Dục Tiên Đồ

Chương 70: Đầu độc



Sở Nhược Đình có cây trâm giúp che giấu tu vi nên chả sợ bị Tạ Tố Tinh phát giác.

Đâm lao phải theo lao, nàng sẽ giả ngu đến cùng.

“…Ngươi nhận nhầm người à?”

Tạ Tố Tinh ngẩn ngơ nhìn nàng thật lâu, hắn bất chợt túm cổ tay trắng muốt của nàng.

Sở Nhược Đình sợ hãi cùng cực, nàng giãy giụa khỏi bàn tay y hệt xiềng xích kia, “Buông ra! Ta không quen ngươi!”

“Gã dê xồm nào đây, mau buông người ta ra!” Lâm Dật Phù chen ngang, nàng ấy kéo Sở Nhược Đình khỏi vòng tay Tạ Tố Tinh rồi đẩy thiếu nữ ra sau mình.

Lâm Tích Dung vừa ôm đàn Tiêu Vĩ, vừa chắn trước Sở Nhược Đình. Nàng ấy nghiêm nghị nói, “Tiền bối đã ra tay giết hồ yêu thì chắc chắn là tu sĩ chính nghĩa. Nam nữ thụ thụ bất thân, xin hãy giữ tự trọng.”

Sở Nhược Đình co rúm người nhưng thâm tâm lại cảm kích hai cô gái Lâm thị.

Sắc mặt Tạ Tố Tinh âm u.

Hắn im lặng dùng uy lực trói buộc Lâm Dật Phù lẫn Lâm Tích Dung, sau đấy nhanh chóng ôm Sở Nhược Đình đi.

Lâm Dật Phù nhìn bóng lưng dần xa của Tạ Tố Tinh mà giận dữ chửi rủa, “Mẹ kiếp! Bà đây tưởng hắn là người tốt, ai dè cá mè một lứa với hồ yêu thành chủ! Thấy Sở cô nương xinh đẹp liền cướp đoạt con người ta!”

Lâm Dật Phù ghét cái ác như kẻ thù, không thì nàng ấy đâu rủ rê nhị tỷ tới đại náo thành Tỉ Quy.

“Làm sao bây giờ?”

Lâm Tích Dung thiện lương bẩm sinh nên chẳng nỡ bỏ mặc Sở Nhược Đình. Hai tỷ muội thương lượng trong chốc lát rồi quyết định nghĩ cách giải cứu.

Oo———oOo———oΟ

Sở Nhược Đình bị Tạ Tố Tinh bắt đi giữa tiếng gió gào thét, nàng không biết hai tỷ muội đang vắt óc nghĩ cách cứu mình.

Thiếu niên ôm nàng trong lòng, nữ tử ngửi thấy hương cỏ cây thoang thoảng trên người hắn. Nàng ghét bỏ hắn nhưng đồng thời bần thần nhớ về mười năm trước.

Mười năm chỉ dài như cái búng tay với tu sĩ.

Mấy năm nay ở Vô Niệm Cung, nhờ Kinh Mạch bầu bạn mà nàng từng bước thoát khỏi nỗi đau xưa. Nàng cố tình tránh né những việc hay người liên quan tới quá khứ mình, chả hề hỏi thăm bất kỳ tin tức gì về bọn họ. Song tại khoảnh khắc này, Tạ Tố Tinh xuất hiện làm đống ký ức khó chịu ùn ùn kéo tới.

Lợi dụng lúc hắn mất cảnh giác, ánh mắt Sở Nhược Đình tối sầm và nàng âm thầm vận chuyển pháp lực đến bàn tay phải…

“Sở Nhược Đình, ngươi sao thế?” Tạ Tố Tinh bỗng mở miệng.

Sở Nhược Đình chột dạ rút tay về, “Gì…gì cơ?”

Sau khi rời xa thành Tỉ Quy và dừng bên cái hồ nhỏ, Tạ Tố Tinh thả Sở Nhược Đình xuống.

Cô gái sợ hãi nhảy giật lùi mấy bước giống con thỏ, “Ngươi là ai? Tại sao bắt cóc ta?”

Nắng sớm mờ ảo chiếu xuống mặt hồ được nhuộm trắng xóa bởi sương mù. Mấy con chim sẻ đậu trên khóm cỏ lau đong đưa và kêu chiêm chiếp liên hồi. Tạ Tố Tinh cởi đấu lạp, hắn nhìn về phía nàng, “Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi.”

