Đừng Bỏ Anh

Chương 46



#46

- Vâng....

Linh Đan đáp trong tiếng nức nở.

Về thực tại. Hắn đau lòng nhìn cô. Gương mặt xanh xao, hốc hác không chút sức sống, mái tóc đen rối chưa có ai chải, thân hình sau bộ quần áo gầy đi nhiều, tưởng chừng một cơn gió có thể thổi cô bay đi mất. Trái tim hắn quặn lại. Lúc này bố mẹ cô và bố mẹ của hắn đều ở đây, chứng kiến được cảnh này, họ hiểu hắn yêu cô thật lòng.

- Thiên Nhi...

Hắn gọi, người kia không có chút phản ứng gì, chỉ tập chung vào khối rubix. Hắn nhíu mày, tiếp tục gọi:

- Thiên Nhi.

Hắn gọi đến lần thứ hai, lần thứ ba, thứ tư, cô cũng chẳng phản ứng. Quả thật là chưa có tiến triển gì. Hắn rất buồn. Hắn quay sang hỏi mẹ, kiêm luôn bác sĩ:

- Mẹ, cô ấy ăn chưa?

- Con bé nhất quyết không chịu ăn, cố bắt ép nó ăn thì nó nôn ra hết, mẹ đành phải truyền dinh dưỡng. Cũng chỉ có thể như vậy trong một tháng, nếu quá, con bé sẽ chết mất.

Hai hàng mày hắn nhíu chặt lại, đôi mắt mang đầy vẻ xót xa, đau khổ.

- Bác sĩ tâm lí thì sao?

- Đã liên hệ rồi, ngày mai sẽ bắt đầu điều trị.

- Vâng.

Đến đêm muộn, mẹ hắn định ở lại bên cạnh nhưng hắn không đồng ý, bắt bà về nhà nghỉ ngơi, để một y tá trực là được rồi. Tất cả đều đành ra về.

Thiên Nhi mỗi khi đến giờ ngủ thì y tá đều phải tiêm thuốc an thần, dù biết là độc hại nhưng vẫn phải làm như vậy. Vì một lần tự để cô ngủ, nào ngờ cả đêm cô đều không ngủ, co ro trong góc tường bệnh viện, lúc thì hoảng sợ, lúc im lặng, có lúc nước mắt rơi, lúc thì hét lên, chứng kiến cảnh tượng đó, mẹ hắn không kìm lòng được, nếu cứ thế này, cô sẽ sớm từ trầm cảm trở thành kẻ điên mất, vậy nên bà phải bảo y tá tiêm thuốc an thần cho cô.

Hai chiếc giường đặt cạnh nhau, cô do tác dụng của thuốc mà đã ngủ say, còn hắn, hắn thức nhìn cô. Bàn tay gầy gò đầy vết đỏ, vết sưng do kim tiêm cắm quá nhiều, hiện giờ cô vẫn đang được truyền dinh dưỡng.

Hắn đưa cái tay không bị thương, cố gắng chạm vào gò má cô, vì gầy đi nên xương gò má càng lộ rõ. Da cô hơi khô, không còn trắng hồng, căng mịn như trước nữa. Hắn sờ vào má, sờ vào môi khô khốc, sờ vào hàng lông mày đang nhíu lại khiến nó dãn ra.

Cục cưng, em mơ có đẹp không?

Nhìn em bớt xinh đẹp thế này, anh tuy đau, nhưng bớt lo hơn, vì như thế thằng khác sẽ không cướp em đi mất.

Mà không cần lo, vì nó sẽ chẳng cướp được em khỏi tay anh.

Hắn mỉm cười nhìn cô mãi. Hắn có thể ngắm cô cả ngày. Được bên cạnh gương mặt quen thuộc, hơi thở quen thuộc, mùi hương quen thuộc hắn cảm thấy an tâm hơn, não đang căng như dây đàn của hắn cũng từ từ dãn ra. Hắn dần chìm vào giấc ngủ.

***

Khi hắn tỉnh dậy, cô vẫn còn đang say giấc. Đêm qua hắn không dám ngủ say, chốc chốc lại bật dậy xem cô thế nào. Cô ngủ không ngon, có lẽ mơ thấy ác mộng. Mồ hôi trên trán lấm tấm, hắn chạm vào thì rõ đây là mồ hôi lạnh, hai lông mày nhíu chặt, cô thở mạnh. Cô đang sợ.

Dù đau, hắn bất chấp nhích người đến nằm sát vào cô. Chỉ có thế thôi mà hắn đã thở hồng hộc, mồ hôi tõa ra.

Gương mặt đỏ bừng vì mệt, vì chịu đau.

Hắn đưa cái tay lành lặn vòng xuống dưới người cô, kéo cô quay sát vào mình, lên tiếng trấn an cô. Cuối cùng, người trong lòng cũng yên giấc.

Hôm nay là ngày cô bắt đầu điều trị tâm lí. Bác sĩ là một người phụ nữ, còn rất trẻ, có lẽ chỉ hơn cô và hắn vài tuổi. Hắn nhíu mày, non thế này, vào nghề được mấy năm? Nhìn chẳng có kinh nghiệm gì cả. Liệu có làm ăn được gì không đây?

Hắn khó chịu nhìn mẹ, trên mặt lộ rõ biểu cảm nghi ngờ.

Bà cười cười, bà đây cũng là lần đầu nhìn thấy, đâu ngờ lại trẻ thế này, những người giới thiệu cô gái này cho bà là một đồng nghiệp, người đó nói cô ấy tuy còn trẻ nhưng rất giỏi.

Bác sĩ tâm lí đi đến, liền bắt gặp biểu cảm của hắn, cô nàng liền đoán được hắn đang nghĩ gì, mở miệng thẳng thắn:

- Tôi biết cậu đang nghi ngờ về tay nghề của tôi, tôi cũng không trách vì gia đình bệnh nhân nào đầu tiên gặp tôi cũng đều có thái độ như vậy. Nhưng tôi khuyên cậu, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Cậu đợi kết quả trong tương lai.

Hắn im bặt, dù sao thì bệnh tình của Thiên Nhi có khỏi không cũng đều là dựa vào bác sĩ này.

Nói với hắn xong, cô gái mới để ý còn một người nữa, người này cô biết, chính là người đã liên hệ với cô. Cô liền cúi chào, lẽ phép nói:

- Xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi, do tính cách của cháu nông nổi quá, cháu tự giới thiệu cháu là Nghi.

Mẹ hắn cười xòa:

- Không sao đâu mà, ta cũng thấy bất ngờ khi nhìn thấy cháu. Rất vui được gặp cháu.

- Vâng, thật vinh hạnh khi được tiếp xúc với người cháu rất ngưỡng mộ.

- Haha, cháu không cần phải khách sáo. Ta rất vui.

Sau màn giới thiệu, mọi người bắt đầu bàn về bệnh của Thiên Nhi. Nghi mới chỉ biết bệnh nhân của cô là một cô sinh viên đại học, gặp biến cố nên nguy cơ rất cao sẽ mắc bệnh trầm cảm. Còn lí do nào khiến cô bé ấy mắc bệnh thì Nghi chưa rõ. Nghi cần biết rõ về sự việc thì mới có thể lên phác đồ điều trị cho cô gái này.

- Cô hãy kể rõ cho cháu về tình hình của Nhi đi ạ.

- Việc này thì người rõ nhất là cái thằng đang nằm trên giường bệnh đây. Để nó kể cho con, giờ ta phải đi khám cho bệnh nhân rồi.

Mẹ hắn khi nhắc đến người gây họa là hắn, giọng bà liền có phần khó chịu.

- Vâng, chào cô.

Mẹ hắn đã đi. Nghi chú ý đến hắn, từ lúc vào hắn luôn chú tâm vào Nghi và mẹ hắn. Có vẻ hắn rất quan tâm đến việc này, trong đầu Nghi đang hiện ra suy nghĩ mơ hồ về quan hệ giữ chàng trai này và cô bé đang nằm bệnh.

- Cậu hãy kể đi nào.

Dù rất không muốn kể, nhưng vì Thiên Nhi, hắn sẽ thuật lại những chuyện đáng xấu hổ mà hắn làm, không bỏ xót một tình tiết nào. Nghi từ đầu đến cuối im lặng nghe hắn kể.

- Vậy là trong khoảng thời gian đi chơi, cậu đã liên tục dày vò thân thể và tinh thần của cô bé?

Nghi hỏi.

- Đúng vậy.

- Cậu còn chụp ảnh, quay video để uy hiếp cô ấy, bắt cô ấy làm theo lời mình?

Nghi hỏi tiếp.

- Đúng thế.

- Cậu làm tất cả chỉ vì muốn cô ấy mở lòng hơn với những người xung quanh? Hay còn lí do nào khác?

Hắn im lặng.

- Có phải vì cả những ham muốn đáng ghê tởm trong đầu cậu với cô ấy nữa?

Hắn không trả lời. Đúng là như vậy, lần đầu quan hệ với cô, hắn đã nghiện, hắn đã nảy sinh dục vọng chiếm hữu rất to lớn với cô.

Nghi đã biết câu trả lời dù hắn không nói.

- Cậu thích cô ấy?

- Trước là vậy, còn giờ em đã yêu Nhi mất rồi.

Nghi nhíu mày:

- Thích mà sao cậu còn làm vậy với cô ấy. Quá tàn bạo với một cô gái yếu ớt mang trên mình vỏ bọc mạnh mẽ.

- Cũng tại vì thích nên con người ta mới làm ra những điều sai lầm đến vậy.

Hắn trả lời.

- Cậu có biết để thay đổi cô ấy còn rất nhiều cách? Cách của cậu là hoàn toàn sai lầm?

- Em biết.

Hắn nằm trên giường. Nghiến răng nhắm chặt mắt. Hắn biết chứ, nhưng hắn không thể điều khiển được bản thân.

- Thế sao còn chọn cách như vậy. Việc cậu uy hiếp cô ấy bằng điểm yếu khiến cô ấy bị ảnh hưởng rất nhiều cho dù cô ấy có mạnh mẽ đến mấy.

Hắn trầm mặc.

Nghi lạnh giọng:

- Cậu dù có yêu thích cô ấy đến mấy, nhưng làm những việc như vậy thì chẳng bằng một tên súc sinh.

- Em rất hối hận.

- Hối hận có khiến cô ấy khỏe lại được không?

Hắn lại chìm vào im lặng. Một phút trôi qua trong im lặng, hắn liền dùng hết sức để ngồi dậy, nhưng do vết thương, hắn không thể, cơn đau ở vai, xương sườn ập tới.

- Ngu ngốc!

Nghi khẽ quát.

Hắn thở hắn, hắn nhìn Nghi, ánh mắt cầu xin:

- Xin chị hãy giúp em. Em muốn cô ấy khỏe mạnh như trước. Nếu cô ấy cứ như vậy, em không thể sống nổi.

___còn___