Dục Tiên Đồ

Chương 69: Hồ Yêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở gò Côn Luân có Nhạn Thiên Sơn chăm sóc nên Sở Nhược Đình khỏi hẳn chỉ sau vài ngày.

Hôm ấy, nàng phá giải mấy trận pháp của Nhạn Thiên Sơn rồi đến dưới hiên để thấy hắn đang chơi cờ.

Hình như hắn rất thích đánh cờ với chính mình.

Sở Nhược Đình ngồi xuống mép giường, nàng hỏi hắn, “Sao Nhạn tiền bối không cho A Trúc chơi cùng?”

Nhạn Thiên Sơn vân vê quân cờ, điềm đạm nói, “Ta phá kiếp số thông qua ván cờ, A Trúc không hiểu.”

Sở Nhược Đình vỡ lẽ, tức nghĩa hắn đang nghiên cứu số mệnh bản thân.

Nàng sợ hắn mắc kẹt tại quá trình lao lực ấy. Thiếu nữ móc ra lá bùa, vo tròn, và ném cái “bộp” lên bàn cờ.

Nhạn Thiên Sơn thoáng ngạc nhiên, lá bùa bốc khói mờ mờ rồi biến thành người tuyết nhỏ nhảy múa vụng về.

Chắc do lần này Sở Nhược Đình rót thiếu linh lực nên nhảy một hồi là cánh tay người tuyết rớt xuống.

Sở Nhược Đình tính biện hộ để cứu vớt thể diện nhưng nàng thấy Nhạn Thiên Sơn nhìn chằm chằm người tuyết. Lát sau, hắn khẽ bật cười. Hắn vốn là người chững chạc lẫn điềm tĩnh, nụ cười lập tức xua tan vẻ lạnh lùng trên mặt hắn; nhờ vậy mà khuôn mặt tuấn tú sống động hơn đôi chút.

Sở Nhược Đình vui sướng chống cằm, “Nhạn tiền bối hãy cười nhiều lên, đừng nghiêm mặt cả ngày.”

Nghiêm mặt riết nên nhóc A Trúc sợ tới mức chỉ biết vùi đầu học hành.

Đầu ngón tay Nhạn Thiên Sơn thi triển pháp thuật đính lại cánh tay người tuyết. Hắn im lặng giây lát mới lấy một lá bùa và vò nát trong lòng bàn tay.

Núi Côn Luân tức khắc có tuyết rơi.

Sở Nhược Đình mừng húm, nàng lôi A Trúc đi chơi chọi tuyết.

Nhạn Thiên Sơn nghiêng đầu, ánh mắt hắn dõi theo Sở Nhược Đình làn tuyết rơi lả tả. Hắn vô thức nhìn đôi chân thon dài của nàng nhưng tà váy đỏ che khuất nó, chỉ để lộ bàn chân nhỏ xinh. Người đàn ông dời mắt, nụ cười phóng khoáng trên môi nàng là thứ ánh sáng rực rỡ mà hắn chưa bao giờ thấy.

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình nhân tiện nhờ Nhạn Thiên Sơn hướng dẫn về những chướng ngại liên quan đến Xuất Khiếu kỳ, nàng hỏi gì hắn đáp nấy. Khi màn hỏi đáp kết thúc, nàng cảm thấy tu vi đã được củng cố.

Sở Nhược Đình dẫn A Trúc rời gò Côn Luân một ngày để đi chơi. Lúc trở về, nàng lẳng lặng ngồi ngắm tuyết trên bậc thang.

Mấy ngày nay, gò Côn Luân luôn có tuyết rơi.

Bông tuyết tung bay giữa đất trời tĩnh lặng, thế giới khoác lên mình chiếc áo màu bạc.

Sở Nhược Đình duỗi tay đón lấy một bông tuyết lạnh lẽo, nàng nhìn nó tan thành nước trong lòng bàn tay mình.

Phía sau truyền tới tiếng bước chân vững vàng, nàng không cần quay đầu cũng biết là Nhạn Thiên Sơn.

“Nhạn tiền bối không rời gò Côn Luân thật à?” Mỗi lần Sở Nhược Đình đưa A Trúc đi chơi là cậu cực kỳ cao hứng. Nàng nghĩ nếu Nhạn Thiên Sơn dạo bước chốn trần gian thì chắc chắn sẽ vui vẻ hệt A Trúc.

Nhạn Thiên Sơn lắc đầu, “Ta không thích tiếp xúc với người khác.”

Hắn còn hơi ghét người sống nữa kìa.