Sở Nhược Đình chăm chú quan sát hắn qua lớp cỏ cao ngang eo ven hồ. Hắn lớn hơn xưa với chiều cao tăng thêm cả khúc, bộ trang phục đen tặng cho hắn dáng vẻ eo gầy chân dài. Thiếu niên buộc đuôi ngựa cao, tóc hắn lấm tấm sương sớm. Thời gian không xóa nhòa nét ngây ngô trên mặt Tạ Tố Tinh, hắn vẫn tuấn tú một cách trẻ con như ngày nào. Tuy nhiên mặt hắn có thêm vết sẹo nên trông hắn chẳng ngạo mạn giống trước kia.

Sẹo từ đâu ra?

Hay Tạ Tố Tinh đánh lộn rồi bị đối thủ dùng xương Ninh Lang Ngư cắt mặt?

Sở Nhược Đình không khỏi thầm chửi “đáng đời”.

Tạ Tố Tinh gạt đống cỏ và tới trước mặt Sở Nhược Đình, hắn cầm tay nàng để bắt mạch. Sở Nhược Đình giả bộ vùng vẫy, nàng lắp bắp, “Công tử đừng động chân động tay.”

Tạ Tố Tinh cứ như bị điếc, hắn khám giây lát rồi khiếp sợ ngước nhìn, “Sao ngươi lại biến thành người phàm? Tu vi của ngươi đâu? Kim đan nữa?” Lúc hai người tách ra, Sở Nhược Đình mới kết đan xong. Hắn lẩm bẩm suy đoán, “Chẳng lẽ tại Ám Chướng Thuật của Lâm Lộc Vũ?”

Ám Chướng Thuật ăn mòn kim đan của Sở Nhược Đình, nàng may mắn thoát chết nhưng mất trí nhớ và trở thành người phàm không thể tu luyện?

Tạ Tố Tinh càng nghĩ càng thấy hợp lý. Hắn để một sợi thần thức chui vào cơ thể Sở Nhược Đình, nhằm kiểm tra mọi ngóc ngách trong người nàng. Quả nhiên, hắn phát hiện khối âm khí đen đặc tại xương sườn nữ tử.

Sở Nhược Đình thầm nghĩ nguy to, nàng giấu tay sau lưng rồi cắn môi bảo, “Công tử à, nam nữ thụ thụ bất thân…”

Tạ Tố Tinh nhíu mày, hắn ngắt lời nàng, “Chúng ta còn gì để thụ thụ bất thân nữa.”

Sở Nhược Đình nghẹn họng.

Đầu nàng nhẩm tính mình có bao nhiêu phần thắng nếu đánh với Tạ Tố Tinh, ngoài mặt lại tỏ vẻ âu sầu, “Rốt cuộc công tử muốn gì?”

Tạ Tố Tinh nhìn nàng không chớp mắt, hắn nghiêm túc nói, “Sở Nhược Đình, ngươi là tu sĩ chứ không phải người phàm, ngươi chỉ mất trí nhớ thôi.” Chàng trai trịnh trọng cầm tay nàng, “Ta sẽ dạy ngươi tu luyện một lần nữa.”

Sở Nhược Đình: “…”

Nàng không ngờ gặp lại Tạ Tố Tinh sẽ dẫn dắt sự việc đi theo chiều hướng này.

Tạ Tố Tinh dựng túp lều tranh ven hồ, hắn ấn Sở Nhược Đình ngồi xuống ghế rồi búng tay bắn ra đốm lửa để nấu cơm.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng củi lửa cháy tí tách.

Sở Nhược Đình liếc xéo Tạ Tố Tinh, nàng nghi ngờ mục đích nấu cơm của hắn. Đúng lúc ấy, Tạ Tố Tinh bưng bát tới. Hắn đặt bát sứ trên bàn và nhẹ nhàng nói, “Cả ngày không ăn gì nên chắc ngươi đói lả rồi.”

Người phàm không biết tịch cốc, nàng chắc chắn rất mệt khi đói bụng lâu vậy.

Ánh mắt Sở Nhược Đình dừng trên cái bát chứa chất lỏng chả biết gọi là gì, vì nhìn nó nhớp nhúa đen như mực. Đồng tử nàng co lại khi cự tuyệt, “Không, ta không đói!”

Tạ Tố Tinh tưởng nàng sợ, hắn từ tốn trấn an, “Sở Nhược Đình, ngươi yên tâm, ta sẽ không bao giờ hại ngươi.” Chẳng biết nghĩ đến điều gì mà đuôi mắt hơi cong của hắn ửng đỏ, “Ta…ta đã trưởng thành.”

Hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được gặp lại Sở Nhược Đình.

Một Sở Nhược Đình còn sống sờ sờ.

Sau ngày Sở Nhược Đình mất tích, tinh thần hắn suy sụp suốt một thời gian dài. Thế rồi hắn dần dà chôn giấu việc này tận đáy lòng. Về sau lớn lên, hắn ngẫm lại chuyện quá khứ thì thấy đúng y những gì Sở Nhược Đình mắng: ngu xuẩn, ấu trĩ, lỗ mãng, xấu xa, và luôn cho rằng mình đúng.

Lúc hắn chán nản nhất, đường huynh Tạ Kỳ hỏi rằng hắn yêu Sở Nhược Đình à?

Tạ Tố Tinh chần chừ không đáp.

Hắn chẳng biết câu trả lời.

Hắn thích hương thơm trên người Sở Nhược Đình, thích thân thể ấm áp của nàng, thích nhìn nàng hung dữ quát nạt mình. Hắn cũng thương xót mọi nỗi khổ nàng từng gánh chịu, và hối hận tột độ vì những việc hắn đã làm.

Vào giai đoạn càn rỡ ngu ngốc nhất thời niên thiếu, mỗi mình Sở Nhược Đình đủ sức mắng cho hắn tỉnh lại. Nàng tựa vết sẹo trên mặt hắn, là lời nhắc nhở hắn đã ngu xuẩn cỡ nào.

Giây phút Đông Tô Lâm thị tàn sát Tạ thị, hắn khoác lên vai cung Phong Thần của Tạ Kỳ lẫn mối thù đẫm máu. Từ đấy, hắn bắt đầu kiếp sống phiêu bạt rày đây mai đó.

Thời gian mài mòn gai góc trong hắn, thiếu niên dần trưởng thành và chẳng ấu trĩ hay bốc đồng nữa.

Lúc chia ly nàng nói vĩnh viễn không tha thứ.

Nàng chỉ tha thứ khi hai người chẳng quen biết nhau.

Đây là cơ hội bù đắp mà trời cao ban tặng hắn ư? Hắn trùng hợp ghé qua thành Tỉ Quy và bắt gặp nàng bị hồ yêu bao vây. Hơn nữa, nàng thật sự không quen biết hắn.

“Sở Nhược Đình…” Cặp mắt đỏ hoe của Tạ Tố Tinh chứa vô vàn cảm xúc khó hiểu, chúng quay cuồng trong con ngươi đen đặc kia.

Sở Nhược Đình giật mình, “Ngươi sao thế?”

Dường như câu hỏi trên chọc trúng nỗi đau thầm kín của hắn.

Hắn nhào vào lòng Sở Nhược Đình rồi vòng tay ôm chặt eo nàng. Nàng vừa định đẩy hắn thì thiếu niên đã đau buồn nghẹn ngào, “Sở Nhược Đình, ta trắng tay rồi.”

Lâm Tiêu Phong diệt sạch Tạ thị.

Máu người Tạ thị nhuộm đỏ phân nửa đất Đông Tô.

Tạ Tố Tinh điên cuồng tu luyện mới nâng tu vi lên Xuất Khiếu, hắn cũng coi như là cao thủ một phương. Song Đông Tô Lâm thị sở hữu quyền thế ngập trời, hắn chả là cái thá gì. Vậy thì sao chứ? Hắn càng thèm khát chặt đầu Lâm Tiêu Phong để cúng tế mấy chục vong hồn chết oan uổng, chết thảm thiết của Tạ thị.

Sở Nhược Đình sửng sốt.

Nàng không biết Tạ Tố Tinh trải qua những gì suốt mấy năm nay.

Hiện tại nàng giả làm người phàm, dù tò mò thì cũng chẳng tiện hỏi han.

Hai người đều trầm mặc.

Hồi lâu sau, Tạ Tố Tinh bình tĩnh lại và dứt mình ra khỏi nỗi đau dữ dội.

Hắn đứng thẳng dậy như nãy giờ chả có gì phát sinh, sau đó ngoái đầu nhìn cái hồ bên ngoài, “Không nói mấy chuyện này nữa, ngươi mau ăn đi.”

Sở Nhược Đình nhìn chất lỏng đen đáng ngờ, “Ta không đói.”

Tạ Tố Tinh đưa bát tới trước mặt Sở Nhược Đình, giọng hắn vô cùng cứng rắn, “Đây là cháo linh mễ, nó sẽ giúp ngươi xây dựng nền móng để dẫn khí vào cơ thể.”

Ánh mắt sáng rực của hắn đẩy Sở Nhược Đình vô thế bí.

Nàng nhanh trí gạt bát sang một bên rồi thì thầm, “Ta muốn ăn cá hoặc linh quả, không muốn ăn cháo.”

Tạ Tố Tinh cau mày, “Sao ngươi kén ăn thế?”

“Không được ư?” Nàng ngẩng đầu, bên dưới hàng mi mỏng manh là cặp mắt trong veo tựa dòng suối.

Tạ Tố Tinh lập tức mềm lòng.

Khó khăn lắm hắn mới gặp lại nàng. Ám Chướng Thuật hại nàng thành người phàm, ăn mặc thế kia thì chắc nàng cũng sống vất vả bao năm qua.

Nghĩ đến đây, Tạ Tố Tinh thở dài, “Vậy ngươi chờ ở đây, ta đi bắt cá với hái quả cho ngươi.”

Sở Nhược Đình ngoan ngoãn đồng ý.

Tạ Tố Tinh dựng kết giới bên ngoài rồi vác cung đi.

Sở Nhược Đình xác định hắn đã đi khuất mới xé kết giới và chạy như bay. Nàng chả muốn dính líu tới Tạ Tố Tinh, niềm vui nỗi buồn của hắn không liên quan đến nàng. Thiếu nữ chưa thọc hắn mấy nhát là nhân từ lắm rồi.

Sở Nhược Đình chạy một mạch đến khu rừng quanh thành Tỉ Quy, nàng số đỏ nên mau chóng gặp được hai con tiểu hồ yêu.

“Đây là đâu? Ta lạc đường rồi sao?” Sở Nhược Đình giả bộ vấp rễ cây, nàng muốn ngã để tạo tiếng động.

Hai hồ yêu thấy nàng là một cô gái loài người thì vui mừng khôn xiết.

Đêm qua thành chủ không cưới được vợ nên đang nổi trận lôi đình trong thành. Hai con yêu quái bắt Sở Nhược Đình, trùm khăn voan đỏ lên đầu nàng, rồi tiến về thành Tỉ Quy.

Sở Nhược Đình vừa giả vờ khóc thút thít, vừa ngầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy quá trình hơi trục trặc nhưng chỉ cần thuận lợi tiếp cận hồ yêu thành chủ là kế hoạch của nàng chưa đến nỗi thất bại.

Ai dè đi chưa đầy hai dặm thì Tạ Tố Tinh chậm rãi bước ra từ đằng trước.

Hắn bạnh cằm, gương mặt đẹp u ám đáng sợ. Hắn chẳng nói chẳng rằng mà giương cung tạo thành hình trăng tròn, tay phải hắn lấy hai mũi tên. Tiếng vèo vèo xé gió vang lên và hai tiểu hồ yêu với Kim Đan sơ kỳ bị đóng đinh trên thân cây.

Sở Nhược Đình: “…”

Tạ Tố Tinh lại gần thiếu nữ rồi giật khăn voan khỏi đầu nàng, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Ta đã dặn ngươi chờ trong phòng mà?”

Sở Nhược Đình chỉ xác hai con hồ yêu, “Công tử đi lâu quá làm ta sợ, ta ra ngoài xem công tử về chưa…” Nàng giơ tay che mặt với nước mắt rưng rưng. “Ai ngờ hai con yêu quái đột nhiên xông đến bắt cóc ta!”

Hàng lông mày của Tạ Tố Tinh giãn ra khi nghe nàng giải thích.

Hắn ôm chầm lấy Sở Nhược Đình, khàn khàn nói, “Sở Nhược Đình, mai mốt đừng chạy lung tung nữa.”

Hắn sẽ lo lắng.

Tạ Tố Tinh dắt Sở Nhược Đình về túp lều tranh ven hồ.

Bếp lửa được hắn nhóm chóng vánh chưa tắt, khói bốc ngập căn phòng.

Sở Nhược Đình trừng mắt nhìn Tạ Tố Tinh bưng mâm đến, nàng thấy có điềm chẳng lành.

Bên trên cái mâm sứ bóng loáng là “đống tương nhão nhoét” xanh xanh tím tím. Sở Nhược Đình dùng đũa gắp thứ gì đó rắn rắn nhớp nhớp, mặt nàng trắng bệch và cả giọng nói cũng thay đổi, “Đây là gì?”

Tạ Tố Tinh ngồi chống cằm cạnh nàng, mái tóc đuôi ngựa rủ trên ngực hắn, “Chẳng phải ngươi bảo muốn ăn cá với linh quả sao? Mau ăn lúc còn nóng.”

“Ngươi…trộn hai món lại với nhau?”

“Ta xào chúng.”

Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, Sở Nhược Đình sợ bị phát hiện sơ hở nên cố kìm cơn buồn nôn để nếm thử.

Hương vị quái đản lan tràn khắp lưỡi, nàng chả nhịn nổi bèn oặt đầu sang một bên, “Oẹ–”

Tạ Tố Tinh hoảng hốt rót nước cho nàng, hắn vỗ vỗ lưng cô gái, “Không sao chứ?”

Sở Nhược Đình súc miệng liên tục, lửa giận bừng bừng trong lòng nàng: Tạ Tố Tinh, ngươi giỏi thật! Dám đầu độc ta bằng đồ ăn!