Đừng Bỏ Anh

Chương 47



#47

Nghi trả lời, sắc giọng khó chịu:

- Cậu đòi chết thì ai sẽ làm người chăm sóc cô ấy? Cậu nói cậu yêu cô ấy mà cậu buông bỏ cuộc sống, bỏ mặc cô ấy một mình, chìm trong sợ hãi, cô đơn?

- Em.....

Hắn không biết nên trả lời thế nào.

- Cậu phải ở bên cô ấy, đặc biệt là những lúc thế này chứ. Giúp cô ấy vượt qua.

- Vâng, em lại sai tiếp rồi.

- Tôi tất nhiên sẽ chữa bệnh cho cô ấy, nhưng bệnh cô ấy có khỏi hay không quan trọng nhất phải dựa vào chính bản thân cô ấy.

Nghi trả lời. Những gì Nghi nói đều là sự thật. Bệnh này, tùy từng người mà quy ra mức độ.

Trao đổi với hắn xong, Nghi mở cửa bước vào xem bệnh nhân của mình. Đây cũng là lần đầu cô gặp mặt, cô tò mò không biết cô bé đó như thế nào, vì cô thấy ngưỡng mộ cô bé, sau những gì đã trải quá mà Thiên Nhi vẫn có thể đứng lên, tạo cho mình một vỏ bọc hết sức hoàn hảo. Lúc nãy, hắn đã được đưa ra một phòng khác để ba người tiện nói chuyện, bây giờ Nghi cũng không có hắn vào với cô, bắt hắn ở phòng đấy. Dù rất sốt ruột, nhưng hắn cũng chẳng thể làm gì được.

Khi Nghi bước vào, cô nhìn thấy một cô gái ngồi dưới nền nhà được trải thảm. Nguồn gốc của tấm thảm này chính là do hắn đã bảo người mang đến trải khắp phòng, vì lo khi ngồi xuống Nhi sẽ bị lạnh. Cô gái đó đang tập chung vào khối rubix với hình thù kì lạ, trên bàn là vô số khối rubix khác đã được giải màu nào ra màu đấy, mặt nào ra mặt đấy. Nghe hắn kể, Nghi biết bệnh nhân của cô là một cô gái rất thông minh, nhưng sau khi chứng kiến cảnh Thiên Nhi thoăn thoắt dùng tay giải khối rubix kia trong khoảng thời gian nhanh chóng thì Nghi càng mở mang tầm mắt hơn. Quả nhiên rất thông minh.

Cô cứ cuối chằm chằm xuống cái rubix, tay dừng lại có vẻ như đang suy nghĩ cách giải, mái tóc dài đen nhánh chưa được chải mà xõa xuống gần hết khuôn mặt khiến Nghi chưa thể nhìn thấy nhan sắc của Thiên Nhi. Tiếng mở cửa và tiếng bước chân của Nghi khá lớn mà cô bé không hề chú ý tới. Một là đang tập trung suy nghĩ, hai là cô bé đã mất khả năng quan tâm đến thế giới bên ngoài. Xung quanh cô bé chỉ có một mình, chẳng cần ai hết. Đây đúng ra giấu hiệu phổ biến ở giai đoạn đầu của bệnh trầm cảm.

Nghi bước lại gần, nở một nụ cười thân thiện, người khác nhìn sẽ cảm thấy thật dễ chịu.

- Chào cậu. Tớ là Nghi. Tớ đến làm bạn với cậu. Cậu là Thiên Nhi đúng không?

Cô chẳng hề đáp lại. Nghi cũng chẳng lấy làm lạ. Cô đi đến đằng sau Thiên Nhi, vuốt nhẹ lên mái tóc cô, thốt lên:

- Nhi, tóc cậu đẹp thật đấy, vừa dài, vừa mượt, lại còn đen óng nữa. Thật ghen tị a ~

Bàn tay đang xoay rubix chợt ngừng lại. Nghi cũng ngừng động tác để xem phản ứng của cô. Đúng như dự đoán của Nghi, Thiên Nhi liền đứng lên đi ra chỗ khác ngồi. Với tính cách của cô bé, cô bé rất ghét bị người khác làm phiền.

Nghi liền đứng dậy đi theo Thiên Nhi.

Cô lấy chiếc lược và một cái chun buộc tóc trên mặt tủ, cười cười lại gần Thiên Nhi, dịu dàng nói:

- Nhi à, tóc xõa thế này vướng víu lắm, để tớ buộc lên cho cậu nha.

Dường như lúc này cô bé đã nghĩ ra được cách giải khối rubix, tay liền cử động liên tục mà chẳng thèm để ý có người đang làm phiền mình. Vì thế Nghi dễ dàng chải tóc cho cô. Nghi rất nhẹ nhàng vì sợ bệnh nhân của mình đau. Sau một hồi tỉ mỉ, Nghi đã buộc tóc cho xong cho Thiên Nhi, gọn gàng hơn rất nhiều. Cô ngồi đối diện với cô bé, cúi người, không tự chủ thốt lên:

- Thiên Nhi, cậu thật xinh đẹp, giống như công chúa vậy.

Đây chính là lời nói thật từ đáy lòng. Quả nhiên cô bé này có nhan sắc hơn người. Lúc nãy chưa thấy, sau khi đầu tóc của Thiên Nhi gọn gàng, Nghi đã thấy cô bé xinh đến thế nào. Nhưng mà nhợt nhạt, ốm yếu quá. Nếu mà khỏe mạnh lên thì chẳng khác gì tiên nữ giáng trần ~

Nghi cúi xuống, tỏ vẻ ngạc nhiên, ngưỡng mộ:

- Cậu giỏi quá, đã giải được rồi. Tớ đến khối 3×3 còn chưa giải được, huống chi cái này.