Sở Nhược Đình nghi ngờ hắn sống một mình miết nên đã quên cách giao tiếp.

“Nhạn tiền bối đừng quá mâu thuẫn vậy. Kỳ thật chúng ta đều là tu sĩ, tuy luyện đạo pháp khác nhau nhưng cùng chung một mục đích. Có câu gì ấy nhỉ…” Sở Nhược Đình nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi vỗ tay, nàng cười, “À, là non sông rộng lớn, trăm sông đổ về một biển!”

“Non sông rộng lớn, trăm sông đổ về một biển?” Nhạn Thiên Sơn nhìn tuyết rơi trên mái hiên trong lúc nghiền ngẫm câu nói này.

Ánh mắt Sở Nhược Đình lập lòe, nàng đứng dậy, “Nhạn tiền bối, đừng nhúc nhích!”

Nhạn Thiên Sơn ngẩn ngơ, “…Sao thế?”

Sở Nhược Đình bỗng lướt tới gần hắn. Hương mộc lan thoang thoảng trên người nàng hòa quyện với mùi đăng đắng từ lá trúc, mùi hương ấy thong thả bay vào mũi hắn. Dường như nó đủ sức đóng băng máu và làm toàn thân hắn cứng đờ.

Người con gái vươn bàn tay xinh đẹp về phía hắn…

Nhạn Thiên Sơn hoàn hồn, hắn nghiêng đầu né tránh.

Đầu ngón tay Sở Nhược Đình xẹt qua gương mặt khôi ngô, nội tâm nàng rên rỉ: Chỉ một chút nữa thôi! Suýt nữa là chôm được ngọc Phục Hy!

Tay nàng chững lại giữa không trung, nàng tiện thể phủi vài bông tuyết trên vai Nhạn Thiên Sơn. Thiếu nữ chớp mắt rồi khóe miệng nàng cong lên thành nụ cười nịnh nọt.

Sương giá giăng đầy mặt Nhạn Thiên Sơn, hắn gấp gáp xoay người vào nhà tranh.

Sở Nhược Đình tưởng trò đánh lén ban nãy chọc giận hắn, nàng gọi với vào trong phòng, “Nhạn tiền bối đừng giận! Ta đùa tí thôi, có sờ trúng đâu.”

Nhạn Thiên Sơn ngồi bên bàn cờ, khuôn mặt đẹp trai đỏ ửng khi hắn bốc đại một quân cờ.

Dám nói không sờ trúng? Rõ ràng nàng…sờ trúng mà!

May mắn Nhạn Thiên Sơn giận nhanh mà nguôi cũng nhanh. Sở Nhược Đình xài bùa người tuyết và cho nó múa may trên bàn cờ, hắn hết bực sau vài câu dỗ dành êm tai.

Trải qua chuyện vừa rồi, Sở Nhược Đình hiểu thực lực của nàng với Nhạn Thiên Sơn vẫn cách nhau một trời một vực. Tại thời điểm này, lấy ngọc Phục Hy là chuyện bất khả thi.

Thời gian quý báu nên nàng cân nhắc kỹ càng và quyết định đến Tây Giang trước.

Nhạn Thiên Sơn biết nàng sắp đi bèn đứng trước cửa sổ, hắn nói với ý quở trách, “Chỉ có người cần cù mới học thành tài, người lo đùa giỡn sẽ không đạt kết quả gì. Bao giờ ngươi về tu luyện trận pháp?”

“Ta có ‘đùa giỡn’ đâu!” Sở Nhược Đình quơ quơ cỏ thi trước mặt hắn. “Xong chuyện ta sẽ tới ngay, đừng quá nhớ nhung.”

Nhạn Thiên Sơn chưa tiếp lời thì A Trúc đứng cạnh hắn đã nhảy dựng lên, “Ai nhớ nhung chứ! Đi đi, lẹ lên!”

Ai dè Sở Nhược Đình đi thật.

A Trúc buồn bực quay đầu lại để phát hiện Nhạn Thiên Sơn đang hằm hằm nhìn mình. Cậu vừa thấy có điềm gở, sư tôn đã lạnh lùng mở miệng, “Con học thuộc lòng Thanh Thánh Chú hôm qua ta dạy chưa?”

A Trúc lí nhí đáp, “…Chưa ạ.”

Oo———oOo———oΟ

Tây Giang nằm tại rìa sáu khu vực và được tam đại thế gia đồng quản lý.

