Đừng Bỏ Anh

Chương 49



#49

Gương mặt hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết. Hắn nhếch mép, quả nhiên cứu người lại bị kẻ thù của người đó tìm cách hại chết.

Người đàn ông đồ đen nói tiếp:

- Tên tài xế đó đang bị tạm giam chờ ngày ra tòa, chúng tôi vào tra hỏi, chỉ cần vài phút dọa ông ta đã khai ra hết. Kẻ chủ mưu là tên đối thủ của boss - Nguyễn Nam, hiệu là Nam Dỗ, chính là người hôm trước mưu sát boss, vì cậu đã cứu boss nên hắn đã tức dẫn, tìm cách thủ tiêu, tên tài xế kia trước vụ tai nạn đã bị truy cứu trách nhiệm hình sự vì tội buôn bán ma túy trái phép, Nam Dỗ liền dọa hắn, ép hắn phải thực hiện theo kế hoạch của bọn chúng nếu không sẽ tống hắn vào tù, nếu làm theo thì Nam Dỗ sẽ cho hắn cao chạy xa bay với số tiền Nam dỗ cho, tên tài xế đó cũng dễ lừa, vừa nghe vậy đã mắc bẫy ngay, từ hôm cứu boss, tụi nó đã để mắt đến cậu, chỉ cần có thời cơ, sẽ lập tức hành động. Tôi nghĩ, chưa hại được cậu, hắn sẽ lấn sang gia đình, người thân cậu. Boss đang đợi cậu đồng ý gia nhập băng đảng, như vậy cậu và gia đình cậu sẽ được bảo vệ.

Tên Nam Dỗ kia để mắt hắn từ lâu, chắc cũng sẽ biết đến cô, dù hắn không muốn dính dáng đến xã hội đen, nhưng sự an nguy của cô tại hắn mà bị đe dọa, hắn buộc đồng ý:

- Bảo với boss các anh, tôi đồng ý, hãy điều người bí mật bảo vệ cho những người thân của tôi.

- Được, dù là ở bệnh viện bọn chúng không dám hành động, nhưng không thể lơ là, tôi sẽ lập tức báo với boss.

Người mặc đồ đen dứt lời, họ liền rồng rồng rắn rắn ra về.

E là từ bây giờ trở đi, cuộc sống của hắn chẳng còn bình yên nữa rồi. Đâm lao thì phải theo lao, hắn chấp nhận.

***

Cả buổi chiều, hắn tìm đến game để giết thời gian, học nhiều làm gì cho đầu to mắt chố:> Hắn không muốn ngồi không rồi lại nhớ cô mà ngứa ngáy chân tay. Phải thừa nhận một điều là hắn chơi game không giỏi cho lắm, nói thẳng ra là chơi ngu. Chơi hai ván mà bị thành viên trong team chửi lia lịa vì cả team phải gánh hắn. Hắn không chịu được áp lực và sự ngượng ngịu khi chơi ngu mà bị chửi nên liền thoát game, mà nếu hắn không thoát, chắc chắn sẽ bị cả team đuổi, kick ra.

Sau tất cả, hắn chọn chơi pikachu. Chơi được vài lever, hắn lại thấy mỏi mắt, vứt điện thoại xuống, hắn lẩm bẩm:

- Thiên Nhi à, sao ngắm em mãi không chán, không thấy mỏi mắt mà chơi game lại thấy nhỉ. Anh muốn gặp em. Anh phải gặp em, anh muốn em cô bác sĩ kia làm gì em rồi.

Đàn em của boss hắn đã đến, hắn.chỉ cần gọi một cuộc là họ sẽ nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn.

- Đẩy tôi đến cửa phòng ***, tôi muốn xem tình hình ở đó.

Hai người đồ đen, mỗi người một đầu đẩy chiếc giường của hắn đi. Hắn nằm trước cửa phòng Thiên Nhi, dùng tay nhẹ nhàng mở hé cửa ra. Hắn trợn tròn mắt, đồng tử mở to, máu nóng dồn đến não. Hắn nhìn thấy cái gì thế này?

Trước mắt hắn, cô bác sĩ Nghi đó đang đặt một tay lên vai Thiên Nhi, đầu nghiêng sang một bên, chỗ của hắn nhìn sẽ chẳng khác nào Nghi đang hôn Thiên Nhi. Hai bàn tay hắn nắm chặt thành nắm đấm. Vừa nhìn chỉ vài ba giây, Nghi đã thôi. Thu vào mắt hắn là đôi mắt đỏ hoe của Thiên Nhi. Chết tiệt! Cô ta làm cho Thiên Nhi của hắn sợ? Đáng nhẽ ra hắn không nên bị cô ta thuyết phục rồi khóc lóc van xin, nhục nhã.

- Nếu muốn gặp thì cứ vào mà gặp, đừng có rình mò như thế, lũ chuột.

Đó là giọng của Nghi, Nghi đã thấy hai con mắt đầy lửa của Thiên Vương quá cánh cửa bị hé.

- Mở cửa, đẩy tôi vào.

Hai người mặc đồ đen đó từ đầu đến cuối thần sắc lạnh nhạt liền mở cửa và đẩy hắn vào. Tự nhiên lại bị tai nạn nằm như người thực vật, đúng là đen đủi! Hắn không giấu được cơn tức giận, giọng nói mang đầy tia lửa tưởng chừng có thể thiêu cháy đối phương:

- Chị vừa làm gì Thiên Nhi?

Nghi nhàm chán mở miệng:

- Cậu bị thương ở não, ở mắt không mà không nhìn thấy tôi làm gì Nhi?

Nghi không biết chuyện hắn nhìn thấy cô 'hôn' Thiên Nhi, nhưng tỏ thái độ vô lí với cô như vậy cô rất ghét. Cô đã nói không được làm phiền cô khi cô đang điều trị cho bệnh nhân, vậy mà hắn còn cố tình.

Tay hắn nổi gân xanh, hắn dùng rất nhiều lực, hắn rất tức giận. Nhưng hắn vẫn im lặng, hắn biết tính hắn rất cục, vì cái tính này mà bao nhiêu người bị liên lụy rồi, hắn không muốn như vậy nữa. Coi như hắn mù, chưa thấy chuyện vừa rồi.

Nghi mặc kệ hắn, quay ra nhìn Thiên Nhi:

- Cậu còn đau không? Sao tự nhiên trong phòng lại có muỗi cơ chứ, bay vào mắt cậu.

Thiên Nhi chẳng chú ý gì đến Nghi, một mình chìm trong thế giới riêng. Thế giới mà những người bình thường không thể nhìn thấy, không thể thấu hiểu được, ngay cả Nghi cũng vậy, Nghi cũng không thể hiểu hết suy nghĩ của Thiên Nhi bây giờ.

Tối, trước khi ra về Nghi gặp mẹ hắn. Cô bảo tối nay cứ tiếp tục truyền dinh dưỡng cho Thiên Nhi đã, hiện tại cô vẫn chưa ăn được.

Hắn nằm cạnh cô, nhìn cô đang nhắm mắt ngủ yên bình, từng giọt nước truyền được đưa vào người cô, mu bàn tay cô đầy vết kim cắm vào, nhìn thấy mà khiếp sợ. Nhịp thở đều đều của cô khiến hắn thấy an tâm hơn.

Miệng hắn khô khốc, hắn rất nhớ vị môi của cô, đã bao lâu rồi hắn chưa được hôn cô, chưa được nếm lại vị ngọt tựa như mật. Trong suy nghĩ của hắn đang xảy ra một cuộc nội chiến. Hôn hay không hôn? Nếu hôn nhẹ một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ? Không kìm chế nổi ham muốn trong lòng, hắn nhướn cổ, đưa môi mình chạm vào đôi môi đang có chút sắc của cô.

Vốn cũng chỉ định chạm nhẹ, rồi dứt ra ngay, nhưng chết tiệt! Hắn không khống chế nổi bản thân, bắt đầu há miệng ra mút. Ban đầu là mơn man nhẹ nhàng, càng về sau, hắn càng mạnh bạo, dường như nụ hôn nhẹ nhàng như first kiss ban đầu đã không còn, đây không phải hôn, hắn như muốn ăn tươi nuốt sống môi cô. Cái vị này, hắn đã rất nhớ. Lưỡi không yên phận mà đưa ra ngoài liếm láp đôi môi anh đào kia, hắn mút mạnh đến nỗi làm cô tỉnh giấc mà không hề để ý, tay siết chặt cô vào lòng. Hắn cạy bờ môi cô ra, luồn cái lưỡi vào trong khoang miệng, mật ngọt bao quanh, hắn chìm vào trong cảm giác hạnh phúc, hưởng thụ chẳng hay biết xung quanh.

Nụ hôn đó có lẽ kéo dài hơn 10′, hắn cũng không rõ. Khi hắn rời môi cô, bờ môi khô nứt kia đã sưng lên, rướm máu, còn cô đã tỉnh dạy từ bao giờ, gương mặt mang đầy nỗi tuyệt vọng, sợ hãi, đôi mắt chứa đầy cảm xúc hỗn loạn. Hắn kịp định thần, hắn đã làm gì thế này!

___còn___