***

Suốt cả một buổi, toàn Nghi nói, Thiên Nhi đến một giây cũng chẳng chú ý đến cô. Vì sợ Thiên Nhi mệt, nên cô đã để y tá chăm sóc. Hôm nay đến đây thôi. Phương pháp điều trị của Nghi đó chính là làm một người bạn, đến bên bệnh nhân, tâm sự, chơi cùng, ăn cùng, có thể sẽ ở cùng, ngủ cùng với họ để làm cho họ chú ý đến mình, tạo cho họ sự tin tưởng. Từ đó họ sẽ đặt niềm tin vào mình, bệnh tình sẽ ngày càng diễn biến theo chiều hướng tốt.

Ngày đầu tiên chữa trị, chỉ có một mình Nghi nói, Thiên Nhi theo người ta nhìn thấy thì vẫn như thế, không có gì thay đổi cả.

Sau khi cô bác sĩ tâm lí ra về, hắn nhìn mẹ hắn, bày tỏ vẻ lo lắng:

- Mẹ, có thật là tay nghề của chị ấy không có vấn đề gì đấy chứ? Con thấy Thiên Nhi vẫn thế mà. Liệu có tin tưởng được không?

Mẹ hắn cười, dường như chẳng để ý đến sự lo lắng của hắn, bà để lại một câu khiến hắn nghĩ mãi vẫn không thông rồi bỏ đi mất:

- Con bé bác sĩ đó rất thông minh.

Buổi trưa và tối, cô vẫn không chịu ăn một chút đồ ăn nào cả. Vẫn phải tiêm thuốc ngủ và truyền dinh dưỡng.

Chấn Phong và Linh Đan đã rất vất vả mới có thể sưu tầm đống rubix đủ loại cho cô. Chi phí để mua mấy thứ này phải gọi là rất cao. Hai người đã mua rất nhiều, nhưng mà cô chơi rất nhanh chán, khi giải xong lập tức vướt luôn đi mà không thèm đụng đến nữa. Thật tốn kém mà.

- Thiên Nhi, tớ đã cố gắng lắm rồi đấy, giờ không thể kiếm thêm mấy loại khác cho cậu chơi nữa đâu.

- Huhu phải làm sao đây, cậu chơi hết rồi thì kiếm cái nào mà chơi nữa, tớ phải đi học suốt ngày, không thể chơi với cậu được.

Linh Đan buồn bã, nó suy nghĩ rất nhiều mà vẫn chưa giải quyết được vấn đề phải kiếm cái gì cho cô chơi lúc nó vắng mặt. Đột nhiên mắt nó sáng bừng, tròn xoe, gương mặt tươi cười vui vẻ nói:

- Hay là tớ nghỉ học nhé?

Anh ở bên cạnh nhíu mày, véo nhẹ má nó:

- Không được nói linh tinh. Cậu còn phải học để tốt nghiệp đại học chứ. Còn lấy tôi nữa, cậu hứa là sẽ cùng nhau ra trường, cùng làm một công ti và lấy tôi mà.

Bên cạnh Linh Đan một thời gian, anh ngạc nhiên khi phát hiện con bé rất rành về phần mềm máy tính. Dù là học IT thật, nhưng giỏi hơn rất nhiều so với các bạn học khác. Công nhận những môn khác con bé chỉ ở dạng trung bình, nhưng khi có cái máy tính trong tay, nó sử dụng rất giỏi, Phong đưa cho nó một cái phần mềm anh đã lập trình sẵn, nó nhanh chóng mã hóa được. Tuy thực hành Linh Đan rất rành nhưng lí thuyết thì không, cần phải thi lí thuyết nữa nên anh tích cực bồi thêm vào đầu nó hệ thống kiến thức mà anh đã liệt kê ra, rất dễ học.

Linh Đan nhíu mày, ừ nhỉ, nó đã hứa với anh rồi mà. Nó ai oán than lên:

- Vậy phải làm sao đây?

- Còn rất nhiều loại đồ chơi thích hợp với lớp trưởng mà, tôi sẽ cùng cậu tìm.

Chấn Phong xoa đầu nó, trầm giọng nói.

***

Ngày điều trị thứ hai.

Nghi đến, hôm nay cô vẫn tiếp tục nói chuyện bầu bạn với Thiên Nhi. Dù kết quả nhận lại vẫn là người kia chẳng có phản ứng gì, một lần cũng không. Thiên Nhi đã có đồ chơi mới, là trò xếp hình, rất lớn, bộ đồ chơi này có hơn 2000 mảnh ghép, chỉ có một tấm hình mẫu, Thiên Nhi có vẻ thích thú với trò này, cô nằm ngồi trên sàn cả tiếng đồng hồ để lắp ráp. Đây là bộ đồ chơi do Chấn Phong tìm ra.

Nghi không hề nản, kiên nhẫn nói chuyện với Thiên Nhi. Vẫn như hôm qua, cô giúp Thiên Nhi buộc tóc. Vừa sờ vào tóc Thiên Nhi, Nghi đã kêu lên:

- Thiên Nhi à, cậu mấy ngày chưa gội đầu rồi? Đầu cậu có vẻ bẩn rồi này, mau đi theo tớ, tớ giúp cậu gội đầu tắm rửa.

Dù có cố gắng mãi, Thiên Nhi vẫn không chú ý đến Nghi. Nghi thở dài, đành bảo y tá đi mua một chai dầu gội khô và chuẩn bị nước, khăn tắm.

___còn___