Khi Sở Nhược Đình đi vào Ngô Châu – khu vực thuộc quyền Nam Cung gia – nàng thấy nhà nhà treo cờ trắng. Sở Nhược Đình hỏi thăm mới biết gia chủ Nam Cung Duẫn của Nam Cung gia đã từ trần vào hôm qua, sau một thời gian bị độc Phụ Cốt tra tấn.

Nàng kinh ngạc tột độ.

Sao thế được? Trong Kiều Kiều Tu Chân Ký, Nam Cung Duẫn là cha Nam Cung Hiên và sống đến tận chương cuối! Hiện tại Sở Nhược Đình sâu sắc cảm nhận kiếp này thay đổi quá nhiều, bao gồm quỹ đạo đời nàng lẫn vô số nhân vật phụ liên quan.

Cách Ngô Châu ba ngàn dặm là địa bàn của hồ yêu – thành Tỉ Quy.

Tám trăm năm trước, hồ yêu tìm thấy cơ duyên của Thiên Đạo. Với tu vi nằm giữa Xuất Khiếu trung kỳ và hậu kỳ, nó sở hữu sức mạnh to lớn. Yêu quái mà tu luyện thì tiến bộ thần tốc hơn con người, cũng mạnh gấp bội nữa. Nó chiếm nguyên một vùng để xưng vương rồi thu nạp tất cả yêu quái trong thành. Những năm gần đây, hồ yêu thông minh hơn nên chẳng đi trêu chọc tu sĩ. Nó nô dịch hóa người phàm, đồng thời hằng năm tiến cống cả đống linh thạch cùng bảo vật cho tam đại thế gia. Thương vong chỉ có đám người phàm giun dế, thành thử tam đại thế gia mắt nhắm mắt mở cho hồ yêu làm ác tại nhân gian.

Sở Nhược Đình ngứa mắt con hồ yêu này từ lâu, nàng đến đây cũng vì biết nó đang giữ đất Tái Tức.

Nàng không hấp tấp vô thành Tỉ Quy ngay mà ghé qua biên giới Ngô Châu trước. Nữ tử thay xiêm y, cài trâm do Hách Liên U Ngân chế tác để cải trang thành một cô gái bình thường, sau đấy trà trộn vào trấn Thanh Thủy.

Cứ năm năm một lần, hồ yêu thành chủ sẽ kết hôn với trinh nữ xinh đẹp trẻ trung của loài người.

Năm nay hồ yêu thành chủ lại muốn cưới vợ, bọn họ phải dâng hiến ít nhất năm thiếu nữ thì mới tránh chọc giận nó.

Người phàm trong trấn sứt đầu mẻ trán, bọn họ làm đủ mọi cách mà chỉ tìm được bốn cô gái đúng độ tuổi. Đúng lúc bọn họ đang rầu rĩ thì Sở Nhược Đình xuất hiện.

Trấn Thanh Thủy hoang vắng đổ nát, trên đường thi thoảng có vài ông già chứ chả thấy bóng dáng phụ nữ đâu.

Gió lạnh thổi bay tiền giấy ố vàng trên đất, khung cảnh vừa tiêu điều vừa thê lương.

Sở Nhược Đình đeo tay nải rách mướp và đi vòng vòng trong trấn như đang lạc đường. Nàng dừng ven đường để hỏi một ông lão với cái lưng còng cả xuống, “Cụ ơi, cụ biết nhà Đại Anh ở đâu không?”

Mắt ông lão lóe sáng, ông ta vội đáp, “Biết, ta dẫn cháu đi.”

Sở Nhược Đình tươi cười, “Đa tạ.” Nàng ngoan ngoãn theo sau ông lão, vô tư kể, “Cháu đến từ Bắc Lộc, Đại Anh là biểu cô của cháu. Năm ngoái mấy thế gia tu chân chiếm hết linh thực quê cháu đó. Ôi, cháu không còn chỗ để đi nên mới tới trấn Thanh Thủy cậy nhờ biểu cô.”

“Ồ.” Ông lão ngó nàng từ khóe mắt, tuy nàng dùng vải vóc trâm cài rẻ tiền nhưng lại có thân hình thướt tha cùng nhan sắc đẹp tuyệt.

Ông lão mừng khấp khởi, “Tiểu cô nương xinh đẹp nhường này thì đã đính hôn chưa?”

Sở Nhược Đình thẹn thùng cúi đầu, “Nhà cháu nghèo nên chưa làm mai.”

Ông lão thở phào nhẹ nhõm, hồ yêu thành chủ chỉ ham trinh nữ.

