng nặc quá nên nàng lùi về sau vài bước rồi thở dài, “Tống Cư, ta không có tình cảm gì với ngươi cả.”

Huống Hàn Thần chống tay chặn cửa phòng, trông hắn hơi hùng hổ, “Thánh nữ từng nói muốn ta làm thánh sứ của ngài.”

“Ta đùa thôi.“

“Nhưng ta tin là thật!”

Sở Nhược Đình bình tĩnh lại.

Nàng ngẩng đầu quan sát khuôn mặt Tống Cư: đấy là một gương mặt nhạt nhòa với làn da mang màu trắng kiệt quệ, song đáy mắt hắn ấp ủ mưa to gió lớn.

Sở Nhược Đình cứ thấy chuyện này kỳ quặc.

Có lẽ ban nãy không phải ảo giác, Tống Cư đã thật sự quyến rũ nàng.

Ý thức được điều đó làm mặt Sở Nhược Đình vặn vẹo.

Nàng ghét bị người khác coi như mục tiêu.

Thiếu nữ lãnh đạm bảo, “Tống Cư, ngươi không cần làm vậy vì ta.”

Nàng là thủ phạm trộm đèn Uẩn Hồn, nếu ma quân trách phạt thì nàng sẽ tự gánh chứ không làm liên lụy người chẳng liên quan.

Huống Hàn Thần lặng lẽ cười, “Chẳng phải ngài khuyên nếu muốn người khác tốt với mình thì cần trả giá trước sao? Ta hy vọng ngài tốt với ta, thế nên…bất kể phải làm gì vì ngài, ta đều cam tâm tình nguyện.”

Hắn chân thành cam tâm tình nguyện.

Sở Nhược Đình cau mày, “Ta không cần ngươi trả giá.”

Huống Hàn Thần lập tức hoảng loạn, hắn run rẩy chất vấn, “Vậy những lời đó của ngài…là dối trá sao?”

Gì mà thử tin lần nữa rồi trả giá trước, tất cả đều là giả dối ư?

Sở Nhược Đình bước về sau để giữ khoảng cách với hắn.

Mặt nàng lạnh băng, ngữ điệu đầy ẩn ý, “Tống Cư, ta không lừa ngươi, chính ngươi tự hiểu sai. Ta cảm kích ngươi giúp ta giấu giếm, nhưng chỉ thế mà thôi.”

Huống Hàn Thần trợn tròn mắt, hắn không ngờ nàng cay nghiệt đến thế.

Hắn lấy tính mạng đánh cược nàng sẽ thương hại mình, ai dè nàng lại đáp “chỉ thế mà thôi”.

Đột nhiên, Huống Hàn Thần cảm thấy bao nỗ lực biến thành một trò hề.

Cả cuộc đời này, hắn đã mưu tính sự sống cái chết lẫn pháp bảo linh thạch của người khác. Song chưa bao giờ mưu tính cho người ta yêu mình.

Hắn thua thảm hại rồi.

Hắn có chết vì Sở Nhược Đình thì nàng cũng chẳng nhớ nhung mỗi lần ngắm lá rụng hay mây bay.

Cái tên “Tống Cư” bị nàng vứt vô một góc ký ức giống “Huống Hàn Thần”, thời gian thấm thoát trôi và nàng sẽ không bao giờ nhớ lại.

Sở Nhược Đình dốc hết đống thuốc bổ trong túi chứa đồ ra cho hắn, còn cẩn thận dặn dò, “Ta sẽ thay ngươi giải quyết Độc Mỗ, ngươi đừng để bà ta ức hiếp nữa.”

Dứt lời, nàng đi lướt qua hắn.

Huống Hàn Thần khủng hoảng cùng cực.

“Thánh nữ!”

Hắn xoay người túm tay nàng, cử động mạnh làm cơ thể đang hoại tử nứt nẻ. Hắn đau đến mức đôi chân mất cảm giác rồi vấp phải ngạch cửa, sau đó ngã khụy xuống đất.

Huống Hàn Thần ráng nhịn đau, tay hắn khó khăn lắm mới túm được tà váy xếp nếp đỏ rực.

Đã đến nước này thì hắn đành đầu hàng.

“Thánh nữ…” Thanh niên ngẩng đầu lên, khóe mắt hắn nhuốm màu đỏ đậm trong lúc chủ nhân nó cật lực tìm kiếm ưu điểm bản thân nhằm níu kéo nàng. “Ngài thấy ta xấu xí lắm đúng không? Ta…thật ra ta còn biết thay đổi dung mạo! Ngài thích tướng mạo thế nào thì ta sẽ biến thành tướng mạo đó vì ngài! Ngài thích kiểu tính cách nào thì về sau ta sẽ trở thành người như thế!”

Không làm Tống Cư, cũng chẳng làm Huống Hàn Thần, miễn nàng thích thì hắn làm ai cũng được.

Cuộc đời hắn vốn là chuỗi ngày thay đổi hết vẻ ngoài này đến vẻ ngoài khác, và liên tục trôi giạt rày đây mai đó. Hắn đã nếm trải tình người ấm lạnh khắp thế gian, nhưng chỉ được an nhiên những lúc ở bên nàng.

Huống Hàn Thần túm chặt váy Sở Nhược Đình, đốt ngón tay hắn trắng bệch. Hắn nghẹn ngào cầu xin bằng giọng nói như xé vải, “…Ngài có thể cân nhắc việc chấp nhận ta không?”

Sở Nhược Đình từ tốn lắc đầu, nàng thấy hắn vớ vẩn hết mức.

Người con gái rút tà váy khỏi tay hắn từng chút một, ánh mắt nàng nhìn hắn rất sâu sắc, “Ngươi cứ làm chính mình là được.”
Chú thích

[1] Là cái viện có nhiều gia đình cùng sinh sống.

[2] Ý là chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau.