Đừng Bỏ Anh

Chương 48



#48

Nghi giúp cô gội đầu, lau người, khi Nghi nhìn thấy những vết thương trên người Thiên Nhi thì không khỏi thương xót. Qua lời kể của Thiên Vương thì nó không nặng đến vậy. Tinh thần của cô bé này bị tổn thương vì cả lí do này. Nghi cố tình chọn cho cô một bộ váy màu hồng, có họa tiết ren, nhìn đúng như một bộ váy công chúa vậy. Đến khoản đồ lót, một bên lông mày của Nghi không khỏi giật giật, nhiều thật, đủ mọi loại. Cô bé này chú trọng đến những thứ này vậy sao?

Khi Thiên Nhi giúp mặc lên. Nghi không khỏi cảm thán mà thốt ra:

– Thật xinh đẹp! Nhi, cậu đúng là thiên thần mà.

Nghi nâng mặt cô lên, đôi mắt cô vẫn vô hình, trong mắt là một khoảng trống lớn. Nhưng mà…..

– Cậu gầy quá, không chịu ăn gì cả, nếu cậu chịu ăn vào, người sẽ đầy đặn hơn, sẽ còn đẹp hơn cả thiên thần.

Cả một ngày trời, Nghi chỉ ở trong phòng “tán gẫu” với Thiên Nhi như hai người bạn bè, dù chỉ có mình Nghi nói. Nghi rất ít bước ra ngoài, cùng lắm chỉ để nghe điện thoại rồi vào rất nhanh, Nghi sợ cô sẽ cảm thấy cô đơn. Nghi muốn Thiên Nhi coi Nghi là một người bạn chứ không phải một người bác sĩ. Để làm được điều đó, Nghi cần thời gian và sự kiên trì. Cô bé này, từ xưa đã chẳng mở lòng với ai cả.

Buổi trưa, bác sĩ có đề nghị thử để cô ăn chút gì đó, nhưng Nghi lắc đầu, Nghi không lạnh không nhạt lên tiếng:

– Tình trạng vẫn chưa khá khẩm lên chút nào, chưa thể cho ăn được. Phải thêm thời gian nữa.

Bác sĩ dinh dưỡng đó liền tỏ vẻ lo lắng:

– Nhưng mà tình trạng thể chất của bệnh nhân hiện rất yếu, nếu cứ chỉ tiêm dinh dưỡng cơ thể sẽ suy kiệt rất nhanh trong vài ngày nữa, lúc đó sẽ rất nguy hiểm. Gia đình bệnh nhân lại muốn bệnh nhân mau khỏe để kịp dịp thi các môn…

Nghi nhíu mày, bố mẹ của cô bé là cái thể loại gì vậy? Nhưng cô không có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư này. Nhiệm vụ của cô chỉ là chữa trị cho Thiên Nhi sớm khỏi như yêu cầu của họ.

– Nhiều nhất là bao nhiêu ngày?

– Dựa vào thể trạng của bệnh nhân hiện nay, cùng lắm chỉ ba ngày nữa. Liệu cô có làm được?

Nghi im lặng. Cô cũng không biết nữa…

***

Chiều tối, đã đến lúc Nghi đi về. Nghi mỉm cười, ngồi đối diện với Thiên Nhi:

– Mình về nha, mai mình lại qua. Chào tạm biệt cậu. Đừng có nhớ mình quá nha ~

Dù Nghi cố tình đi chậm lại để xem phản ứng của cô, nhưng thật đáng buồn, cô vẫn vậy. Dù nghi biết là rất khó, nhưng trong lòng Nghi vẫn mong kì tích sẽ xảy đến với Thiên Nhi. Nhỡ đâu chỉ với hai ngày, Thiên Nhi có dấu hiệu khả quan thì sao. Nhưng không. Cô mệt mỏi ra về.

Đêm….có thể do được hắn nằm bên cạnh ôm nên ngủ một mạch tới sáng mà không mộng mị, cô vẫn phải tiêm thuốc an thần.

Sang ngày điều trị thứ ba, Nghi vẫn chỉ dùng cách nói chuyện để chữa trị cho cô. Đến chiều tối, Nghi vẫn ra về với không chút tiến triển nào của cô. Là do bệnh không bớt, hay là do có sự thay đổi của cô mà Nghi chưa phát hiện ra? Còn hắn thì ngày càng nghi ngờ về năng lực của Nghi, liệu hắn có nên tin tưởng người bác sĩ này nữa không? Thật ra hắn luôn tỏ thái độ với bác sĩ tâm lí của Thiên Nhi cũng không phải là sai, nếu đặt mình vào vị trí của hắn, chắc chẳng ai có thể không nảy sinh nghi ngờ khi người thân, người yêu của mình chẳng có dấu hiệu tốt.

Ngày chữa bệnh thứ tư.

Hôm nay Nghi mang đến một túi đồ với đủ mọi loại hoa quả, toàn là loại ngon, đa số mọi người đều thích, và quan trọng nó chưa rất nhiều dinh dưỡng. Nghi muốn ép lấy nước cho cô uống. Cầm cốc nước hoa quả thơm ngon trên tay, Nghi mỉm cười đi đến phía cô gái đang ngồi trên thảm chơi xếp hình.

Nghi dùng một tay giữ cổ tay Thiên Nhi lại, cái tay liên tục dãy dụa nhưng sức quá yếu nên không thể thoát khỏi đôi tay của một người khỏe mạnh.

– Ngoan nào, tớ có thứ này ngon lắm, cậu uống thử một chút đi.

Bàn tay gầy guộc kia vẫn cố cử động để thoát khỏi tay Nghi, một lúc, tay liền buông thõng khi sức lực đã hết, cứ thế này thì vô tác dụng. Thiên Nhi ngẩng mặt lên, chiếu thẳng đôi mắt lạnh lẽo vào Nghi khiến cô sững người, từ sống lưng truyền đi khắp người một cơn rùng mình. Thật đáng sợ. Sau vài giây, Nghi liền mừng thầm, có phản ứng rồi, cuối cùng cũng có chút tiến triển. Quả nhiên đây chính là ánh mắt mà trước đây cô bé dùng với người ngoài. Lạnh lẽo, tức giận.

Cô ta là ai, mấy ngày nay hình như cứ xuất hiện cạnh mình. Thật phiền phức!

Nghi cố gắng cười thật tươi như kiểu chưa bị cô dọa sợ, mừng rỡ:

– Nhi! Có phải cậu vừa nhìn tớ đúng không? Cậu vừa tức giận đúng không?

– Này, trả lời tớ đi chứ.

Nghi hỏi đi hỏi lại, nhưng người kia lại chẳng để ý gì nữa, tiếp tục lắp ráp những mảnh ghép vào để hoàn thành bộ đồ chơi.

– Haizzzz.

Nghi thở dài, được như vậy là tốt rồi, không nên đòi hỏi nhiều, đôi mắt lúc này tuy lạnh lẽo nhưng đã có hồn rồi. Chỉ cần cố gắng, cô bé sẽ trở lại bình thường.

Nghi để cho Thiên Nhi chơi, còn mình thì đút từng muỗng nước ép vào miệng cô. Điều kì lạ là cô không hề cự tuyệt, nuốt từng muỗng mà Nghi bước vào. Hết nửa non cốc, Nghi chưa kịp mừng thì Thiên Nhi chợt nhanh chóng quay ra ngoài, bắt đầu nôn.

Mặt Nghi hiện lên tia hoảng hốt, tỏ vẻ lo sợ, tay đồng thời vuốt lưng cô:

– Cậu có sao không? Mình xin lỗi.

Cơn nôn ọe kết thúc, cô ngẩng mặt lên, gương mặt không chút sắc, trắng xanh. Nhìn tựa con người đã bị ma cà rồng hút sạch máu.

Sau khi bị vậy, Thiên Nhi mệt nên thiếp đi, Nghi nhờ y tá cùng đỡ cô đặt lên giường, còn mình tự tay đi dọn “bãi chiến trường” do cô gây ra.

Hắn nằm ở một phòng bệnh khác, giết thời gian bằng cách: Học! Thật khó tin nhưng đó là sự thật. Hắn bản chất thông minh, nhưng do mải chơi quá mà mất kiến thức. Hắn biết cô đang có ý định học ở Havard, hắn đã có kế hoạch sẵn, sau khi cô khỏi bệnh, hắn và cô sẽ cưới nhau, rồi cùng ôn luyện và thi vào Havard, hắn đã quyết định vậy rồi.

Cửa phòng hắn bị ai đó mở ra, đoàn người mặc cả cây đen bước vào, một người gương mặt vô cảm, lên tiếng nói:

– Chúng tôi đã điều tra ra nguyên nhân về tai nạn của cậu….

___còn___