Ông ta vừa đưa Sở Nhược Đình tới con hẻm nhỏ là lộ mặt chuột ngay. Lão già huýt sáo, vài gã đàn ông cường tráng lập tức chặn hai đầu hẻm và hung hăng nhào đến Sở Nhược Đình.

“Các ngươi là ai? Các ngươi muốn làm gì?” Sở Nhược Đình trưng ra bộ mặt hoảng sợ song tay nàng rất hợp tác khi bị dây thừng trói.

Đám người tống nàng lên xe bò, xe đi vòng vèo một lúc thì đến miếu thần trên núi. Bọn họ quát tháo rồi xô nàng vào trong. Sở Nhược Đình nhìn kỹ mới thấy trong miếu có sẵn bốn thiếu nữ bị trói. Hai người thắt bím khóc sưng mắt, hai người mặc đồ đẹp lại bình tĩnh chứ chẳng hề hoảng sợ.

Lão già đẩy nàng vô góc, ông ta cười dữ tợn, “Quá tốt! Năm đứa này đều là trinh nữ, thành chủ nhất định sẽ vừa lòng!” Ông ta dặn dò bà lão tóc bạc trắng đang đứng trong miếu Sơn Thần, “Cho tụi nó ăn mặc sạch sẽ, sáng mai thành chủ sẽ phái người đến rước.”

Sau khi bà lão tóc bạc tuân lệnh, đám đàn ông rời miếu Sơn Thần và canh gác xung quanh.

Bà lão chả sợ các nàng chạy trốn, bà ta vô hậu viện để chuẩn bị.

Sở Nhược Đình ngồi co rúm dưới bàn thờ. Nàng đang nghĩ bước tiếp theo thì cô gái ngồi cạnh dịu dàng an ủi, “Cô nương đừng sợ.”

Nàng ngước mắt, đấy là một trong hai thiếu nữ ăn mặc đẹp.

Gương mặt nữ tử nhu mì, giọng nói cũng nhẹ nhàng, “Ta tên Lâm Tích Dung, cô nương tên gì?”

Sở Nhược Đình lắp bắp trả lời.

Lâm Tích Dung chưa kịp nói tiếp, thiếu nữ lùn với búi tóc tròn cạnh nàng ấy đã cao giọng nhận xét, “Lá gan Sở cô nương lớn đấy! Bị bắt vào chỗ này mà chả khóc tiếng nào.” Thiếu nữ trợn mắt nhìn hai người thắt bím, “Hai người kia khóc một ngày một đêm, lỗ tai bà đây sắp điếc rồi.”

“Dật Phù!” Lâm Tích Dung bất mãn lắc đầu. “Các nàng còn nhỏ, sợ hãi là bình thường.”

Lâm Dật Phù bĩu môi, đôi mắt lộ vẻ khinh thường, “Ta thấy tốt nhất cứ ra ngoài chém ngã đám đàn ông kia. Sau đó xông vô thành Tỉ Quy rồi lột da hồ yêu!”

Lâm Tích Dung thở dài, nàng ấy đưa mắt ra hiệu nhằm nhắc nhở những người khác còn ở đây, “Nói năng cẩn thận, hành động cẩn thận.”

Sở Nhược Đình giả bộ kinh hoàng nhưng nội tâm nàng ngầm suy tính.

Ban nãy trong lúc trò chuyện, hai người kia vô tình để lộ một sợi linh khí. Nàng đoán tu vi họ nằm trong khoảng Nguyên Anh sơ kỳ với trung kỳ. Xiêm y hai người mặc chứng tỏ họ không va chạm nhiều, rõ ràng đây là đệ tử được dạy dỗ chu đáo trong các tông môn lớn của thế gia.

Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn cướp đất Tái Tức?

Sở Nhược Đình ngủ nguyên đêm, hai cô gái thắt bím khóc nguyên đêm.

Trời chưa sáng thì bà lão tóc bạc đã đưa khăn voan đỏ đến và trùm lên đầu năm người.

Tấm vải đỏ này chẳng thể cản trở tầm nhìn của tu sĩ.

Đám đàn ông áp giải bọn họ ra khỏi miếu Sơn Thần. Ở đằng trước, lão già vừa tung tiền giấy vừa hùng hồn cầu nguyện. Đoàn người vượt qua con đường vắng vẻ và đứng dàn hai bên cổng trấn.

Chân trời dần sáng, tiếng kèn trống chậm rãi vang lên giữa làn sương sớm lượn lờ.

Một bầy yêu quái mang mặt hồ thân người nhe răng nanh, cặp mắt đỏ sậm của chúng có đồng tử như đường kẻ. Chúng khiêng năm kiệu hoa, nhảy điệu múa quái dị lúc đi lắc lư tới bên ngoài trấn.

“Mau lên!” Lão già ra lệnh, “Đưa tụi nó vào kiệu hoa!”

Đám đàn ông nhét Sở Nhược Đình vô một kiệu hoa. Chẳng mấy chốc, các tiểu hồ yêu nâng kiệu hoa đi rồi lục tục tiến vào khu rừng rậm rạp.

Tiếng kèn hòa lẫn tiếng con gái khóc tạo nên âm thanh thảm thiết giống ác quỷ. Âm thanh ấy vang vọng tận mây xanh trong buổi sáng yên tĩnh này.

Sở Nhược Đình ngồi im trong kiệu.

Nàng dự định tiếp cận hồ yêu thành chủ để bất ngờ ném pháp khí bùa chú vô mặt nó. Dĩ nhiên đánh thắng thì tốt, đánh thua thì cướp đất Tái Tức rồi chuồn thôi.

Kiệu hoa di chuyển tới đêm khuya mà chưa ra khỏi rừng.

Sở Nhược Đình thấy lạ lạ, nàng tính dùng thần thức kiểm tra thì một giọng nữ lanh lảnh cất lên phía sau, “Hồ yêu! Chịu chết đi!”

Lâm Dật Phù giật khăn voan rồi lấy ra một thanh trường kiếm đỏ rực. Thiếu nữ bổ kiệu hoa và càn quét hồ yêu bốn phía. Cùng lúc đó, Lâm Tích Dung đặt ngang đàn Tiêu Vĩ trên đầu gối, mười ngón tay thuần thục gảy lên khúc nhạc.

Tu vi của bầy tiểu hồ yêu không cao, toàn là Kim Đan đại viên mãn. Song yêu quái có da dày máu nhiều, chúng đã đông mà còn đoàn kết nữa. Lâm Dật Phù và Lâm Tích Dung nhanh chóng rơi vào thế yếu.

Hai bên đánh lộn bất phân thắng bại. Sở Nhược Đình thả hai thiếu nữ thắt bím cứ khóc liên hồi rồi trốn sau một cây hòe.

Nàng âm thầm quan sát, trong lòng oán trách hai người kia phá hỏng kế hoạch của nàng. Sở Nhược Đình thầm nhủ mình sẽ trợ giúp nếu họ đánh không lại.

Theo lý thuyết, với tu vi Nguyên Anh thì hai người sẽ dễ dàng xử lý các tiểu hồ yêu. Song chiêu thức ngờ nghệch thế kia nên chắc kinh nghiệm giang hồ khá thấp. Tiểu hồ yêu đột ngột tru về phía mặt trăng, bọn chúng dựng thẳng đuôi và tạo một trận pháp ma quái. Tiếng kêu thê thảm của chúng càng lúc càng to, nó xuyên qua rừng cây để khuếch tán khắp nơi.

Lâm Tích Dung sững sờ bật thốt, “A.” Nàng ấy gảy đứt một dây đàn, sợi dây cắt ngón trỏ làm máu chảy ồ ạt.

“Dật Phù, nguy rồi–”

Một con hỏa hồ ba đuôi với tu vi Nguyên Anh bất chợt phóng ra từ rừng sâu. Hỏa hồ mang khuôn mặt người trung niên trông rất hiểm độc, nó nhe răng trợn mắt và phun lửa về phía hai người.

Ngọn lửa bốc lên cao, thiêu đốt cái cây khô gần đó.

Lửa khiến cây gãy ngang rồi đổ ầm xuống đất, cành lá cũng cháy lách tách; phân nửa bóng đêm được chiếu sáng rực.

Tiếng kêu của bầy tiểu hồ ly có tác dụng mê hoặc tâm trí con người. Lâm Dật Phù cắn răng, nàng ấy muốn thọc kiếm nhưng cố mãi mà chẳng nhấc tay nổi. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt khi thiếu nữ lạnh lùng mắng, “Hôm nay bà đây có chết cũng sẽ kéo bầy chó hoang các ngươi chết cùng!”

Con hỏa hồ nổi cơn thịnh nộ vì bị chửi là chó hoang, khuôn mặt nó vặn vẹo, “Đám tu sĩ loài người…chán sống rồi!”

Ba cái đuôi dựng thẳng, ánh sáng xanh nở bừng quanh người nó.

Vèo!

Lâm Tích Dung tung một đống bùa sấm chớp mưa bão để ngăn cản đòn tấn công của hỏa hồ. Nàng ấy loáng thoáng thấy Sở Nhược Đình sau cây hòe bèn vội thét, “Sao Sở cô nương còn ở đây? Chạy mau!”

Sở Nhược Đình chả do dự nữa, ánh mắt nàng sắc như dao. Nữ tử đang định xuất chiêu thì nghe tiếng mũi tên xé gió phát ra từ khu rừng.

Mũi tên rít tựa sói tru, nó tiêu diệt yêu ma quỷ quái.

Một mũi, hai mũi, ba mũi.

Phập–

Các mũi tên ngập tràn sức mạnh đến cùng tiếng rít dồn dập, chúng cắm phập vô cơ thể hồ yêu.

Con hỏa hồ ba đuôi với tu vi Nguyên Anh cũng chẳng thể may mắn trốn thoát.

Mũi tên cắm sâu vào giữa trán nó, những chiếc đuôi nhọn rung rung.

Trong nháy mắt, xác hồ yêu nằm đầy đất.

Lâm Tích Dung đỡ Lâm Dật Phù dậy, nàng ấy nhìn rừng cây tăm tối bao quanh, “Xin hỏi vị tiền bối nào ra tay tương trợ vậy?”

Nàng ấy vừa dứt lời, tán cây phía tây kêu xào xạc. Một người đàn ông săn chắc mặc đồ đen nhảy mạnh từ trên cây xuống. Hắn khoác trên vai cây cung đồng quấn dây leo, đầu đội đấu lạp[1] bằng tre, miếng vải đen che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Ngọn lửa hừng hực cháy soi sáng đôi mắt lạnh băng.

Nam tử cứ như không nghe thấy Lâm Tích Dung, hắn chả ngó ngàng gì bọn họ khi lần lượt rút mũi tên khỏi người hồ yêu. Hắn nhanh nhẹn ném chúng vào bao đựng trên lưng và xoay người rời đi.

Giới tu chân có quá nhiều kẻ dị hợm, Lâm Tích Dung lắc đầu thở dài.

Nàng ấy đến bên Sở Nhược Đình, ôn hòa hỏi, “Sở cô nương không sao chứ?”

Sở Nhược Đình đang bận nghĩ tu vi của nam tu bắn tên tương đương mình, chẳng biết nàng mà ra tay thì tốc độ giết hồ yêu có ngang ngửa không.

Lâm Tích Dung thấy Sở Nhược Đình bần thần nên tưởng nàng sợ, thiếu nữ trấn an, “Sở cô nương đừng sợ. Nhà cô nương ở đâu, ta với Dật Phù sẽ giúp cô nương về nhà.”

Sở Nhược Đình nhìn Lâm Tích Dung, ánh mắt nàng phập phồng lo sợ lúc ấp úng đáp, “Ta không có nhà.”

Giọng nàng tựa chim oanh, nam tu đang lau mũi tên chợt dừng bước rồi xoay người lại.

Ánh mắt hai người giao nhau qua tấm màn lửa bốc lên dữ dội từ thân cây khô.

Sở Nhược Đình ngờ ngợ nghĩ hình như mình từng thấy đôi mắt đen kịt này ở đâu đấy…

Ngay sau đó, nam tu đến trước nàng và kéo xuống miếng vải đen, phơi bày gương mặt quen thuộc mà nàng đã lâu không gặp.

Nửa bên mặt hắn chìm dưới bóng đấu lạp, nửa còn lại là gương mặt khôi ngô trẻ con cùng vết sẹo rõ nét hình chữ “thập”. Đồng tử màu đen của hắn giống hệt vực sâu không đáy, ánh lửa cam ấm áp nhảy nhót trong đó. Hắn chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt thay đổi thất thường.

Sở Nhược Đình khiếp sợ cùng cực.

Tạ Tố Tinh!

Sao nàng lại chạm trán Tạ Tố Tinh ở đây?

Hầu kết Tạ Tố Tinh lặng lẽ giật giật, hắn khàn khàn cất tiếng, “…Là ngươi à? Sở Nhược Đình?”

Sở Nhược Đình nghĩ tới nghĩ lui rồi quyết định làm cái mặt ngây thơ lẫn hoài nghi. Nàng hoảng hốt núp sau Lâm Tích Dung, “Ngươi là ai?”
Chú thích

[1] Loại mũ rộng vành, và hay được gắn thêm miếng vải thế này: